Cặn Bã Mau Tránh Đường - Chương 4
7
Cuối cùng chuyện này cũng không có kết quả.
Nghe nói vì không có nhân chứng, trợ lý của bố Như Hạ liền một mực cắn chặt rằng, vết thương trên người Tiêu Mặc là do chính anh ta tự gây ra, cố tình đổ lỗi cho Như Hạ.
Để chặn miệng nhà trường, gia đình Như Hạ tỏ ra có thể bỏ tiền ra thay mới toàn bộ hệ thống giám sát trong trường và xung quanh trường, đảm bảo sau này sẽ không còn chuyện học sinh bị đánh mà không tìm ra hung thủ nữa.
Bố Như Hạ rất có thành ý, sau một hồi vận động, nhà trường cũng không thể nói thêm gì nữa.
Còn mẹ Tiêu Mặc sau khi làm ầm ĩ mấy lần, thấy không có kết quả, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Dù sao thì nói cho cùng Tiêu Mặc cũng chỉ là học sinh nghèo được trường tài trợ, ai biết nếu bà ta tiếp tục làm ầm ĩ như vậy, sẽ gây ra ảnh hưởng gì cho Tiêu Mặc không.
Tin học bá bị đánh lan truyền khắp trường.
Những ngày Tiêu Mặc xin nghỉ ở nhà, không nhìn thấy anh ta, tâm trạng tôi khá tốt.
Lần duy nhất khiến tôi thấy phiền lòng, là vào một ngày nọ nhận được lời mời kết bạn của Tiêu Mặc.
Nhưng tôi chỉ ngẩn người một lát, rồi lập tức nhấn từ chối rồi chặn anh ta.
Bởi vì tôi biết, Tiêu Mặc cũng đã sống lại.
Tôi rất chắc chắn rằng tối hôm đó Tiêu Mặc không thể nhìn thấy tôi, cho nên theo lý mà nói, chuyện ngày hôm đó ở phòng hiệu trưởng, chuyện thầy cô yêu cầu tôi làm chứng vốn không nên xảy ra.
Nhưng nó vẫn xảy ra.
Cho nên, lúc Tiêu Mặc chặn đường tôi ở cổng khu nhà tôi, tôi không hề bất ngờ chút nào.
“Hướng Noãn.”
Vết thương trên mặt Tiêu Mặc vẫn chưa lành hẳn nhưng những vết thương đó không hề che giấu được vẻ đẹp trai của Tiêu Mặc, ngược lại còn khiến anh ta thêm một chút đáng thương.
“Hướng Noãn.”
Hốc mắt anh ta ửng đỏ, đôi mắt lạnh lùng đọng hơi nước, khàn giọng nói với tôi: “Tại sao?”
“Em cũng sống lại rồi đúng không? Noãn Noãn.”
Nhìn dáng vẻ này của anh ta, tôi không khỏi nắm chặt tay.
Phải thừa nhận rằng, nói về diễn xuất, có lẽ Tiêu Mặc còn giỏi hơn tôi.
Anh ta đang làm cái gì vậy?
Rõ ràng là yêu Như Hạ đến mức không tiếc tự sát vì cô ta, ông trời cho anh ta sống lại một lần nữa, đã cho anh ta cơ hội theo đuổi lại tình yêu, vậy tại sao lại cứ phải chạy đến trước mặt tôi, ở đây diễn vở kịch độc thoại nhàm chán này.
Tiêu Mặc tiến về phía tôi một bước, tôi vô thức hơi nhíu mày, lùi lại một bước.
“Xin lỗi, bạn học Tiêu Mặc, chúng ta rất thân sao?”
Tôi với anh ta đáng lẽ không thân.
Tiêu Mặc kiếp trước, cô độc, trầm mặc, lạnh lùng, ngồi trước sau một năm, chúng tôi chưa từng nói một câu nào.
Nếu không có lần tôi đứng ra, có lẽ cả ba năm cấp ba chúng tôi sẽ không có bất kỳ giao thoa nào.
Kiếp trước tôi đã từng đưa ra một lựa chọn sai lầm, còn kiếp này, phải để mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo.
“Noãn Noãn ——”
Tiêu Mặc há miệng, đôi mắt ướt đẫm đỏ hoe, anh ta run rẩy đưa tay về phía tôi, muốn nắm lấy tay áo tôi nhưng tôi đã khéo léo tránh đi.
“Bạn học Tiêu Mặc, nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước.”
