Cảm Ơn Bạn Trai Đã Đưa Anh Ruột Tới - Chương 3
8
Tôi rất hạnh phúc khi sống ở đây.
Cũng may giờ đang là thời gian nghỉ hè, có lẽ mắt tôi có thể hồi phục sau hai tháng.
Tôi lại buồn rầu về một vấn đề khác.
Nếu đôi mắt tôi bình phục trở lại, vậy tôi sẽ không còn cơ hội ở lại chỗ của Chu Diên nữa.
Ở đây, Chu Diên sẽ dìu tôi xuống tầng ăn cơm, cẩn thận gắp đồ ăn cho tôi, trước khi ngủ còn chúc tôi ngủ ngon.
Tôi không kìm nổi nỗi nhớ khi anh dắt tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay anh khi chạm vào cơ thể tôi, và cả mùi hương của anh khi ở gần…
Tiếng sấm chợt vang lên trong phòng khách khiến tôi hoảng sợ.
Tay tôi run rẩy, cốc thủy tinh rơi xuống nền đất, phát ra âm thanh chói tai.
Chu Diên nghe thấy tiếng động, anh chạy lại rất nhanh.
“Em không sao chứ?” Chu Diên bước nhanh về phía tôi.
Tôi hoảng loạn ngồi xổm xuống, tay khua khoắng lung tung trong không khí, nôn nóng muốn dọn những mảnh vụn trên nền đất.
“Xin lỗi, em không cố ý…”
Tay tôi vừa chạm đất đã bị Chu Diên nắm lấy, người được bế lên cao, tôi kinh ngạc hô một tiếng.
Chu Diên bế tôi đến sofa.
“Không cần nói xin lỗi, chỉ là cái cốc thủy tinh thôi. Sẽ có người dọn dẹp mấy mảnh vỡ thủy tinh, lần sau em đừng dùng tay chạm vào chúng, nhớ chưa? Làm vậy em sẽ bị thương.”
Tôi nhìn Chu Diên bằng đôi mắt vô hồn, ngơ ngẩn, mở miệng: “Em… Em sợ gây thêm phiền phức cho anh.”
“Sao có chuyện đó được chứ Tiễn Tiễn.”
Mắt cá chân tôi được một bàn tay to nắm lấy, da thịt tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh truyền đến.
Chu Diên ngồi xổm trước mặt tôi, anh nắm mắt cá chân tôi, xem tôi có bị mảnh vỡ thủy tinh làm bị thương không.
Đột nhiên lại có tiếng sấm nữa vang lên, cơ thể tôi run rẩy một cách mất kiểm soát.
Không phải tôi sợ sét đánh, có lẽ thể chất tôi thuộc dạng dễ bị giật mình, thường hay bị dọa bởi những tiếng động bất ngờ không lường trước.
Tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ truyền đến, còn có vài tiếng sấm rền ù ù.
“Em sợ tiếng sấm?” Anh nhận ra tôi đang run rẩy.
Tôi siết chặt tay, muốn thử lớn mật một lần.
Tôi hít một hơi thật sâu, mở miệng: “Anh nói anh là bạn trai em, vậy tối nay anh có thể ngủ cùng em không?”
Nói xong câu đó tôi hối hận vô cùng, hối hận đến mức suýt bật khóc.
Chu Diên người ta có lòng tốt chăm sóc tôi thay Chu Hoài Ngôn mà thôi, vậy mà tôi còn mơ ước đến việc ngủ với anh.
Tôi đúng là không biết xấu hổ…
Chu Diên là người trong sáng đoan chính như vậy, sao anh đồng ý được…
“Được. Đừng sợ, tối nay anh sẽ ở cạnh em.”
Tôi ngẩn tò te.
Anh thật sự đồng ý.
Hốc mắt tôi vẫn còn những giọt lệ vì cảm thấy thẹn mà không thể tuôn rơi, chúng đọng lại nơi hốc mắt trong sự ngơ ngác của tôi.
