Phần 1 - Cận Thị Nặng Xông Vào Trò Chơi Kinh Dị - Chương 8
23
Mười một giờ đêm, tứ đại “Hộ pháp” kéo tôi tới lầu một.
Bức tường trông như tường đồng vách sắt lại mở ra ba cánh cổng lớn màu đen.
Trên mỗi cánh cửa là vài ổ khóa khác nhau.
Cổng của tôi có bốn ổ khóa, cô bé khóa dưới có một, huấn luyện viên thể hình có hai.
Tôi dường như đã đoán ra gì đấy.
Trên cửa viết tên người chơi, bên dưới có ký hiệu ghi giá trị kinh dị.
Tôi: [Ninh Niệm, giá trị kinh dị: 0. ]
Cô bé khóa dưới: [Tô Tiểu Mạt, giá trị kinh dị: 99. 9. ]
Huấn luyện viên thể hình: [Phương Viễn, giá trị kinh dị: 90. ]
Hai người còn lại kinh ngạc nhìn tôi, không hiểu sao tôi có thể làm được như vậy.
Cái này. . . Quỷ cũng rất dịu dàng đáng yêu mà, có gì phải sợ?
m thanh máy móc lại vang lên, giọng điệu nghe như cười trên nỗi đau của người khác:
[Xin hỏi, những người chơi có muốn cho ổ khóa ăn, để mở cánh cổng dị thế?]
[Giới hạn trước mười hai giờ đêm nay, các vị còn một tiếng, nếu không sẽ vĩnh viễn lạc trong mê cung phó bản.]
Chìa khoá? Trừ chìa khóa nhà ở tầng 30, tôi không có chìa khoá khác.
Thế nhưng, lỗ khóa trên cửa có hình trái tim, vừa nhìn đã biết không phải rồi.
Tôi ngồi bệt xuống đất, nâng cằm, tỏ vẻ vô cùng đáng thương rồi nói với Boss lớn bị chặt đầu, Tư Tư, ông ruột và bà Đen với giọng nũng nịu:
“Ai nha, làm sao bây giờ? Không có chìa khoá, tôi không về được, tôi có thể vĩnh viễn ở lại với mọi người.”
Hì hì, thật vui.
24
Boss lớn bị chặt đầu đột nhiên nâng cằm tôi, nửa ngồi xổm xuống, nhìn tôi, trong mắt là một màu đỏ quỷ dị:
“Ninh Niệm, em đã đoán được chìa khóa là gì, cho nên em mới kháng cự như thế, đúng không?”
“Thế nhưng, em không biết, nếu em lạc ở nơi này, em sẽ không biến thành một con quỷ như chúng tôi, em sẽ biến thành khí đen lan tỏa bốn phía.”
“Thế giới mà mọi người gọi là trò chơi kinh dị tràn ngập sương đen, bọn nó không có cảm xúc, không có linh hồn, không có tư tưởng, thậm chí không thể tính là một vật sống.”
“Ninh Niệm, nếu vậy, tôi sẽ mất em vĩnh viễn.”
“Nếu vậy, chi bằng để em mất tôi một thời gian ngắn.”
Vừa dứt lời, người đàn ông bỗng nhiên nâng tay, đâm mạnh vào ngực mình, móc ra một vật đang đập, đó là một trái tim đỏ như lửa, rồi thẳng tay ném vào ổ khóa.
Ổ khóa đó lập tức biến thành một đầu quái thú, nuốt sạch trái tim.
“Lạch cạch”, ổ khóa thứ nhất mở ra.
Tiếng máy móc lúc này cũng pha chút sững sờ, giọng điệu có phần sợ hãi:
[Như vậy, xin hỏi những con quỷ tôn quý còn lại, các ngài có nguyện ý kính dâng “Trái tim hạnh phúc” của mình, để trợ giúp người nhà của ngài mở cánh cổng dị thế? ]
Đúng vậy, thật ra chìa khóa mở cửa, chính là trái tim của người nhà.
Mà lại, nhất định phải là “Trái tim hạnh phúc” .
Phương Viễn cùng Tô Tiểu Mạt cầu khẩn nhìn về những người nhà quỷ của bọn họ.
Nhưng ba con quỷ đó lại lắc đầu: “Thật xin lỗi, tim bọn tôi không phải là màu đỏ, không phải Trái tim hạnh phúc.”
Nói xong, bèn tiện tay mổ ngực mình.
Quả nhiên, là ba trái tim màu đen tĩnh mịch.
Lúc người chơi hóa thân vào nhân vật, ít nhiều cũng ôm sợ hãi, nhịn nhục để làm nhiệm vụ.
