Cạm Bẫy Ngọt Ngào - Chương 3
5
Gia đình họ Lâm đã đặt cho tôi một trung tâm chăm sóc sau sinh cao cấp, vì đã lâu không gặp nên mẹ chồng nắm tay tôi tỉ tê tâm sự.
“San San, con và tiểu Vũ đã trải qua bao nhiêu sóng gió, giờ sắp sinh đứa thứ hai rồi, tiểu Vũ trước đây đúng là có chút khốn nạn nhưng giờ nó đã thay đổi rồi, sau này hai đứa sống thật tốt với nhau nhé.”
“Nếu như anh ta không thay đổi thì sao ạ?”
Nghe tôi hỏi ngược lại, mẹ chồng hơi sững người, sau đó bà ta mỉm cười nói với tôi: “Phụ nữ mang thai hay suy nghĩ lung tung, tiểu Vũ bây giờ đang bận rộn với sự nghiệp nên lấy đâu ra thời gian mà ve vãn những người phụ nữ không ra gì bên ngoài kia chứ, con là công thần của nhà chúng ta, mẹ và bố con sẽ không bạc đãi con đâu.”
Người ta nói, vợ chồng có thể bên nhau lâu dài, đều là do bù trừ cho nhau, bố chồng thật thà chất phác thì mẹ chồng lại khôn ngoan sắc sảo.
Bất kể Lâm Vũ có làm sai điều gì, mẹ chồng tôi cũng sẽ luôn bênh vực anh ta, trong mắt bà ta Lâm Vũ chính là một đứa con trai ngoan ngoãn, cho dù có làm sai thì cũng là do người khác xúi giục.
Mười ngày trước khi sinh, tôi chuyển vào trung tâm chăm sóc sau sinh, Thomas nhắn tin cho tôi, nói rằng gã ta sắp quay về Mỹ rồi, tình trạng sức khỏe của gã ta ngày càng tệ, gã ta phải về Mỹ để điều trị.
Tôi chuyển cho gã ta số tiền đã hứa trước đó, sau đó chặn gã ta.
Bệnh AIDS không có thuốc đặc trị, có lẽ gã ta cũng muốn chết ở quê nhà.
Con trai tôi chào đời, vừa bụ bẫm vừa khỏe mạnh.
Bố chồng ôm đứa bé hôn lấy hôn để, bởi vì nó là con trai, đúng như điều mà cả nhà luôn mong đợi.
Lâm Vũ dịu dàng hôn lên trán tôi: “Vợ à, em vất vả rồi.”
Mẹ chồng đứng bên cạnh, dùng máy ảnh ghi lại khoảnh khắc ấm áp này.
Lâm Vũ được mẹ chồng dặn dò, trong thời gian tôi ở cữ, anh ta không được phép đi đâu, chỉ được phép ở lại trung tâm chăm sóc sau sinh để bầu bạn với tôi.
Điện thoại của anh ta reo liên tục, tôi biết là Cố Nhã Thiến gọi đến nhưng Lâm Vũ dứt khoát tắt máy mà tiếp tục trêu chọc con trai.
“Thằng bé giống hệt bố nó, cái mũi, cái miệng này.” Lâm Vũ vừa mới có con trai, đương nhiên là yêu quý vô cùng.
“Giống anh chỗ nào? Em lại thấy con trai còn tuấn tú hơn anh đấy.” Tôi ngồi dậy, ăn bát canh bổ dưỡng mà người giúp việc nấu cho.
Hồi tôi sinh Nguyệt nhi, Lâm Vũ suốt ngày la cà với gái gú bên ngoài, ngày tôi sinh con, anh ta còn không thèm đến, trong thời gian tôi ở cữ, anh ta đến trung tâm chăm sóc sau sinh làm ầm ĩ, thậm chí còn động tay động chân với tôi.
Người ta nói, nỗi đau trong thời gian ở cữ của phụ nữ, sẽ theo họ suốt cả cuộc đời, tôi cũng không thể nào quên được.
Tôi nhắm mắt lại, cảnh tượng lúc đó lại hiện lên trong đầu, Lâm Vũ ném tờ đơn ly hôn trước mặt tôi, lạnh lùng bảo tôi ký vào.