Tôi có hơi chùn bước, nhưng lại bị Chu Diên bế lên giường, anh kéo tôi vào lòng.
Chu Diên dựa vào đầu giường, tôi ôm eo anh, đầu gối lên ngực anh.
“Ngủ đi, anh sẽ luôn ở đây.”
Chất lượng giấc ngủ của tôi rất tốt, ôm người mình thích, chẳng mấy chốc đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Vẫn chưa đến giờ ngủ của Chu Diên, anh cầm Ipad xem lịch làm việc ngày mai. Hộp thoại WeChat hiện lên.
Là tin nhắn voice Chu Hoài Ngôn gửi tới, Chu Diên đeo tai nghe.
“Anh, em tới nước Mỹ rồi, dự báo thời tiết nói tối nay thành phố A mưa bão sấm chớp. Lâm Tiễn sợ tiếng sấm, giờ hai mắt cô ấy lại không nhìn thấy gì, chắc sẽ càng sợ hãi hơn.”
Chu Diên cúi đầu, nhìn sườn mặt cô gái đang ngủ say trong lồng ngực mình, tay anh lại siết chặt vòng eo cô hơn.
“Yên tâm, cô ấy ngủ rất ngon.”
Chu Hoài Ngôn vẫn gửi tin nhắn voice: “Anh à, anh không biết đâu, lần đầu tiên em biết có người còn sợ sấm sét đấy. Khi đó, một tiếng sấm bất chợt vang lên trong tiết tự học buổi tối, khiến Lâm Tiễn sợ tới mức run rẩy, giống như một con thỏ bị kinh hãi vậy. Anh, anh nói xem, sao lại có người nhát gan thế chứ.”
Chu Diên khẽ cau mày, anh gõ chữ: [Biết rõ cô ấy nhát gan, nhưng em vẫn bỏ rơi cô ấy.]
Giọng nói bên kia trầm hẳn xuống: “Nhưng em cũng không thể bỏ mặc Thẩm Giai. Anh, anh có thể gửi cho em một bức ảnh chụp Lâm Tiễn bây giờ không? Không ngờ mới chỉ có một hai ngày không gặp mà em đã nhớ cô ấy rồi.”
Chu Diên nhướng mày: “Em chắc chứ?”
“Chắc, Lâm Tiễn ngủ say như chết, cô ấy không phát hiện đâu. Lâm Tiễn thích em như thế, mấy ngày không gặp chắc sẽ rất nhớ em, cũng may em nhờ anh ở bên cô ấy thay em. Anh, nếu giờ không tiện thì anh để ban ngày chụp cũng được.”
“Nếu em đã nói vậy thì đợi chút, anh gửi cho em.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Chu Hoài Ngôn thấy anh trai gửi ảnh tới, anh ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Giai đang tập luyện hồi phục chân.
Anh ta lặng lẽ rời khỏi phòng, lấy điện thoại, bấm mở, phóng to hình ảnh.
Bức ảnh chụp góc mặt nghiêng của cô gái, trên trán là vài sợi tóc lộn xộn, dáng vẻ khi ngủ say thật yên lặng ngoan ngoãn… Thật đáng yêu.
Chu Hoài Ngôn lẩm bẩm mấy tiếng.
Anh ta ấn giữ bức ảnh một lúc, chọn lưu.
Khi ngón tay phóng to hình ảnh, anh ta có hơi ngờ vực.
Tại sao gối của Lâm Tiễn không đồng màu với giường cô ấy, là màu tối.
“Ồ, đúng là con người si tình, đưa em đi làm phẫu thuật rồi mà còn không quên được cô tình nhân nhỏ.” Thẩm Giai dựa vào cửa nói với vẻ mỉa mai.
Chu Hoài Ngôn giơ ảnh chụp ra trước mặt cô ta: “Em xem, không có anh ở cạnh, Lâm Tiễn gầy đi rồi.” Anh ta đi đến kết luận: “Quả nhiên, cô ấy thật sự quá yêu anh.”
