Cẩn Hòa - Chương 2
5
Ba ngày sau, yến tiệc mùa xuân.
Sau khi ta xuất hiện, đã có không ít tiểu thư nhà quyền quý vây quanh, nói ta thật may mắn, có mắt nhìn người.
Nhà họ Giang vốn sa sút nay đã trở thành hầu phủ, ta cũng sắp trở thành phu nhân hầu phủ.
Tình hình hiện tại, phe cánh của đại hoàng tử mà hắn đang theo như mặt trời ban trưa, đến lúc đó Giang Mặc Ngôn chỉ có thể càng thêm thăng quan tiến chức.
Những gì họ nói đều không sai, tương lai đại hoàng tử sẽ lên ngôi, Giang Mặc Ngôn là người được coi trọng, sẽ trở thành tể tướng.
Quyền khuynh triều dã, chỉ dưới một người, trên vạn người, nhưng việc đầu tiên Giang Mặc Ngôn làm khi lên chức tể tướng, chính là diệt trừ Sở gia ta.
Đời này, hắn đừng hòng bước lên vị trí đó nữa.
Đang nói chuyện, Giang Mặc Ngôn đã vào, theo sau là Thẩm Mộc Nhu.
Hắn vừa vào đã lập tức đi về phía ta, tặng cho ta một chiếc trâm cài bằng vàng khảm ngọc, con bướm bằng ngọc điêu khắc trên miếng ngọc bích sống động như thật, trên sợi dây vàng quấn quanh điêu khắc hình hoa đào, nhìn vào là biết đã tốn không ít công sức.
Hắn thâm tình nhìn ta, nhỏ giọng nói:
“Cẩn Hòa, hôm đó là ta không đúng, không biết đã chọc gì khiến nàng không vui, chiếc trâm này vốn là món quà bất ngờ tặng nàng vào lễ cập kê tháng sau, bây giờ tặng trước để đền tội, mong nàng đừng giận ta nữa.”
Mọi người xung quanh đều nhìn sang, lộ ra vẻ ghen tị.
Đều thì thầm rằng hắn đặc biệt cưng chiều ta, lại là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm.
Nếu ta không được sống lại, chắc chắn sẽ bị vẻ ngoài si tình, nhu nhược của hắn lừa gạt.
Đối diện với đôi mắt thâm tình của hắn, trước đây mỗi khi hắn nhìn ta như vậy, ta đều đỏ mặt không biết làm sao, lúc này trong lòng lại vừa đau vừa hận, đưa tay nhận lấy chiếc trâm.
Thật muốn cắm ngay vào tròng mắt hắn, để giải tỏa cơn cơn hận trong lòng.
Cho đến khi nhìn thấy Thẩm Mộc Nhu sau lưng hắn, đang bẻ gãy cành hoa đào, nhìn chằm chằm vào chiếc trâm trên tay ta, vẻ ghen tị sắp trào ra, ta mới hoàn hồn.
Ta thu lại cảm xúc, trên mặt nở nụ cười vui mừng: “Giữa ta và chàng vốn không có hiềm khích, cũng chẳng xảy ra chuyện gì.”
Hắn đưa tay định cài lên tóc ta, ta nghiêng đầu: “Thứ tốt như vậy, đương nhiên là phải để đến lễ cập kê rồi mới cài.”
Vừa dứt lời, trong mắt Thẩm Mộc Nhu lóe lên một tia oán độc.
Xem ra có người muốn chủ động tạo cơ hội cho ta.
6
Thẩm Mộc Nhu hẹn ta gặp mặt ở một con đường nhỏ hẻo lánh, sai người truyền lời cho ta rằng Giang Mặc Ngôn hẹn ta gặp mặt.
Vừa gặp mặt, ả đã nhìn ta bằng ánh mắt oán độc, nói: “Ngươi căn bản không xứng với Mặc Ngôn.”
Ta buồn cười nhìn ả: “Ồ? Vậy ai xứng, ngươi sao?”
