Cảm Ơn Bạn Trai Đã Đưa Anh Ruột Tới - Chương 2
5
Sao anh ta có thể biết tôi thích anh trai anh ta! Hóa ra còn có chuyện tốt thế này nữa!
Đây là may mắn của tôi sau nhiều năm bị Chu Hoài Ngôn ngược đãi sao?
Trái tim tôi kích động như muốn nhảy lên, tôi cẩn thận chạm vào vách tường, lần mò quay về phòng bệnh.
Tôi đắp chăn, yên tâm chờ anh trai Chu Hoài Ngôn – Chu Diên tới đón tôi.
Trong phòng bệnh Thẩm Giai, cô ta hỏi Chu Hoài Ngôn: “Anh yên tâm giao bạn gái của mình cho anh trai anh sao?”
Chu Hoài Ngôn cười đáp: “Anh trai anh và cô ấy đều là kiểu người truyền thống, họ sẽ không làm mấy chuyện khác người đâu. Anh biết rõ tính họ.”
Thẩm Giai nhìn anh ta: “Xem ra cũng không phải anh thích Lâm Tiễn, nếu để Lâm Tiễn phát hiện người kia là anh trai anh, xem anh còn cười được không.”
“Ai nói anh không thích Lâm Tiễn, là anh muốn đưa em đi phẫu thuật trước đấy thôi. Đợi khi trở về, anh sẽ bù đắp lại cho Lâm Tiễn, tính tình cô ấy vốn yếu mềm, anh chỉ cần dỗ ngọt chút là được.”
Thẩm Giai quấn chăn, quay lưng không thèm nhìn anh ta.
“Em chờ anh lật xe.”
6
Tôi nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Chu Diên, đó là tại biệt thự giữa sườn núi của anh vào năm thứ hai trung học.
Chu Hoài Ngôn tổ chức tiệc bể bơi ở trên.
Tôi không phải người thuộc nhóm bọn họ, nhưng Chu Hoài Ngôn lại mời tôi.
Tôi muốn viện cớ không đi, nhưng Chu Hoài Ngôn lại cố chấp nhét tôi vào trong xe.
Tôi nghĩ trong biệt thự to như vậy chắc sẽ không thiếu một đứa hầu như tôi. Vậy nên khi vừa đến nơi, tôi đã tìm một góc ngồi làm bài tập.
Tôi làm xong bài tập vẫn chưa thấy họ chơi xong, tôi lại tìm một nơi để ngủ.
Đợi khi tỉnh ngủ, tôi nhận ra giờ đã là nửa đêm, mà đám người Chu Hoài Ngôn đã chơi xong và lái xe rời đi rồi.
Chu Hoài Ngôn lại bỏ quên tôi ở đây.
Tôi trách bản thân thật xui xẻo, đeo cặp sách ngồi xổm trước cổng biệt thự, muốn dùng điện thoại gọi xe về nhà.
Thời tiết thay đổi thất thường, không lâu sau, trời đổ mưa nhẹ, tôi ôm cánh tay, ngồi co ro một góc.
Vị trí ở đây quá hẹp, đợi mãi chưa thấy có ai nhận đơn. Điện thoại Chu Hoài Ngôn cũng không kết nối được.
Thời điểm tôi đang nghĩ xem phải quay về bằng cách nào, có người cầm ô tiến về phía tôi.
Tôi nhìn qua… Một đôi giày da đen, ống quần tây thẳng tắp phẳng phiu, chiếc áo khoác vest kín kẽ.
Sau khi đến gần, người nọ nghiêng chiếc ô đen trong tay về phía tôi.
Tôi ngầng đầu lên nhìn, người đàn ông đó rất cao, cao hơn Chu Hoài Ngôn vài cm.
Người nọ có hàng lông mày rậm, đôi môi cao mỏng, anh toát ra khí chất thâm trầm, giống Chu Hoài Ngôn khoảng năm mươi phần trăm. Anh chắc hẳn là Chu Diên – anh trai Chu Hoài Ngôn.
“Là Lâm Tiễn, bạn học của Chu Hoài Ngôn đúng không?”
Người nọ mở miệng, giọng nói trầm thấp dễ nghe.