Thẩm Giai cầm điện thoại di động nhìn một lát, sau đó không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Chúc mừng anh, bạn gái anh sắp có chồng rồi. Anh nhìn đi, vải gối đầu của cô ấy rõ là áo ngủ của đàn ông.”
Chu Hoài Ngôn thẹn quá hóa giận, giật lại điện thoại.
“Không thể nào, Lâm Tiễn là con người thế nào anh còn không biết sao? Đến tay cô ấy còn ngại ngùng không cho anh nắm. Còn nữa, đây là ảnh do anh trai anh chụp, có ai không biết tính tình anh trai anh vốn lạnh lùng thờ ơ đâu. Lâm Tiễn ở chỗ anh trai anh, nói không chừng đây là do cô ấy lấy áo ngủ của anh ra làm gối đầu, nhìn vật nhớ người thôi.”
Nói xong, anh ta nhìn bức ảnh một lúc lâu, dùng tay vuốt ve góc mặt nghiêng của cô gái.
Tâm trạng Thẩm Giai có hơi phức tạp, vì để che giấu sự suy sụp nơi đáy mắt, cô ta cười nhạo Chu Hoài Ngôn.
“Hy vọng anh có thể tự luyến như thế này mãi.”
Chuyện Chu Hoài Ngôn không phát hiện ra áo ngủ của Chu Diên nằm trong dự kiến của anh.
Anh cũng không muốn bị bại lộ nhanh như vậy. Không muốn để Lâm Tiễn biết mình đen tối như thế.
Chỉ cần có thể được ở bên cạnh cô là tốt rồi, dù có là thân phận gì chăng nữa.
9
Trong lúc mơ màng ngủ, hình như tôi nghe thấy giọng nói của Chu Hoài Ngôn. Có phải anh ta lại muốn tôi cầm canh giải rượu tới cho anh ta?
Không đúng… Anh ta đã đi nước ngoài với Thẩm Giai rồi, sẽ không tới tìm tôi nữa. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, tôi lại nghĩ tới lời cha mẹ nói.
“Tiễn Tiễn, chủ tịch Chu rất thích con, dù con không muốn vì cái nhà này thì cũng vì em trai con đi, cố gắng lấy lòng Chu Hoài Ngôn, con biết chưa?
Làm người nhất định phải uốn mình theo người, phải khéo đưa khéo đẩy một chút.
Cha mẹ tốn nhiều tiền nuôi nấng con như thế, gửi con đến ngôi trường đắt đỏ, con phải vun vén mối quan hệ tốt với bạn bè, sau này ra xã hội còn có mối quan hệ.
Đặc biệt là Chu Hoài Ngôn, đó là cậu ấm thừa kế nhà giàu, chỉ một câu có thể quyết định sự sống chết của nhà chúng ta. Con có thể phục vụ cậu ta bao nhiêu thì cứ hết sức phục vụ đi, Tiễn Tiễn, gia đình chúng ta dựa hết vào con.”
Càng lúc lông mày tôi càng cau chặt hơn, khiến tôi thở không ra hơi.
Có người vòng tay ôm tôi thật chặt, vuốt phẳng hàng lông mày hơi nhíu của tôi.
Thật ấm áp…
Đúng rồi, tôi đang ở trong nhà Chu Diên.
Ở đây không có cha mẹ, cũng không có Chu Hoài Ngôn. Ở nơi này, tôi không cần lấy lòng bất kỳ ai, tôi có thể là chính tôi.
Mặc dù khoảng thời gian này thật ngắn ngủi… Nhưng có thể trốn tránh được bao lâu thì cứ trốn đi.
10
Tôi cảm giác đôi mắt mình đang dần bình phục, mắt tôi có thể cảm nhận được nguồn sáng.
Chu Diên còn lắp đặt thêm thang máy trong nhà để tôi lên xuống tầng dễ hơn.
