Phần 1 - Cận Thị Nặng Xông Vào Trò Chơi Kinh Dị - Chương 3
7
Tôi thở dài, định vứt cái suy nghĩ lệch lạc ấy khỏi đầu nhóc quỷ:
“Bọn họ là ai? Bọn họ nói vậy là không đúng, nếu sau này mẹ gặp họ, thì dù thế nào đi nữa, mẹ cũng sẽ giúp Tư Tư mắng họ, đánh họ.”
“Nhưng Tư Tư này, con không được tự nói mình như thế, mẹ sẽ đau lòng đó.”
Sau đó, tôi lải nhải một lúc rồi bất giác ngủ thiếp đi.
Tôi không biết.
Sau khi tôi ngủ, Tư Tư đã ôm chặt tôi, nhìn chăm chú gương mặt đang say ngủ của tôi, chiếc váy đỏ chuyển màu liên tục, hết đỏ rồi trắng.
Cô bé khẽ nói: “Mẹ sẽ đau lòng đó, không được để mẹ đau lòng.”
Mấy người đang bão bình luận cũng kinh hồn táng đảm liên tục comments:
[Lần đầu tiên tôi thấy quỷ khí của bé loli mặc váy máu dao động lớn vậy đấy! Cuối cùng váy của cô bé lại thành màu trắng luôn rồi kìa.]
[Trời ạ, người chơi mới này có thể cái biến đổi thuộc tính của bé loli mặc váy máu luôn kìa, có tài đấy!]
Ngày thứ hai, tôi bị tiếng thông báo máy móc đánh thức:
[Số lượng người chơi ban đầu: 30 người; số người chơi sống sót: 15 người.]
Tôi mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên, nhìn những người chơi trong group đang thảo luận về việc tối qua lại có năm người chết.
Ba người chết trong tay ma quỷ.
Hai người kia không biết đã gặp chuyện gì, giá trị kinh dị cán mốc một trăm, rồi chết.
Tôi bỗng nhiên nhận được tin nhắn riêng của chị Hồng:
[Ninh Niệm, em ổn chứ? Hôm qua chị bận giao chiến với ma quỷ ở tầng hai, nên chưa kịp cho em biết, trong vòng ba ngày em nhất định phải tranh thủ lấy cảm tình của ‘người nhà’. Đây là tin tức chị thu được lúc xem livestream của Minh Thần, coi như đền bù việc hôm qua chị không nói quy tắc chọn phòng làm em phải ở tầng ba mươi.]
Trừ cái đó ra, chị Hồng còn nêu một số gợi ý cho người chơi mới trong nhóm chat, anh Tuấn thỉnh thoảng lại cằn nhằn:
[Nói cho mấy người chơi mới này làm gì, tôi thấy cô lương thiện quá rồi đấy, giúp họ mình có được gì đâu.]
Chị Hồng thì nhắn tin an ủi: [Gặp được âu cũng là duyên, đừng nghĩ nhiều vậy chứ.]
Vì vậy, những người chơi sống sót đều mang ơn chị Hồng.
Hai người chơi cũ này, thú vị thật đấy.
Tôi mỉm cười, dán mặt vào màn hình điện thoại rồi nhắn tin trả lời chị Hồng:
[Em ổn lắm, cảm ơn chị đã quan tâm.]
Boss lớn bị chặt đầu một tay xách đầu, một tay nâng Tư Tư mặc váy trắng, trông như đang nâng “Tạ tay”.
Nhìn thấy tôi đang cầm điện thoại, như vừa nhận ra gì đó, bèn nhíu mày:
“Đừng tin…”
Còn chưa dứt câu, anh ta đã ôm ngực ngã xuống đất.
Tư Tư nhíu mày, lo lắng đỡ lấy anh ta.
Tôi cũng nhanh chóng chạy qua, đỡ lấy anh ta.
Cơ chế của phó bản hạn chế NPC cung cấp thông tin liên quan đến việc qua ải cho người chơi.
8
Có tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa, mỗi một bước chân như đang giẫm lên dây thần kinh của tôi, khiến màng nhĩ của tôi chấn động.
Tư Tư vội vàng nhào vào lòng tôi, định dùng mông hất Boss lớn ra.
“Mẹ, ông bà từ quê lên đấy, đừng sợ.”
Người đàn ông không cam lòng yếu thế, không chịu nhúc nhích, do dự một chút, rồi nằm lấy tay tôi, đỏ mặt lặp lại: “Đừng sợ.”
Thật sự là một Boss lớn ngây thơ!
Có gì phải sợ, dù sao tôi cũng không thấy rõ, nên cứ coi là người bình thường thôi.
Ngược lại, tôi rất chờ mong sự xuất hiện của NPC mới, đó là sự trợ giúp để tôi có thể qua ải.
Xem ra, thật là hai ông bà này rất “Khỏe mạnh” đấy.
Lúc chìa khoá chuyển động trong ổ, bão bình luận cũng bắt đầu sôi trào:
[Thiệt chờ mong sự xuất hiện của ông Ruột và bà Đen, tôi không tin không ai trị được cái cô Ninh Niệm này. ]
[Lầu trên bị bệnh tâm lý à? Nếu người chơi mới có thể qua ải thì bọn mình cũng có thể rút được kinh nghiệm chứ?]