Tuy anh đứng nhìn theo góc độ từ trên cao nhìn xuống, có tư thái của người bề trên, nhưng cặp mắt ấy lại không mang cho người ta cảm giác khinh thường hay có vẻ lạnh nhạt.
Anh nhìn tôi với khuôn mặt rất dịu dàng.
Tôi gật đầu, muốn đứng dậy, nhưng vì ngồi xổm lâu nên hai chân đã tê rần.
Chu Diên kiên nhẫn đưa tay về phía tôi.
Anh và Chu Hoài Ngôn hoàn toàn không giống nhau, hành vi cử chỉ của anh như một người đàn ông thực thụ.
Tôi vịn tay anh, đứng dậy, suýt nữa nhào vào lồng ngực anh, cũng may tôi kiểm soát được nếu không thì quá thô lỗ.
Chu Diên để tôi ở lại biệt thự một đêm, ngày hôm sau cũng là anh đưa tôi quay lại trường học.
Bắt đầu từ ngày đó, tôi luôn nằm mơ thấy anh.
Tôi muốn thi vào trường đại học tốt, đợi lần sau gặp lại anh, trông tôi sẽ có thể diện hơn chút.
Nhưng mọi chuyện không theo kịp những thay đổi bất thình lình, lên đại học, tôi ở bên Chu Hoài Ngôn.
Tôi có nhiều cơ hội gặp mặt Chu Diên hơn, nhưng tôi lại không dám ngẩng đầu nhìn anh mà không cần kiêng nể gì như lần đầu tiên gặp mặt.
7
Trong phòng bệnh, bác sĩ nói với Chu Diên tôi bị đụng vào phần đầu, dẫn tới việc dây thần kinh chuyển động mắt bị tổn thương. Nhưng cũng may không quá nghiêm trọng, có thể từ từ hồi phục được.
Tôi muốn về nhà dưỡng bệnh, tôi không muốn ngửi mùi nước sát trùng và môi trường áp lực trong bệnh viện một chút nào.
“Cha mẹ em đi công tác, họ đưa cả em trai em đi cùng rồi, em về nhà sẽ không có ai chăm sóc. Em tới chỗ anh ở được không? Để anh chăm sóc em nhé, Tiễn Tiễn.”
Giọng nói vừa tươi mát lại dịu dàng, nó mang ma lực thần kỳ mê hoặc con người, khiến người ta bình tĩnh.
Tôi ngây người, chậm rãi gật đầu.
Chu Hoài Ngôn chưa bao giờ gọi tôi là Tiễn Tiễn.
Ở chỗ tối, lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, thậm chí tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa hương gỗ tỏa ra từ người Chu Diên.
Có lẽ giờ anh cũng giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, anh mặc một chiếc áo sơ mi cắt may chỉnh tề phối cùng quần tây đặt may riêng. Anh gật đầu cười với tôi, trông rất có tri thức.
“Chu…”
Tôi muốn gọi tên Chu Diên theo bản năng, suýt nữa thì lộ, cũng may Chu Diên cắt ngang lời tôi.
“Em có thể đổi cách xưng hô, gọi anh là A Diên.”
Ngôn? Diên?
Tôi đoán Chu Diên cũng sợ nếu tôi gọi Chu Hoài Ngôn sẽ có lúc bị lộ.
Vành tai tôi hơi nóng, tôi hướng về phía anh, gọi: “A Diên.”
Giống như có một dòng nước ngầm đang dâng trào trong trái tim tôi.
Chu Diên nắm tay tôi, đưa tôi ra khỏi bệnh viện, cẩn thận dìu tôi lên xe.
Sau khi lên xe, tôi phát hiện mình mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương về ô tô.
Đột nhiên chiếc xe rẽ ngoặt, tôi mất thăng bằng và nghiêng sang một bên, nhào vào người Chu Diên.
Tôi lo sợ bất an, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tim tôi đập nhanh, tay ôm chặt eo anh.
Chu Diên vỗ lưng trấn an tôi: “Đừng sợ, không sao hết, chỉ là một ngã rẽ thôi mà.”
“Tiểu Lý, lái chậm chút.”
Mùi hương trên người anh thật sạch sẽ dễ chịu, khiến người ta cảm thấy yên tâm, nó hoàn toàn khác mùi thuốc lá và rượu trên người Chu Hoài Ngôn.