“Còn nữa, sau này đừng gọi tôi là Noãn Noãn, bạn học Tiêu Mặc, cậu đã quá giới hạn rồi!”
Nói xong, Tiêu Mặc đứng sững tại chỗ, rõ ràng là mùa hè nhưng mặt anh ta lại trắng bệch như tờ giấy.
Tôi không chút thương tiếc quay người nhưng lại nghe thấy tiếng thở dốc của anh ta, đột nhiên anh ta lớn tiếng với tôi:
“Tại sao không cứu anh?”
“Noãn Noãn, em không cần anh nữa sao?”
Đáp lại anh ta, chỉ có bóng lưng dần xa của tôi.
8
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối năm lớp mười.
Sau chuyện đó, Như Hạ dường như đã hoàn toàn xé rách mặt với Tiêu Mặc, kiếp trước Như Hạ bắt nạt tôi, kiếp này thành công đổ hết lên đầu Tiêu Mặc.
Tất cả camera giám sát trong trường đều được thay mới, toàn bộ trường học bao gồm cả khu vực xung quanh đều được giám sát hoàn toàn.
Không còn góc chết nữa, gần đây Như Hạ với những người khác đã kiềm chế hơn nhiều, không thể như trước kia làm bậy, tất nhiên tất cả cơn giận đều trút lên đầu Tiêu Mặc.
Tôi đã từng không chỉ một lần nhìn thấy vào giờ ra chơi, Như Hạ dẫn theo đám tay chân kéo Tiêu Mặc vào nhà vệ sinh nữ.
Dùng giấy vệ sinh ướt ném vào người Tiêu Mặc, đổ rác thải dính đầy chất thải lên đầu Tiêu Mặc, dùng cây lau nhà vệ sinh ấn vào mặt anh ta.
Kiếp trước, tôi đã phải chịu đựng sự bắt nạt tương tự như thế này trong hai năm.
Mà tất cả những điều này, vốn dĩ không liên quan gì đến tôi.
Mỗi lần đến nhà vệ sinh gặp Tiêu Mặc bị bắt nạt, tôi đều phớt lờ ánh mắt vừa mong đợi vừa đáng thương của anh ta nhìn tôi.
Tôi không hiểu anh ta đang mong đợi điều gì, có phải mong đợi tôi giống như kiếp trước, đứng ra chắn trước mặt anh ta không?
Anh ta không nên vui mừng lắm sao?
Dù sao thì tôi còn cho anh ta với người anh ta yêu nhất một cơ hội tiếp xúc gần gũi như vậy.
Rõ ràng là yêu Như Hạ đến chết đi sống lại nhưng không hiểu sao lại từ chối lời tỏ tình của cô ta, chẳng lẽ anh ta thích cảm giác vừa thích vừa không có được này sao?
Tiêu Mặc đúng là đồ xương rẻ rúng!
Tôi lắc tay, không thèm nhìn anh ta lấy một cái, không chút do dự quay người bỏ đi.
8
Lên lớp mười một, cuối cùng tôi cũng vào được lớp luyện thi nghệ thuật mà kiếp trước tôi không thể vào.
Vì có nền tảng diễn xuất từ kiếp trước, tôi ở lớp luyện thi nghệ thuật như cá gặp nước, nhiều giáo viên kinh ngạc khen ngợi tôi là thiên tài trời sinh để làm diễn viên.
Tiêu Mặc vẫn như kiếp trước chọn khối xã hội, học cùng lớp với Như Hạ.
Lớp luyện thi nghệ thuật và lớp xã hội không ở cùng một tòa nhà, thêm vào đó tôi cố tình giảm số lần đến tòa nhà dạy lớp xã hội, nửa học kỳ trôi qua, tôi với Tiêu Mặc vẫn không gặp lại nhau.
Chỉ có điều rất nhiều lần, khi tôi luyện tập trong phòng tập, tôi đều có thể cảm nhận được ngoài cửa sổ phòng tập có một ánh mắt tràn đầy tình yêu đang hướng về phía tôi.
Nhưng tôi chưa bao giờ cố tình tìm kiếm.
Rất nhanh đã đến buổi biểu diễn văn nghệ của lớp mười một, với tư cách là lớp luyện thi nghệ thuật của trường, chúng tôi đảm nhiệm trọng trách phải trình diễn một tiết mục chất lượng cao.