“Lạch cạch”, cửa mở ra.
Hai con quỷ trực tiếp bước vào, lưng họ hơi còng, tựa như đang đeo hai túi da rắn thật to.
Lúc thấy Boss lớn bị chặt đầu ngã trên mặt đất, bà cụ lập tức thét lớn, lao thẳng đến đẩy tôi ra, rồi giận giữ mắng:
“Con đàn bà lòng dạ ác độc! Sao cô dám hại con tôi? Hôm nay tôi phải bắt cô đền mạng!”
Lệ quỷ đòi mạng, tôi lập tức bị hắc khí quấn quanh.
Xích lại gần, tôi mới có thể nhìn rõ, bà cụ ấy trông rất gầy, hệt như một bộ xương có treo quần áo.
Tóc không còn một cọng, mắt mũi miệng dính chặt vào nhau, chỉ có thể nhận ra cái miệng đang khép khép mở mở.
Làn da lộ ra bên ngoài đã bị cháy đen, trông như than củi vừa ra lò.
Nếu không lên tiếng, thì tôi cũng chẳng nhận ra đó là nam hay nữ.
Tôi vội vàng duỗi tay giữ chặt bà cụ đen như than củi, đau lòng nói:
“Mẹ, sao da mẹ khô vậy chứ? Tối hôm qua con có làm mặt nạ dưa leo, mẹ có muốn dùng thử không?”
Bà cụ đang hùng hùng hổ hổ thoáng sững sờ, sau đó lắp bắp nói:
“À, vậy. Vậy cũng được…”
9
Quả nhiên, đâu có người phụ nữ nào không thích làm đẹp?
Thấy tôi mang một tô dưa leo tới, bắt đầu đắp mặt nạ cho bà Đen, ông cụ bắt đầu cáu kỉnh.
“Bà già chết tiệt, không phải bà nói, muốn dọa con dâu mới một trận hay sao?”
Tôi bình tĩnh nhìn Boss lớn bị chặt đầu, bĩu môi: “Hóa ra anh còn có vợ cũ à.”
Người đàn ông lập tức giận tái mặt, thân trên phát ra khí đen nồng đậm, tiện tay vặt đầu bà Đen xuống.
Ồ, đúng là ‘có hiếu’!
Người đàn ông giật giật khóe miệng, nở nụ cười pha chút tủi thân:
“Không có, mấy cô đó, đã bị Tư Tư giết rồi.”
Bà Đen xấu hổ lắp đầu lại, rồi vỗ vỗ lớp dưa leo trên mặt, trừng mắt nhìn ông cụ:
“Lão già chết tiệt, ai mượn ông nhiều chuyện, cút đi nấu cơm đi..”
Ông cụ lập tức ngậm miệng, kéo túi xách da rắn, còn cả đống ruột trên bụng, sang chỗ phòng bếp.
Chỗ hắn đi qua, sàn nhà lại biến thành màu đỏ tươi.
Tư Tư từ dưới đất bò dậy, vô cùng lễ phép kháng nghị:
“Bà ơi, thật xin lỗi, con nghĩ là ông nấu dở lắm, hay là đừng…”
Còn chưa dứt lời, ông cụ đã móc đoạn ruột, vung ra cuốn lấy Tư Tư rồi lôi vào bếp.
Ông cụ cười khằng khặc đầy quái dị: “Cháu gái ngoan, phụ ông nấu cơm nhé.”
Tôi nhìn đám ruột rớt đầy đất, rồi lẳn lặn về phòng tìm kim chỉ: “Ôi trời, cái áo len của ba sứt chỉ rồi nè, sao không vá lại?”
Lúc ông cụ làm cơm xong thì tôi cũng tìm được kim chỉ.
Tôi ân cần giúp ông cụ dọn đồ ăn, sau đó kéo ông lại, “Ba ơi, con sửa đồ cho ba nhé? Ba xem, cứ kéo mấy cọng len này chạy qua chạy lại bất tiện lắm, có cọng còn phai màu luôn rồi kìa, hôm qua con mới lau nhà đó!”
Bốn con quỷ nhìn nhau.
Mấy người đang bão bình luận cũng nhận ra:
[Trời à, quậy cho đã, hóa ra Ninh Niệm không phải lớn gan mà là mù mắt? ]
[Không, tôi thấy cô ấy vẫn đi lại bình thường, không giống mù đâu, chắc cận nặng đấy.]
[Tôi tình nguyện gọi cô ấy là Ninh thần, cô ấy đã tạo ra một cách qua ải không ai dám nghĩ. ]
[Yên tĩnh chút đi, tôi thấy cô ta thông minh lắm. ]
Câu nói này vừa quét qua, thì tôi đã gom hết ruột của ông lão, bắt đầu khâu lại.
Vì là cha chồng và nàng dâu, nên tôi vẫn đứng cách ông cụ một đoạn.
Nên từ đầu đến cuối, tôi không thấy rõ thứ gì, chỉ cảm thấy ươn ướt, thế là tôi bắt đầu phàn nàn:
“Cái này cọng len này sao ướt vậy chứ? Ba ơi, có phải lúc nãy ba rửa rau rồi làm ướt không?”
Ông cụ không biết trả lời sau, đành đáp bằng một câu cộc lốc: “Ờ, chắc, chắc vậy đó.”