Bởi vậy, sau bảy ngày, trong lòng bọn quỷ cũng không đạt được hạnh phúc thật sự.
Đây chính là điểm độc ác của phó bản.
25
Phương Viễn như phát điên, hét lớn:
“Trái tim hạnh phúc cái chó gì chứ, đó không phải là trái tim của người sống hay sao? Tôi cũng có!”
Hắn ta không dám ra tay với quỷ, vì vậy, thừa dịp Tô Tiểu Mạt đề phòng, trực tiếp ném cô vào cửa của mình.
Một cái khóa người nhà của Phương Viễn lập tức biến thành một đầu quái thú, nuốt trọn Tô Tiểu Mạt.
Ăn sạch, chẳng sót chút xương.
Tôi thậm chí còn không kịp cản.
Phương Viễn điên cuồng đưa mắt nhìn tôi, tựa hồ cũng muốn tôi ném vào đấy, dù sao hắn ta phải mở hai ổ khóa.
Tư Tư phì cười, váy trắng phóng to vô hạn, biến thành một cối xay thịt biết cử động, nó cắn lấy Phương Viễn.
Chỉ trong chốc lát, máu thịt văng đầy trời, máu tươi nhuộm đỏ váy trắng.
Tư Tư nhìn máu thịt đầy trời, khẽ nói: “Lẽ ra trước lúc mẹ đi tao định làm một đứa trẻ ngoan, vậy mà mày lại tự tìm cái chết.”
Sau đó, cô bé đột nhiên ngẩng đầu, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, duỗi cánh tay trắng nõn, nhanh chóng móc tim rồi ném về ổ khóa thứ hai.
“Mẹ, Tư Tư cũng không nỡ rời xa mẹ, nhưng mà, Tư Tư càng hi vọng mẹ có thể sống, dù là nơi đó không Tư Tư, mà không phải biến thành sương đen.”
Ông Ruột và bà Đen cũng bắt chước làm theo, mở ổ khóa ba và bốn của tôi.
“Bé ngoan, nếu con có gặp con mẹ, nhớ nói cho nó biết, vòi chữa cháy hết nước không phải lỗi của nó.”
“Cũng nhắn với con tôi, ba của nó là đại anh hùng cứu người, không phải ông già háo sắc.”
“Con ngoan à, con tuyệt đối đừng ghen nhé, con như đứa con mới sinh của ba mẹ vậy, ba mẹ vĩnh viễn yêu con.”
Nước mắt tôi rơi xuống.
Cánh cổng đen phát ra từng luồng sáng trắng.
Tôi vẫn là một người cận nặng.
Nhưng lần này, tôi nhào một cách chính xác về chỗ họ, ôm chặt, vừa khóc vừa hỏi:
“Không có trái tim, mọi người có chết hay không?”
Boss lớn bị chặt đầu ôm tôi thật chặt, đôi mắt đen tràn đầy nhu tình:
“Không đâu, bọn tôi chỉ mất hết ký ức, rồi bị ném sang phó bản nào đó để làm công thôi.”
“Nhưng, nếu gặp lại lần nữa, anh sẽ nhớ em.”
“Mẹ, Tư Tư cũng vậy!”
“Con ngoan, ba mẹ cũng vậy!”
Cuối cùng, tiếng chuông mười hai giờ vang lên, bốn hai bàn tay to cùng nhau đẩy tôi về phía cửa.
Tôi nghe thấy có bốn âm thanh dịu dàng quyến luyến cùng vang lên:
“Hãy chăm sóc thật tốt bản thân mình, đừng sợ, lần sau gặp lại.”
Tôi nghe tiếng máy móc ồn ào lải nhải bên tai tôi:
[Chúc mừng người chơi Ninh Niệm hoàn mỹ thông qua phó bản “Gia đình hạnh phúc” thu được 100 điểm tích lũy.]
[Chúc mừng người chơi Ninh Niệm đạt thành tựu thủ thông trong phó bản “Gia đình hạnh phúc”, tặng thêm 500 điểm tích lũy. ]
Tôi không có để ý đến âm thanh máy móc, chỉ tham lam nhìn về bóng dáng càng lúc càng mơ hồ, ánh mắt dừng trên bóng đen kia.
Lần này, tôi thấy rõ, khóe mắt anh ta nhuộm đây nước mắt, nhưng lại cười với tôi.
Tôi chụm tay thành loa, hô to:
“Em nghĩ kỹ rồi! Tên anh là!
“Ninh! Quân! An!”
Vạn dặm xa xôi, duy niệm quân an.
Đọc tiếp phần cuối tại đây: Phần 2