Nhưng sau khi bị mất do tai nạn xe, dường như tôi mắc chứng lo âu về việc phải chia ly.
Chu Diên ra ngoài đi làm, tôi ở trong nhà một mình sẽ rất lo lắng, cảm thấy rất cô độc, giống như bị ngăn cách với thế giới vậy.
Tôi lo sợ mình sẽ không được gặp Chu Diên nữa, sợ Chu Hoài Ngôn trở về, sợ mối quan hệ giữa tôi và Chu Diên lại xa lạ như trước kia.
Nghe thấy tiếng động cơ ô tô, tôi lập tức cầm gậy dò đường đi ra cửa chờ Chu Diên.
“Có phải lại đau đầu nữa không? Nghe vú Trương nói cả ngày em không chịu ăn gì nhiều cả.”
Chu Diên dẫn tôi vào phòng khách.
Tôi do dự mãi, nói tôi muốn ngày mai anh ra ngoài hãy đưa tôi đi theo cùng.
Chu Diên đồng ý.
Ngày hôm sau, Chu Diên dẫn tôi tới công ty, anh đeo cho tôi một chiếc kính râm.
Chị thư ký còn rất cẩn thận tải phần mềm nghe tiểu thuyết, trên bàn có đặt đồ ăn vặt và đĩa trái cây được chuẩn bị sẵn.
Chị ấy còn đeo tai nghe giúp tôi, nhưng bị Chu Diên lên tiếng ngăn cản.
“Bật tiếng loa ngoài lên, không cần đeo tai nghe, não cô ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau chấn thương.”
“Dạ được, tổng giám đốc Chu.”
Chị thư ký lấy tai nghe đi, điều chỉnh âm lượng phù hợp cho tôi.
Cứ như vậy, Chu Diên ngồi làm việc bên cạnh, tôi ngồi một bên nghe tiểu thuyết về tổng tài bá đạo.
Nhưng khi nghe tới phần thú vị thì bị một cuộc điện thoại tới làm gián đoạn.
Tôi sờ soạng bấm nút chuyển cuộc gọi, là lớp trưởng lớp chúng tôi.
“Lâm Tiễn, sao gửi tin nhắn QQ cho cậu mà cậu không trả lời thế? Hiện giờ cậu có đang rảnh không? Làm giúp tôi đơn đăng ký nhập học cho tân sinh viên.”
“Tôi…”
“Tôi biết cậu là tốt nhất mà! Đợi đến khai giảng tôi sẽ mang đặc sản nhà tôi cho cậu.”
Trong khi tôi còn đang vò đầu bứt tai nghĩ xem nên nói gì thì có người lấy điện thoại trả lời thay tôi.
“Thật ngại quá, bạn học này, em nên tự làm đi, giờ Tiễn Tiễn nhà chúng tôi không tiện làm.” Chu Diên cúp điện thoại thay tôi.
“Em nên học cách nói từ chối đi. Từ chối người khác không phải chuyện gì đáng thẹn cả. Cuộc đời em không dùng để lấy lòng mọi người, mà là để đối xử tử tế với chính mình. Em phải học cách bày tỏ sự bất mãn, cần phải dũng cảm nói không với những yêu cầu vô lý, có biết chưa?”
Tôi ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên có người nói với tôi những lời này.
Từ khi còn nhỏ tôi đã khó có thể từ chối người khác một cách trôi chảy, mặc dù hành vi của những người đó khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái.
Tôi luôn nghĩ rằng nếu tôi cứ nhường nhịn đối phương, sau này đối phương sẽ nhận thức được tôi là người tốt rồi đền đáp tôi thật xứng đáng.
Nhưng thực tế không phải như vậy.
Bọn họ chỉ biết tăng thêm nhu cầu, tiếp tục đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Nhưng tôi thì vẫn không biết nên từ chối như thế nào.
Tôi thầm động viên bản thân, nếu lần sau có gặp chuyện tương tự, tôi nhất định phải học được cách từ chối.