Tôi nhất quyết không ký, bởi vì chỉ cần tôi ký thì tôi sẽ mất con gái, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không giao con cho tôi nuôi, tôi là một bà nội trợ cho nên sau khi ly hôn thì trong thời gian ngắn sẽ không có thu nhập, lại không có luật sư giỏi hỗ trợ, vậy làm sao tôi có thể giành được quyền nuôi con chứ?
Nhà họ Lâm không quan tâm đến đứa cháu gái Nguyệt nhi nhưng cũng không để con bé phải chịu đói. Nếu ly hôn, tôi sẽ mất quyền nuôi con, đó chính là lý do khiến tôi luôn nhẫn nhịn chịu đựng mà không ly hôn.
Tôi đã sớm hận Lâm Vũ thấu xương, anh ta vô tình bạc nghĩa, thay lòng đổi dạ, ngoại tình trong thời gian tôi mang thai, đánh đập tôi trong thời gian tôi ở cữ, một người chồng như vậy, sao tôi có thể còn lưu luyến?
Ban đầu, khi tôi vào làm việc tại tập đoàn HK, Lâm Vũ giả vờ thâm tình theo đuổi tôi, anh ta nói anh ta yêu tôi thật, sẽ mãi mãi đối xử tốt với tôi, nhưng thực chất anh ta chỉ cần một người vợ trong sạch, mà tôi lại vừa vặn phù hợp với điều kiện của anh ta, chưa từng yêu đương, gia đình bình thường và tính cách nhu nhược.
Anh ta bản tính trăng hoa, không muốn cưới một cô tiểu thư môn đăng hộ đối, sau này sẽ quản thúc anh ta. Một người phụ nữ như tôi, sau khi kết hôn sẽ bị anh ta nắm trong lòng bàn tay, tôi không có quyền, không có thế, cho dù muốn ly hôn, tôi cũng không thể đấu lại anh ta, cuối cùng chỉ có thể tay trắng ra đi.
6.
Cố Nhã Thiến vẫn là không nhịn được mà chủ động tìm tôi để nói rõ mọi chuyện.
Tôi vừa mới sinh con, thân hình có phần sồ sề, ngồi cạnh Cố Nhã Thiến mảnh mai, trong lòng tôi có chút tự ti mặc cảm.
“Tôi không muốn giấu cô nữa, tôi và Lâm Vũ đã ở bên nhau từ lâu rồi, nói chính xác hơn là, ngày thứ hai sau khi cô giới thiệu chúng tôi với nhau, chúng tôi đã lên giường rồi. Anh ấy nói người anh ấy yêu là tôi, cô hãy rời xa anh ấy đi.”
Cô ta ngồi đối diện tôi, vênh váo hống hách như thể cô ta là vợ cả còn tôi là kẻ thứ ba.
“Cô thật nực cười, đi du học một chuyến mà sao vẫn cái tính đấy, cả đời này cô cũng không sửa được, thối nát đến tận xương.” Tôi nhìn cô ta, lắc đầu cười khẩy.
“Đừng tưởng cô sinh cho Lâm Vũ hai đứa con thì ghê gớm lắm, nói thật cho cô biết, tôi có thai rồi! Nếu không phải có quân át chủ bài này trong bụng, cô nghĩ tôi thèm đến tìm cô sao? Lâm Vũ đã chán ngấy cô rồi, anh ấy nói cô trên giường như khúc gỗ, anh ấy căn bản không yêu cô, sao cô cứ phải chiếm giữ vị trí này mà không chịu buông tay chứ?”
Tôi mỉm cười tiến sát lại gần cô ta, gằn từng chữ một: “Bởi vì… nhìn thấy bộ dạng khao khát mà không có được mà tức giận đến phát điên của cô, tôi thấy rất vui vẻ, hahaha.”
