Cảm Ơn Bạn Trai Đã Đưa Anh Ruột Tới - Chương 4
11
Cuối tuần, Chu Diên nghỉ ngơi ở nhà với tôi.
Tôi vừa mới ngủ trưa dậy, phát hiện đôi mắt có thể nhìn thấy vật thể một cách mơ hồ, hơi giống thủy tinh thể đục, trước mắt như bị phủ một tầng sương trắng.
Tôi vui mừng chạy xuống dưới tầng tìm Chu Diên.
Tôi thấy bóng lưng Chu Diên trong vườn. Tôi chạy tới, ôm eo anh từ đằng sau: “A Diên…”
Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ.
Mùi hương không đúng, anh ta không phải Chu Diên. Người nọ cầm tay tôi: “Lâm Tiễn, em nhìn thấy được sao?”
Tôi sửng sốt, máu như đông lại.
Là Chu Hoài Ngôn. Sao anh ta quay về rồi?
Tại sao anh ta lại quay về sớm như vậy…
Anh ta sống vui vẻ ở nước ngoài với Thẩm Giai chẳng phải tốt ư? Tại sao phải tới tìm tôi…
Tôi không muốn cuộc sống yên bình của mình bị họ phá vỡ lần nữa.
“Lâm Tiễn, có phải em vẫn còn bệnh không? Sao lại không nói lời nào?”
Tôi có thể nói gì được đâu.
Tôi có thể nói xin anh quay về bên Thẩm Giai, tôi muốn tiếp tục cuộc sống thế này với anh trai anh không?
Nhưng tôi yếu đuối.
Chu Diên cũng chỉ thay Chu Hoài Ngôn chăm sóc tôi mà thôi, tôi đã làm phiền Chu Diên nhiều rồi, tôi không nên yêu cầu quá nhiều…
Cũng may quá trình phục hồi của Thẩm Giai vẫn chưa hoàn thành, tối nay Chu Hoài Ngôn phải quay về.
Tôi nằm trong ổ chăn, thở phào nhẹ nhõm. Hy vọng Chu Hoài Ngôn có thể ở lại với Thẩm Giai thêm mấy ngày nữa.
Buổi tối tôi uống thuốc, ngủ rất sớm.
Đột nhiên, tôi cảm giác được có bàn tay đang vuốt ve mặt mình.
Là hơi thở tôi không thích, tôi cau mày né tránh theo bản năng.
Đầu ngón tay người nọ cứng đờ trong vài giây, anh ta đứng đầu giường tôi nhìn một lúc rồi rời đi.
Khi tôi nửa mê nửa tỉnh, tấm nệm bên cạnh hơi lún xuống, gối có tiếng sột soạt.
Là mùi hương quen thuộc, mùi gỗ sạch sẽ và có phần hơi chua xót.
Cánh tay khỏe mạnh của người đàn ông vòng qua eo tôi, dùng sức ôm tôi vào lòng.
Anh vùi đầu vào xương quai xanh của tôi, hít một hơi thật sâu để điều tiết cảm xúc, cổ họng hơi nghẹn ngào.
Có gì đó ấm áp chạm vào gáy tôi.
Trong lúc mơ màng, dường như tôi nằm mơ thấy Chu Diên nói: “Tiễn Tiễn, đừng rời xa anh…”
Trong giấc mơ của tôi, Chu Diên khóc, anh cũng sợ tôi rời đi sao?
Khoan đã… Hình như không giống mơ.
Tôi xoay người, áp trán mình vào trán Chu Diên.
Tôi đưa tay sờ lên mặt anh, thấy một phần mặt bị ướt đẫm.
“Chu Diên, sao anh lại khóc?”
Thôi xong, tôi gọi sai tên rồi.
Tim tôi đập nhanh, giống như đứa trẻ nói dối bị bắt tại trận.
“Tiễn Tiễn, em… Em biết anh là Chu Diên sao?”
Tôi chỉ còn biết gật đầu một cách cứng đờ.
Tôi hoảng loạn, tim như rơi xuống tận đáy vực.
Rõ ràng ngay từ đầu tôi đã biết anh là anh trai Chu Hoài Ngôn, vậy mà tôi vẫn coi anh là bạn trai mình, làm một vài hành động thân mật sau lưng Chu Hoài Ngôn.
Tôi như vậy… Tôi tự khinh thường chính mình.
Chu Diên sẽ nghĩ tôi thế nào?
Đột nhiên, một cảm giác mềm mại ẩm ướt truyền tới khóe miệng. Nụ hôn nhỏ vụn, dịu dàng và triền miên.