Ta tiến lại gần ả một bước, nâng mặt ả lên, lời lẽ khinh thường: “Dựa vào cái gì chứ, khuôn mặt xinh đẹp nhưng tục tằn này của ngươi sao? Hay là thân phận tội nhân của ngươi.”
Ả bị ta chọc tức đến nỗi cả mặt đen như đít nồi, thực khiến ta thoải mái.
“Ngươi đúng là thứ độc ác, thấy ta bị ức hiếp cũng không cứu giúp, bây giờ lại dựa vào thân phận của mình mà hạ thấp ta, ngươi làm sao xứng với người tốt như hắn.”
“Các ngươi đúng là xứng đôi.”
Cùng một giuộc lang tâm cẩu phế, lấy oán trả ơn.
Ta dừng lại một chút, giọng điệu chuyển hướng: “Nhưng phải làm sao bây giờ, hắn rất yêu ta, không cưới ta không được.”
“Đó là do hắn bị ngươi lừa, nếu hắn biết ngươi là một ả đàn bà lòng dạ rắn rết, chắc chắn sẽ không cưới ngươi.”
Nói xong, ả liền rút trâm cài trên đầu, rạch vào cánh tay mình.
Ả vừa rạch vừa khóc lóc kêu gào: ” Sở tiểu thư, nô tỳ thực sự không cố ý tiếp cận hầu gia, cầu xin người tha cho nô tỳ, đừng nhắm vào nô tỳ nữa, nô tỳ biết lỗi rồi.”
Ta bình thản nhìn hành động của ả, rốt cuộc ả vẫn không đủ tàn nhẫn, muốn giữ lại khuôn mặt như hoa như ngọc này.
“Để ta giúp ngươi đi, mức độ này thì làm sao đủ.”
Ta đưa tay giật lấy chiếc trâm trên tay ả, vết đầu tiên hung hăng rạch vào má phải của ả, một vết sâu đến tận xương.
Ả thét lên thảm thiết, lần này không phải giả vờ, đưa tay sờ lên vết thương trên mặt, vừa chạm vào liền thấy một tay máu.
“Ngươi dám, sao người dám hủy hoại khuôn mặt của ta.”
Ả tức giận đến run rẩy, như phát điên lao về phía ta, dù sao ta cũng là con gái tướng quân, kiếp trước nếu không phải bị trúng thuốc thì làm sao dễ bị bắt nạt như vậy.
Ngay lập tức ta đá một cước vào ngực ả.
Ả như một con chó nằm sõng soài trên đất, nghiến răng thở hổn hển, ta giẫm lên lưng, đưa tay nâng cằm ả lên, nhìn trái nhìn phải.
“Ta là người bẩm sinh thích những thứ đối xứng, khuôn mặt ngươi chỉ có một vết, hình như không đẹp lắm, thêm một vết vào bên kia nữa đi.”
Ả trợn mắt nhìn ta: “Ngươi dám!”
Ta chậm rãi lau vết máu, cài lại trâm lên đầu cho ả, lấy chiếc trâm mà Giang Mặc Ngôn vừa tặng ta, vạch thêm một nhát trên mặt ả.
“Á!”
Có gì mà không dám, nếu không phải ả còn có ích, ta hận không thể ngay lập tức lăng trì ả từng nhát một.
Ta nhìn hai vết máu cân xứng trên mặt ả, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
“Hắn sẽ không tha cho ngươi.”
“Chậc chậc chậc, khuôn mặt này đã hủy rồi, ngươi lấy gì để hấp dẫn hắn.”
“Ta muốn giết ngươi.”
Ả giãy giụa trên đất gào thét, hoàn toàn quên mất, vừa rồi còn muốn giả vờ yếu đuối.
Ta nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía ta, xem ra là người xem kịch đến rồi.
Ta giơ tay tát vào mặt mình, ném chiếc trâm xuống trước mặt ả, ngược lại ngã xuống đất, nhìn Thẩm Mộc Nhu kinh hoàng hét lên.
“Có người ám sát, cứu mạng.”
Thẩm Mộc Nhu đã mất đi lý trí, cầm lấy chiếc trâm trên đất rạch một vết trên mặt ta.