“Cố Nhã Thiến, những năm qua cô ở nước ngoài, chẳng học được bản lĩnh gì, chỉ giỏi ăn chơi trác táng để điều tra lai lịch của cô tôi cũng tốn không ít công sức, du học ba năm thay hơn chục người bạn trai, còn bị một gã da đen làm cho bụng to, cô nói xem nếu bố mẹ cô mà biết cô là loại con gái như vậy thì sẽ nghĩ thế nào nhỉ? À phải rồi, chắc là họ cũng chẳng đau lòng đâu nhỉ, dù sao cô cũng chỉ là con nuôi, đâu phải con ruột.”
Vẻ mặt Cố Nhã Thiến dần trở nên tức giận, vừa rồi còn vênh váo hống hách, trong nháy mắt đã cau mày cắn môi, hận không thể lao đến đánh tôi.
Trong mắt cô ta, tôi chỉ là một con thỏ trắng để mặc cô ta xâu xé, nhưng con thỏ trắng này giờ đã không còn ngoan ngoãn nữa rồi, nó vùng dậy cắn cô ta một nhát, chuyện cô ta không phải con ruột, bản thân Cố Nhã Thiến biết rõ, nhưng cô ta không cho phép người khác nhắc đến, thân thế là nỗi đau đời cô ta, bởi vì mẹ ruột của cô ta là một kẻ giết người!
“Diêu San, cô thật sự khiến tôi phải nhìn cô bằng con mắt khác đấy, cô đã trở nên thông minh hơn rồi.”
Tôi cười nói: “Tôi vẫn luôn thông minh, chỉ là không thèm dùng thủ đoạn bẩn thỉu thôi, à đúng rồi, Lâm Vũ có biết cô đang “bắt cá hai tay” không? Tên Tây kia, khả năng trên giường không tệ chứ?”
Cố Nhã Thiến nghiến răng nghiến lợi: “Cô… sao cô biết chuyện của Thomas?”
Tôi không nhịn được mà cười nhạo sự ngu ngốc của cô ta: “Đến giờ vẫn chưa hiểu ra sao? Thomas là do tôi sắp xếp để câu cô đấy.”
Vẻ mặt Cố Nhã Thiến hoảng hốt, sau đó cười lạnh: “Thế thì đã sao, cô nghĩ Lâm Vũ sẽ tin cô sao? Cô cứ việc đi nói với Lâm Vũ, xem anh ấy tin cô hay tin tôi.”
Tôi lắc đầu, IQ của Cố Nhã Thiến đúng là bị giảm sút rồi.
“Lâm Vũ tin hay không, tôi không quan tâm, gần đây cô có liên lạc được với Thomas không? À mà thôi, thật ra gã ta là kẻ song tính luyến ái, nghiện ngập, lại còn bị AIDS, tôi thấy cô nên thu xếp thời gian đi khám đi, nếu tôi nhớ không nhầm thì hai người ở bên nhau cũng gần một năm rồi, bây giờ đi khám chắc cũng có kết quả rồi đấy.”
Trời mới biết tôi đã phải tốn bao nhiêu công sức mới tìm được Thomas, trước khi Cố Nhã Thiến về nước, tôi đã bắt đầu sắp xếp mọi thứ, tôi muốn cô ta cả đời này không ngóc đầu lên nổi, tôi muốn cô ta sống không bằng chết.
Lời nói của tôi đã có tác dụng, đồng tử Cố Nhã Thiến co rút lại, môi cô ta không khống chế được mà run lên.
“Cô… rốt cuộc tại sao cô lại làm vậy?” Cô ta nhìn tôi như nhìn thấy quỷ, hốc mắt ngấn lệ, trông thật đáng thương.
“Tại sao ư? Vì Lục Nhiên chứ còn ai vào đây, cô quên Lục Nhiên rồi sao?”
Nghe đến cái tên Lục Nhiên, thân thể cô ta khẽ run lên, rõ ràng là cô ta đã rất lâu rồi không nhớ đến cái tên này nữa, cũng phải, ở Mỹ cô ta sống phóng túng như vậy, làm sao có thể nghĩ đến Lục Nhiên chứ?