Tôi trợn tròn mắt, hô hấp trở nên dồn dập.
Đột nhiên, tôi như mất hết năm cảm giác, chỉ còn lại cảm giác từ môi.
“Thật tốt, xem ra không phải anh tự mình đa tình.”
Có ý gì?
Ý là Chu Diên cũng thích tôi sao?
Đầu óc tôi choáng váng.
Không thể nào… Rõ ràng tôi tầm thường như vậy…
Sau đó tôi lại nghe anh nói: “Tiễn Tiễn, anh thích em lâu rồi.”
Những lời này khiến đầu óc tôi choáng váng, muốn nổ tung.
Tôi vẫn đang xác định rằng mình không nằm mơ.
Được người ta tỏ tình, phản ứng đầu tiên của tôi lại là trốn tránh.
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi căng thẳng đến nỗi không biết đáp lại thế nào.
“Em, em nên nói gì đây?”
Chu Diên khẽ cười: “Nói em cũng thích anh.”
Tôi ngơ ngẩn.
Đúng, rõ ràng là tôi thích anh. Vậy rốt cuộc tôi đang sợ hãi cái gì, trốn tránh điều gì chứ?
Dũng cảm một chút đi.
Tôi chui vào lồng ngực Chu Diên, ôm chặt anh.
“Em cũng thích anh!” Vành tai tôi nóng lên.
12
Ngày hôm sau, tôi dùng giọng nói soạn một tin nhắn chia tay gửi tới Chu Hoài Ngôn.
Đại khái là tôi hy vọng anh ta có thể sống hạnh phúc bên cạnh Thẩm Giai, giữa tôi và anh ta kết thúc.
Tôi không biết việc tôi nói lời chia tay trước liệu có làm tổn thương tới lòng tự trọng của một cậu ấm hay không, dù gì thì cũng chẳng ai dám đá anh ta.
Nhưng nếu tôi không tự nhắc đến việc chia tay, không biết Chu Hoài Ngôn sẽ kéo dài tới khi nào.
Tôi không muốn tiếp tục chơi trò này với Chu Hoài Ngôn và Thẩm Giai nữa.
Sau khi gửi xong tin nhắn, cuối cùng tôi cũng làm được điều mà tôi mong muốn từ lâu. Đó chính là đưa Chu Hoài Ngôn vào danh sách đen!
Chặn Chu Hoài Ngôn xong, tôi cảm thấy thoải mái cực kỳ, cuối cùng thì không có người nào gọi điện thoại cho tôi lúc nửa đêm nữa rồi.
Làm xong những chuyện này, tội gọi điện thông báo với cha mẹ chuyện chia tay. Nếu không cứ lâu lâu họ lại dò hỏi tình hình mối quan hệ của tôi và Chu Hoài Ngôn.
Ở đầu dây bên kia, ban đầu mẹ tôi còn đang vui cười với em trai, nghe thấy tôi nói xong thì bỗng gằn giọng.
“Con đồng ý ư? Mẹ nói cho con biết, Tiễn Tiễn, con tuyệt đối không được đồng ý chia tay, con phải bám Chu Hoài Ngôn tới chết cho mẹ. Con không biết có bao nhiêu người ghen tị với mối quan hệ của con và cậu chủ nhà họ Chu đâu, đợi đến khi con gả qua đó rồi…”
Tôi cắt ngang: “Con là người chủ động chia tay.”
Tôi biết chắc chắn mẹ tôi sẽ phát điên lên, sẽ mắng tôi là thứ ngu dốt không biết tốt xấu, không biết nghĩ cho bọn họ.
Nhưng tôi muốn nói: “Con đã trưởng thành rồi, con không thích Chu Hoài Ngôn chút nào cả, tại sao con phải nghe cha mẹ để đi lấy lòng anh ta? Ở bên cạnh anh ta con không vui không hạnh phúc. Sau này, cuộc đời của con do con tự lựa chọn.”
Trút giận xong, tôi cúp điện thoại, tay vẫn còn đang run rẩy.
Tôi hít một hơi thật sâu, có thể nói ra những lời này thật sung sướng.
Trước đây tôi cứ luôn nhẫn nhịn, đến mức nghẹn.
Chu Diên nói không sai, tôi nên học cách nói từ chối sớm hơn.
Lát sau, mẹ gửi tin nhắn tới. Mẹ tôi rất giận.
[Lâm Tiễn, nếu con không nghĩ cách quay lại với Chu Hoài Ngôn thì đừng về cái nhà này nữa.]