Giang Mặc Ngôn vội tiến tới nắm chặt lấy cổ tay ả, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ: “Ngươi đang làm gì?”
Ta sợ hãi lao vào lòng hắn, ngửi thấy mùi hương mai quen thuộc, không còn chút cảm giác yên tâm, chỉ thấy buồn nôn từng cơn.
Ta nhịn buồn nôn, đóng giả một người bị hại, khóc trước một bước như mưa như gió.
“Mặc Ngôn, vừa rồi có người nói, chàng tìm ta, ta đến, lại chỉ thấy nàng, nàng bắt ta phải hủy hôn với chàng, nếu không sẽ hủy hoại ta, nàng còn cướp trâm của ta, ta không chịu đưa, nàng lại muốn hủy khuôn mặt của ta, ta đau quá.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Mộc Nhu dữ tợn, méo mó, đẫm máu, trông vô cùng đáng sợ, ả kinh hoàng buông chiếc trâm trên tay.
“Không phải nô tỳ, hầu gia, nô tỳ không muốn làm hại Sở tiểu thư, là nàng hủy khuôn mặt của nô tỳ.”
Ánh mắt Giang Mặc Ngôn đảo qua đảo lại trên khuôn mặt của hai chúng ta.
Ta mắt đỏ hoe nhìn hắn: “Ta có cần thiết phải vì một nữ nô mà hủy hoại khuôn mặt của mình không, là trong lúc giằng co, ta không may làm nàng bị thương, nàng thấy mặt mình đã bị hủy rồi, muốn cùng ta cá chết lưới rách, mới lại hung hăng tự rạch thêm một vết sâu tận xương.”
Lời này vừa nói ra, những người khác có mặt đều đồng thanh hưởng ứng.
Cho dù hắn thực sự muốn cưới một tiểu thiếp đi chăng nữa thì Sở Cẩn Hòa ta cũng không cần phải hủy hoại khuôn mặt của mình chỉ để hãm hại ả, dù sao ta cũng là con gái tướng quân, Sở gia hiện nay trong triều cũng đang như mặt trời ban trưa.
Sở Cẩn Hòa ta cho dù không gả cho Giang Mặc Ngôn, cũng có thể gả cho những gia đình quyền quý khác.
Khi Thẩm Mộc Nhu trăm miệng không thể cãi lại, phía trước đột nhiên xuất hiện tiếng động, mọi người nhìn về phía đó, liền thấy một nam tử mặc áo bào màu tím, dung mạo tuấn mỹ đến mức khiến cho sắc xuân trở nên ảm đạm, lại có vẻ hơi bệnh tật, đang ở đình phía trên pha trà.
Là hắn vô tình làm rơi chiếc chén trong tay xuống đất, phát ra tiếng động.
Mọi người đồng loạt hành lễ: “Đại hoàng tử.”
Người nọ ho hai tiếng: “Đều đứng lên đi, ta đơn độc đến đây thưởng trà, muốn tìm chút thanh tịnh, không ngờ hôm nay lại náo nhiệt như vậy.”
Trong lòng ta khẽ giật mình, đã lâu là bao lâu, như vậy có phải đã nhìn thấy hết những gì ta vừa làm hay không.
Hắn chính là Đại hoàng tử Thượng Quan Dục, người có tính tình thất thường, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng người.
Ta nghĩ như vậy, ngẩng đầu nhìn hắn, trái tim đang treo lơ lửng đã chết lặng.
Hắn nhất định đã nhìn thấy, nếu không sẽ không nhíu mày không vui khi nhìn Thẩm Mộc Nhu.
Hơn nữa nước trong ấm đã vơi đi hơn một nửa, lại đặt lên bếp lò đun sôi lại, tức là đã uống một lúc.
Người này, sao lại không có chút tiếng động nào.
Giang Mặc Ngôn hỏi hắn: “Đại hoàng tử vừa rồi có nhìn thấy nghe thấy gì không?”
Thượng Quan Dục không vội trả lời, giơ tay uống chén trà trước mặt.
Nhìn thôi cũng khiến lòng ta nóng như lửa đốt.