Cạm Bẫy Tình Yêu - Chương 1
1.
Trên mặt trang điểm theo phong cách thanh thuần dịu dàng, một chiếc váy dài màu nhạt càng làm cho tôi trông dịu dàng và ngoan ngoãn hơn.
Điều này lại càng làm tôi không phù hợp với không khí xa hoa trụy lạc của câu lạc bộ.
Cửa phòng bar bị đẩy ra, tôi nhập tâm vào vai diễn.
Vừa bước vào, tôi liền đi thẳng đến chỗ người đàn ông ở giữa ghế sofa, nắm lấy tay hắn nhìn từ trên xuống dưới, giọng điệu lo lắng:
“A Ứng, nghe nói anh không cẩn thận bị đứt tay?”
Trong mắt tôi đầy sự vội vàng và đau lòng, một bộ dáng hận không thể thay hắn chịu đựng.
Diễn xuất quá mức khoa trương, anh em của Thời Ứng nhìn không chịu nổi nữa, bĩu môi nói:
“Tiểu cô nương, cô mà nhìn thêm một lúc nữa, thì vết thương lành luôn đấy.”
Ồ, diễn hơi quá rồi.
Tôi bày ra vẻ nhõng nhẽo: “Tay của A Ứng là để đánh đàn dương cầm cho tôi mà, để lại một vết sẹo nhỏ tôi cũng không nỡ.”
Thời Ứng rất hưởng thụ việc tôi làm nũng với hắn, giơ tay ôm tôi vào lòng.
Lúc đó hắn là lão đại một tay che trời ở Bắc Kinh, mà tôi thì là chim hoàng yến hắn nuôi dưỡng.
Cũng là chim hoàng yến ngoan ngoãn nhất, ở bên hắn lâu nhất.
Tôi dựa vào trong lòng hắn nhìn trộm hắn, không thể không thừa nhận Thời Ứng thực sự có vốn liếng để mê hoặc biết bao phụ nữ.
Ánh sáng kỳ lạ trong phòng bar không làm giảm đi chút nào vẻ đẹp trai của hắn, mà ngược lại còn làm nổi bật sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm, và những đường nét sắc sảo của hắn.
Hắn lười biếng dựa vào, tùy ý mở cúc áo nửa hờ hững lộ ra xương quai xanh khiến người ta mơ màng.
Nói cho cùng, phụ nữ bên cạnh Thời Ứng đông đúc như cá qua sông, chỉ cần hắn muốn, là có thể gọi đến một loạt mỹ nữ mỗi người mỗi vẻ.
Nhưng hắn vẫn chọn giữ mỗi mình tôi bên cạnh, ánh mắt rực lửa nói với tôi: “Những thứ khác anh cũng không thèm để ý, anh chỉ thích em.”
Bạn xem, người như Thời Ứng, có tiền có sắc, lại còn có thể diễn xuất thâm tình, người phụ nữ nào mà không thất bại trong ma trận mê hồn của hắn chứ?
Mặc dù tôi luôn có tự biết rõ bản thân, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc từng mơ tưởng, lỡ đâu Thời Ứng thực sự thích tôi thì sao?
Cho đến hôm đó, tôi nghe thấy hắn ta nói chuyện với bạn bè trên sân thượng:
“Quan hệ tiền bạc thuần túy tất nhiên là đơn giản, nhưng lại không dễ kiểm soát, cô ấy có thể vì tiền mà chọn tôi, cũng có thể vì tiền mà phản bội tôi.”
“Không bằng tôi diễn cho cô ấy một tiết mục thâm tình, tình yêu mới là vũ khí tốt nhất để khống chế phụ nữ.”
Tôi đã quên, Thời Ứng chưa bao giờ là một kẻ ăn chơi trác táng ở kinh thành, mà là một người nắm quyền lực thực sự.
Hắn ta sẽ không cho phép bất cứ thứ gì vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn, kể cả phụ nữ.
Vì thế sau khi tỉnh táo, tôi còn biết được cách để có thể ở bên Thời Ứng lâu dài – giả vờ yêu sâu đậm.
Tôi càng ngoan ngoãn càng yêu hắn, Thời Ứng liền cảm thấy tôi càng dễ khống chế.
Thế là mỗi ngày tôi đều quan tâm hỏi han, chăm sóc chu đáo, hắn bị thương nhẹ một chút thôi tôi cũng đau lòng như cắt, rõ ràng là vẻ ngoài của một người yêu sâu đậm không thể tự kiềm chế.