Giống như kiếp trước, các giáo viên quyết định dàn dựng một vở kịch.
Mà trong vở kịch này, nữ chính duy nhất chính là tôi, người được mọi người mong đợi.
Nhưng nói thật, tôi không muốn diễn vở kịch này.
Bởi vì tôi nhớ rất rõ, kiếp trước trong WB của Tiêu Mặc, anh ta đã từng nói rất rõ ràng, điều khiến anh ta thực sự yêu Như Hạ là vào buổi biểu diễn văn nghệ lớp mười một, Như Hạ mặc váy trắng, ca nhảy múa hát trên sân khấu.
Cô ta như một chú bướm trắng, vừa nhảy vừa bay, hình ảnh nhỏ bé của thiếu nữ cứ thế nhảy vào trái tim anh ta, gợn lên từng vòng sóng trên mặt hồ trong tim anh ta.
Lúc đó Tiêu Mặc hoàn toàn bị Như Hạ xinh đẹp trên sân khấu thu hút nhưng anh ta có từng nhớ đến tôi, người đáng thương bị Như Hạ thiên nộ bắt nạt vì anh ta.
Tiêu Mặc từng nói, tôi là anh hùng đã cứu anh ta.
Nhưng anh ta có biết đâu, khi anh ta nhìn Như Hạ trên sân khấu rồi rơi vào lưới tình thì tôi của lúc đó lại bị Như Hạ hành hạ đến thương tích đầy mình, chỉ có thể nhìn Như Hạ nhảy múa trên sân khấu mà ghen tị đố kỵ biết bao.
Nếu không phải vì Như Hạ, tôi nghĩ tôi cũng có cơ hội được lên sân khấu này.
Nhưng bây giờ, cơ hội này đã đến!
Không phải ai cũng có cơ hội được tái sinh.
Tại sao tôi lại phải vì một quá khứ sai lầm mà từ bỏ cơ hội mà mình hằng mơ ước.
Ông trời có mắt, cho tôi mang theo ký ức kiếp trước tái sinh, không phải để nhìn tôi cứ như vậy mà tự ti che giấu tài năng.
Tôi muốn bù đắp cho những nuối tiếc kiếp trước của mình, tôi muốn tỏa sáng, tôi chắc chắn sẽ đi trên con đường rực rỡ hơn kiếp trước.
Ngày biểu diễn đến rất nhanh.
Tôi đã nhận được một tờ ghi danh tiết mục, quả nhiên giống như kiếp trước, Như Hạ cũng tham gia buổi biểu diễn này.
Tiết mục của chúng tôi ở trước Như Hạ, tôi mặc một chiếc váy đỏ, đi lại trong hậu trường.
Hôm nay tôi rất đẹp.
Khi trang điểm nhìn mình trong gương, gương mặt toát lên hơi thở thanh xuân tuy còn non nớt nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự tự tin mà kiếp trước không có.
Chiếc váy đỏ rực rỡ, đối với tôi lúc này đang hăng hái phấn đấu quả thực là thêu hoa trên gấm.
Có lẽ vì chiếc váy đỏ này của tôi quá nổi bật, khi chờ ở hậu trường, không ít người đã hướng về phía tôi ánh mắt kinh ngạc.
Nhưng, trừ một người.
“Ồ, đây không phải là Hướng Noãn sao?”
“Đã lâu không gặp rồi.”
Như Hạ mặc một chiếc váy trắng đi đến trước mặt tôi, gương mặt vô hại cùng chiếc váy trắng này, hôm nay cô ta trông giống hệt một đóa hoa nhài trắng tinh.
Nếu như bỏ qua giọng điệu quái gở của cô ta. “Không tệ, chiếc váy đỏ này mặc trên người cậu trông đẹp thật.”
Như Hạ đi vòng quanh tôi, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, tuy là lời khen nhưng giọng điệu và biểu cảm ghen tị của cô ta không hề có chút bóng dáng nào của lời khen.
“Cậu có chuyện gì không?”
“Nếu không thì tôi phải chuẩn bị lên sân khấu rồi.”
Tôi không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Như Hạ, dù sao thì cô ta cũng giống như một con chó, cho dù người ta đi ngang qua, cô ta cũng có thể cắn một phát.
Tôi quay người định đi thì lại bị cô ta chặn đường.
Cô ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó ánh mắt đe dọa, ra lệnh cho tôi:
“Cởi bộ váy này ra cho tôi.”
“Cái gì?”