Từ nhỏ đến lớn, tác dụng duy nhất của tôi là duy trì mối quan hệ với Chu Hoài Ngôn.
13
Mấy ngày nay, chỉ cần rảnh rỗi là Chu Diên lại đưa tôi đi châm cứu mắt.
Mắt tôi ngày một tốt hơn, chỉ có cái là tôi không thể tiếp nhận ánh sáng quá mạnh.
Buổi tối, tôi sẽ ra ngoài tản bộ với Chu Diên.
Chúng tôi đan mười ngón tay vào nhau, lang thang không có mục tiêu.
Cả hai cứ nói chuyện phiếm câu được câu không, thậm chí có thể tán gẫu với nhau về một cục đá có hình thù kỳ quái.
Cho dù là những lúc không nói gì, chìm trong bầu không khí im lặng, chúng tôi cũng không thấy xấu hổ mà tận hưởng sự đồng bộ của tần số nhịp tim vào lúc này.
Theo tôi, việc đi tản bộ với người mình thích là một hành động thân mật và cực kỳ mờ ám.
Được làm những việc nhỏ nhặt giản đơn với người mình thích cũng khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
Bầu không khí vừa phải, tôi kiễng chân hôn anh dưới ánh đèn đường.
Chu Diên cười, ôm tôi.
Đột nhiên, anh hơi sững lại.
“A Diên, có chuyện gì vậy?” Tôi có hơi ngờ vực.
“Không sao, buổi tối gió lớn, chúng ta về nhà đi.”
Cách đó không xa, Chu Hoài Ngôn siết chặt tay thành nắm đấm, khẽ run rẩy.
A Ngôn? Lâm Tiễn chưa từng gọi anh ta như vậy.
Bây giờ anh ta mới hốt hoảng nhận ra, đó là A Diên.
Hóa ra ngày đó Lâm Tiễn gọi anh trai anh ta, Lâm Tiễn nhận nhầm anh ta thành anh trai.
“Anh, anh thích Lâm Tiễn.” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói, đây là câu trần thuật.
“Đến giờ em mới biết ư? Chẳng lẽ trước đây anh vẫn chưa thể hiện rõ ràng à?”
“Anh, em tin tưởng anh như vậy, sao anh lại cạy góc tường nhà em!”
Khóe mắt Chu Hoài Ngôn như muốn nứt ra: “Bức ảnh anh gửi em lần trước, có phải Lâm Tiễn đang ở trên giường anh không?”
“Là anh ở trên giường cô ấy.” Chu Diên sửa lại.
Chu Hoài Ngôn hoàn toàn mất khống chế: “Anh biết rõ cô ấy là bạn gái em! Là bạn gái em trai ruột của anh!”
Chu Diên cười châm biếm, hỏi lại: “Vậy còn em? Em biết rõ bạn gái mình bị mù nhưng vẫn ra nước ngoài với thanh mai trúc mã. Em có từng nghĩ cô ấy là bạn gái em không?”
Chu Hoài Ngôn suy sụp: “Anh, từ nhỏ đến lớn em chưa từng tranh giành bất cứ cái gì với anh, em có thể không cần bất cứ thứ gì, em chỉ muốn anh trả Lâm Tiễn lại cho em.”
Chu Diên cảm thấy hơi nực cười: “Chu Hoài Ngôn, em có từng tôn trọng Lâm Tiễn chưa? Em có từng coi Lâm Tiễn là một con người chưa? Trong mắt em, cô ấy là một món đồ mà em muốn vứt là vứt, muốn lấy thì lấy cơ mà?”
Chu Diên gõ nhẹ ngón giữa và ngón trỏ lên mặt bàn: “Còn nữa, từ nhỏ đến lớn em có thể tranh giành cái gì với anh? Dù là công ty hay Lâm Tiễn, hãy nói chuyện bằng bản lĩnh.”
Chu Hoài Ngôn thẹn quá hóa giận, anh ta ném hết đồ đạc trên bàn làm việc của Chu Diên xuống đất.
“Người Lâm Tiễn thích là em! Chỉ cần em trở về, cô ấy sẽ quay lại bên cạnh em lần nữa.”
“Em tự tin thật đấy, em nghĩ một người bị vứt bỏ nhiều lần như vậy vẫn có thể quay về bên cạnh em mà không hề oán hận gì sao?”
So với một Chu Hoài Ngôn đang chật vật, Chu Diên có phần ổn định hơn về mặt cảm xúc.
“Anh, em tin tưởng anh như vậy!”
“A Diên?”