Oscar còn nợ tôi một tượng vàng nhỏ.
Nhờ vào “tấm lòng si mê” đối với hắn, tôi đã trở thành con chim hoàng yến ở bên hắn lâu nhất.
Phòng bar hơi ngột ngạt, tôi viện cớ đi vệ sinh để ra ngoài hít thở không khí.
Cửa phòng trang điểm bên cạnh nhà vệ sinh khép hờ, vọng ra tiếng nói của vài người phụ nữ.
Tôi vốn chỉ đi ngang qua, lại bắt được từ then chốt trong lời nói của bọn họ:
“Nghe nói gần đây nhà họ Thời không được yên ổn?”
Một cô gái khác hạ giọng: “Cô cũng nghe rồi à? Tôi có nghe loáng thoáng khi đánh bài với Triệu thiếu gia và bọn họ, hình như có chuyện gì xảy ra, mấy ngày nay bị điều tra gắt gao lắm.”
“Thời Ứng còn có tâm tư đi ra ngoài chơi sao?”
“Giờ này chắc chắn phải giả vờ như không có chuyện gì rồi, nếu không sao cầu xin người khác giúp họ lấp lỗ hổng chứ.”
Thời gia xảy ra chuyện sao?
Sao tôi lại không biết chứ?
Tuy rằng mấy ngày nay trở về nhà ít hơn, tiêu tiền cũng không còn phóng khoáng như trước…
Khoan đã, nếu nhìn như vậy, có lẽ nào thật sự có thể xảy ra?
Nghĩ kỹ lại, tôi thấy có vẻ không hợp lý, từ cách Thời Ứng chọn phụ nữ, người này rõ ràng còn tinh ranh hơn cả cáo già, làm sao để cho nhà họ Thời xảy ra chuyện được.
“Tôi đây ngược lại nên cảm thấy may mắn vì không nhào lên người hắn, hiện tại cô gái bên cạnh Thời Ứng kia, đối với Thời Ứng tình cảm thắm thiết, hận không thể để Thời Ứng trong lòng nâng niu, giờ có khóc cũng chẳng biết khóc ở đâu nữa.”
“Ấy đừng nói thế, biết đâu người ta là chân ái, lúc này mới thấy rõ tình cảm chân thành trong hoạn nạn chứ.”
Bản thân “tình yêu đích thực” trong miệng bọn họ đang đứng ở cửa, nghe chuyện mà liên quan đến mình thì cảm thấy thật nực cười.
Các cô gái nghe cũng là đôi câu vài lời, tôi không thể tin hoàn toàn, chỉ lưu ý trong lòng, rồi lại tiếp tục đóng vai tình yêu sâu đậm, quay lại phòng bar tiếp tục diễn.
Thời Ứng nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay tôi: “Sao vậy? Đi lâu như vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Gã đàn ông khốn kiếp này, còn bày tỏ tình cảm thật hơn cả tôi diễn.
Cho dù tôi không giành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nhưng Thời Ứng chắc chắn xứng đáng nhận giải Nam chính xuất sắc nhất.
May mà tôi đã được huấn luyện chuyên nghiệp, lại nhẹ nhàng dựa vào hắn: “Thấy anh uống nhiều rượu như vậy, em lo cho sức khỏe của anh. Để em nấu canh giải rượu cho anh nhé?”
Tôi ở trong lòng tính toán, nghĩ thầm theo tần suất xã giao của hắn, phỏng chừng tôi còn phải tốn bao nhiêu tiền mua canh giải rượu nữa mới đủ.
Thời Ứng ôm lấy tôi: “Sao hôm nay em ngoan thế? Muốn thưởng gì nào?”
Tôi ngoan ngoãn dựa vào hắn ta: “Phòng thí nghiệm của bọn em gần đây hỏng một máy ly tâm nhập khẩu…”
Thời Ứng không chút do dự: “Mua.”
Tôi yên tâm, quả nhiên chỉ là tin đồn.
2.
Tôi là một người không yêu thích quần áo, giày dép hay túi xách, nhưng với tư cách là một nghiên cứu sinh sau tiến sĩ bị phân vào phòng thí nghiệm nhỏ, tôi vẫn phải hạ thấp mình vì nguồn tài trợ nghiên cứu.
Loại người như tôi không phải là một học giả quyến rũ, chỉ có thể gọi là học giả nghĩa hiệp.