Nếu Chu Diên đồng ý dùng thân phận Chu Hoài Ngôn để chăm sóc tối, vậy giờ anh chính là bạn trai tôi.
Tôi có suy nghĩ đen tối, vậy chi bằng cứ nói lời yêu với Chu Diên trong lúc không nhìn rõ gì đi.
Điện thoại đổ chuông vào thời điểm không thích hợp.
Tôi đưa điện thoại cho Chu Diên, bảo anh xem giúp tôi.
Bây giờ tôi không nhìn thấy gì, ngay cả điện thoại di động cũng không biết phải sử dụng thế nào.
“Là điện thoại của mẹ em.”
Anh bấm nút kết nối giúp tôi.
Tiếng nhạc sôi động từ đầu dây bên kia truyền đến, hình như hôm nay bọn họ dẫn em trai đến Disneyland.
“Tiễn Tiễn, hôm nay con với cậu Chu sao rồi? Con nghỉ hè, liệu cậu ấy có thể sắp xếp cho con tới trụ sở chính của công ty nhà cậu ấy thực tập không?”
“Mẹ, hôm nay con gặp tai nạn xe trên đường, tạm thời hai mắt con không nhìn thấy gì, có lẽ hè này con không thể thực tập được…”
Càng về sau, giọng tôi càng nghẹn ngào.
Giọng nói ở đầu dây bên kia có hơi nôn nóng: “Vậy cậu Chu đâu? Cậu ấy cũng gặp tai nạn à? Có nghiêm trọng không?”
Tôi hơi nhếch miệng, sửng sốt một hồi lâu mới trả lời: “Anh ấy không sao…”
“Không sao là tốt rồi, con nhớ phải vun đắp tình cảm với cậu Chu đấy, có biết chưa…”
Tôi còn chưa kịp nghe hết câu, Chu Diên đã giật lấy điện thoại.
“Bác gái, bác không nghe thấy gì sao? Con gái bác nói cô ấy bị thương vì gặp tai nạn xe, bác không quan tâm đến tình trạng của con gái lại đi quan tâm cậu chủ nhà họ Chu có bị thương hay không.”
Chu Diên nói với giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại nghe ra sự lạnh lẽo.
“A… Tiễn Tiễn bị thương… Giờ con sao rồi Tiễn Tiễn?” Nghe giọng điệu người ở đầu dây bên kia có vẻ ngượng ngùng.
Tôi sụt sịt mũi, đang định trả lời nhưng Chu Diên đã thay tôi trả lời trước.
“Thật dối trá.” Dứt lời, anh cúp máy.
Chu Diên nhìn tôi: “Anh nói chuyện với mẹ em như vậy, em có giận không?”
Tôi lắc đầu.
Tôi biết Chu Diên đang đứng ra bảo vệ tôi.
Bao nhiêu năm trôi qua, tôi đã quen với việc bị cha mẹ phớt lờ.
Một bàn tay to ấm áp bỗng phủ trên đỉnh đầu tôi, khẽ xoa.
“Không sao, sau này anh sẽ ở bên cạnh em.”
Trái tim tôi đập thình thịch, niềm vui dâng trào vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nhưng sau đó, tôi lại thấy chán nản. Anh đang đóng vai Chu Hoài Ngôn để nói những lời này sao?
Chu Diên chuyển điện thoại tôi sang chế độ dành cho người mù, cầm tay tôi chỉ tôi cách sử dụng điện thoại thế nào.
Tới chỗ ở của Chu Diên, anh dẫn tôi làm quen bố cục căn phòng, còn có phòng tắm và bồn rửa mặt.
Lúc đi đường, tôi vô tình đụng trúng góc bàn nhưng lại không cảm thấy đau đớn như trong tưởng tượng. Tôi ngờ vực, thử đưa tay sờ, nó mềm.
Là một dải cạnh xốp chống va đập.
Tất cả đồ dùng nội thất trong phòng được bọc những dải xốp chống va đập, trong phòng tắm cũng có lót thảm chống trơn trượt.
Hóa ra Chu Diên cẩn thận như vậy, hiệu suất làm việc cũng rất cao.
Không đúng, phải là cấp dưới của anh làm việc hiệu quả, có lẽ anh chỉ thuận miệng nói một câu hoặc là được cấp dưới nào đó chu đáo nhắc nhở.