“Nếu không phải xem nhật ký của Lục Nhiên, tôi thật sự không biết tại sao Lục Nhiên lại yêu cô. Ngày đó, vì cô và Lục Nhiên học cùng lớp nên tôi nhờ cô đưa giúp tôi một nghìn lá thư tôi đã viết trong ba năm cho anh ấy, tôi vì không nhận được hồi âm nên cứ nghĩ là Lục Nhiên từ chối tôi, không lâu sau thì Lục Nhiên và cô ở bên nhau. Thật ra là vì tôi không ghi tên lên thư, Lục Nhiên cứ tưởng là cô viết cho anh ấy, anh ấy đã bị một nghìn lá thư đó làm cảm động, là cô đã cướp đi hạnh phúc vốn dĩ thuộc về tôi, đã cướp thì thôi đi, tại sao cô lại không biết trân trọng anh ấy? Vì cô mà anh ấy đã từ bỏ trường đại học tốt nhất, thi vào cùng trường với cô, vậy mà cô lại đối xử với anh ấy như vậy, cướp suất du học của anh ấy, chuốc say anh ấy, lừa anh ấy ký vào đơn xin thôi học.
Cô có biết không, anh ấy thích cô đến nhường nào, cho dù cô không làm vậy thì anh ấy cũng sẵn sàng nhường cơ hội đó cho cô.”
“Đáng ghét nhất là cô còn bôi nhọ Lục Nhiên ngoại tình trên diễn đàn trường, khiến anh ấy bị bạo lực mạng, cuối cùng anh ấy không chịu nổi áp lực mà nhảy lầu tự tử mà trở thành người thực vật, chỉ có thể sống lay lắt nhờ một cái máy thở. Một người đang khỏe mạnh bình thường lại gầy trơ như bộ xương khô, vài tháng trước, bố mẹ anh ấy đã tắt máy thở, kết thúc sinh mạng của anh ấy. Nếu không phải vì cô, anh ấy vẫn còn đang sống khỏe mạnh. Vậy nên, cô dựa vào cái gì mà được sống yên ổn như vậy?”
Tôi trút hết những uất ức dồn nén bấy lâu nay trong lòng, cảm giác thoải mái đó thật khó tả.
“Cô… cô đợi đấy, tôi sẽ báo cảnh sát.” Cố Nhã Thiến run rẩy lấy điện thoại ra.
“Cứ tự nhiên, cô vừa báo cảnh sát, mọi người sẽ biết cô sống buông thả đến mức bị AIDS, hơn nữa cô có bằng chứng nào chứng minh là tôi xúi giục không?” Tôi nhướn mày nhìn cô ta, loại chuyện này làm sao lấy chứng cứ được? Thomas căn bản không tên là Thomas, hơn nữa gã ta đã về nước rồi.
“Cô muốn nói với ai đây? Nói với bố mẹ cô sao? Hừ, bố mẹ cô mà biết những chuyện đồi bại của cô, còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa? Nói với Lâm Vũ sao? E là Lâm Vũ cũng đã bị cô lây bệnh rồi, còn cả đứa con trong bụng cô nữa… Cô nói xem, nếu Lâm Vũ biết cô lây bệnh cho anh ta, liệu anh ta có tha cho cô không?”
Cố Nhã Thiến tức giận, giơ tay định tát tôi, tôi nắm lấy cổ tay cô ta, phản tay cho cô ta một cái tát: “Cái tát này là dành cho Lục Nhiên, cũng là cho chính tôi, tôi khuyên cô nên tiết kiệm sức lực mà mau đi bệnh viện khám đi, biết đâu còn sống thêm được vài năm.”
Trên cổ Cố Nhã Thiến có một mảng ban đỏ, đây là một trong những triệu chứng ban đầu của bệnh AIDS.
Cơ thể Cố Nhã Thiến từ từ đổ sụp xuống rồi ngã phịch xuống ghế sofa mà ôm mặt khóc nức nở.
Tôi không có thời gian đôi co với cô ta nữa, Cố Nhã Thiến là người thông minh, cô ta sẽ không ngu ngốc đến mức đi tìm Lâm Vũ, cô ta hiểu tính Lâm Vũ, Lâm Vũ là kẻ coi trọng lợi ích bản thân hơn bất cứ thứ gì, loại người như Lâm Vũ sẽ chẳng bao giờ thật lòng yêu ai, anh ta chỉ yêu bản thân mình mà thôi.