Loại nghĩa hiệp giúp đỡ người khác.
Cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Ban đầu tôi nghĩ rằng việc Thời Ứng nhanh chóng lấy tiền ra có thể chứng minh lời đồn là sai, nhưng trong những ngày gần đây tôi càng ngày càng cảm thấy không đúng.
Thời Ứng trở về ngày càng ít, ngày càng muộn, hiện tại lúc nào cũng có vẻ xanh xao, rõ ràng là rất mệt mỏi.
Tôi đã ở bên hắn lâu như vậy, có khi nào tôi thấy hắn như thế này đâu?
Quan trọng hơn là, máy ly tâm mà hắn hứa hẹn với tôi mãi vẫn chưa được giao đến!
Tổng hợp các yếu tố trên, tôi liền có 1 suy đoán: Gia đình Thời Ứng thật sự đã xảy ra chuyện.
Cho đến một ngày, Thời Ứng liền ba ngày cũng không trở về.
Tôi biết, lời đồn cuối cùng đã thành sự thật.
Tôi buồn bã trong một giây, rồi nhanh chóng lấy ra các túi lớn nhỏ đã chuẩn bị từ một tuần trước để chuẩn bị chạy trốn.
Tình cảm chân thành trong lúc hoạn nạn? Không có đâu.
Nam chính cũng không diễn, nữ chính như tôi còn muốn diễn tiếp sao?
Đi tới cửa, tôi nhìn dì giúp việc, đầu bếp, người làm vườn còn đang bận rộn tôi cảm thấy không đành lòng.
Nếu nhà họ Thời sụp đổ, bọn họ chẳng phải ngay cả tiền lương cũng không lấy lại được sao?
Tôi nhịn đau tự bỏ tiền túi ra ba vạn tệ, cũng đuổi bọn họ đi.
Đứng trước cửa biệt thự, tôi vẫy tay, mang theo ba thùng đồ.
Rốt cuộc lăn qua lăn lại ở khách sạn, tôi gửi tin nhắn cho thuộc hạ trung thành của Thời Ứng:
[Thời Ứng vào ngục giam nào, cậu nói với tôi một tiếng, ngày lễ ngày tết tôi đi thăm anh ấy.]
[Đúng rồi, tôi chôn một vạn tệ dưới bồn hoa trước cửa biệt thự, nếu tài sản của Thời gia đều bị tịch thu, tôi cũng không nỡ để anh ấy chết đói.]
Qua một thời gian dài, Phan Tín gửi cho tôi ba dấu chấm hỏi.
Một vài phút sau, hắn trả lời một câu:
[Được rồi.]
Thật sự là, còn muốn giấu diếm tôi.
Thông minh như tôi, đã sớm đoán được.
Lúc này, lợi ích của việc không cần đóng kinh phí cho thiết bị nghiên cứu đã được thể hiện ra.
Không có Thời Ứng, tôi không cần phải khóc lóc và tìm kiếm vị kim chủ kế tiếp, mà có thể dùng dụng cụ thí nghiệm mới tinh để chuẩn bị cho một bài luận văn của mình.
Sau nửa tháng yên bình, khi tôi trên đường đến phòng thí nghiệm, một chiếc Hummer màu đen đã chặn tôi lại.
Xuống xe chính là mấy vệ sĩ áo đen được huấn luyện bài bản, giống như đang truy đuổi tội phạm.
Khi tôi đang chuẩn bị vùng vẫy, cửa sổ phụ hạ xuống, lộ ra ánh mắt phức tạp của Phan Tín.
Tôi bị đưa lên xe, còn bị bịt mắt.
Tôi vật lộn với dây trói trên tay, thử mở miệng:
“Kia… nếu Thời Ứng gặp chuyện, tôi làm chim hoàng yến, không cần phải cùng chôn đâu.”
Phan Tín im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới mở miệng.
Hóa ra gia đình Thời Ứng vốn dĩ không có chuyện gì!
Chỉ là gần đây thông tin của gia đình Thời Ứng liên tục bị rò rỉ, Thời Ứng cố tình tung tin, làm rối tình hình để nhân cơ hội bắt kẻ nội gián.
Tóm lại chính là một cái bẫy bắt nội gián.
Kết quả là, trước tiên bắt được tôi, con lươn này.
Giọng điệu Phan Tín mang theo vài phần đau xót: “Ông chủ rất tức giận, cô xong rồi.”