Cạm Bẫy Ngọt Ngào - Chương 2
3.
Vài ngày sau, Lâm Vũ trở về.
Trông anh ta rất sảng khoái, dáng vẻ rất hăm hở.
Sau khi đặt vali xuống, anh ta đi thẳng vào phòng tắm.
Lúc dọn dẹp vali cho anh ta, tôi phát hiện ra một chiếc quần lót ren lọt khe màu đen trong ngăn nhỏ của vali.
Tôi biết chiếc quần lót này là của Cố Nhã Thiến, bởi vì trước tết Trung thu vài ngày, Cố Nhã Thiến rủ tôi đi mua sắm, chiếc quần lót này quá gợi cảm, lúc đi thanh toán cùng cô ta, tôi còn thấy hơi ngại ngùng.
Làm sao tôi có thể không nhớ rõ được?
Cố Nhã Thiến tốn công tốn sức như vậy, thật sự là thừa thãi.
Lâm Vũ là do chính tay tôi dâng cho cô ta.
Tôi lặng lẽ cất chiếc quần lót đi, vở kịch này không thể kết thúc quá nhanh, tôi cần thêm một chút thời gian.
Lâm Vũ tắm xong đi ra, quấn một chiếc khăn tắm quanh người, những giọt nước chưa khô trên tóc theo cần cổ chảy xuống.
“Thời tiết chuyển lạnh rồi, anh nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng để bị cảm lạnh đấy.” Tôi cố gắng diễn vai một người vợ dịu dàng mà đưa khăn tắm cho anh ta.
Lâm Vũ lau khô người rồi nhân tiện ôm lấy tôi, dùng chóp mũi khẽ ngửi mái tóc tôi, ghé sát tai tôi nói: “Em có biết tại sao anh lại cưới em không? Bởi vì em vừa sạch sẽ vừa hiểu chuyện.”
Hơi thở ấm áp của anh ta phả vào tai tôi, một dòng chua chát từ dạ dày xộc thẳng lên cổ họng, tôi đẩy anh ta ra, chạy vào nhà vệ sinh mà nôn ọe không ngừng.
Lâm Vũ đứng ở cửa nhà vệ sinh, nhăn mũi với vẻ mặt chán ghét: “Bao giờ thì em đi siêu âm 4D? Đứa này nhất định phải là con trai, em biết đấy ông nội đã lớn tuổi rồi, bây giờ chị dâu cũng đang mang thai nếu em sinh con trai thì gia đình chúng ta sẽ được chia nhiều cổ phần hơn.”
Tôi lấy lại bình tĩnh, súc miệng, đáp: “Ngày mai đi, em bị nghén nặng quá, bác sĩ nói thai nhi chưa ổn định, không thể quan hệ vợ chồng được.”
Lâm Vũ đương nhiên là không quan tâm, anh ta đã dồn hết tâm trí cho Cố Nhã Thiến, làm gì còn hơi sức đâu mà quan tâm đến tôi, chỉ mong sao không quan hệ với tôi thôi.
Ngày hôm sau, Lâm Vũ nhất quyết muốn đi siêu âm 4D cùng tôi, không phải là vì lo lắng cho tôi, mà bởi vì đứa con trong bụng tôi chính là vũ khí quan trọng để gia đình anh ta tranh giành tài sản.
Tôi mang thai con trai, Lâm Vũ rất vui mừng, gọi điện báo tin vui cho bố mẹ chồng, bố mẹ chồng dặn dò Lâm Vũ phải chăm sóc tôi thật tốt.
Cố Nhã Thiến vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cứ đến ngày nghỉ là lại rủ tôi đi mua sắm, chiếc túi Hermes của cô ta là hàng thật, tôi biết là Lâm Vũ mua cho cô ta. Lâm Vũ luôn hào phóng với phụ nữ.
Có sự hỗ trợ về kinh tế của Lâm Vũ, Cố Nhã Thiến tiêu xài hoang phí hơn hẳn, thậm chí còn mạnh dạn kéo tôi vào quầy hàng hiệu.
Trong quán Starbucks, Cố Nhã Thiến vừa khuấy cà phê, vừa rầu rĩ nói với tôi: “San San, gần đây mình có quen một người bạn trai, nhưng vì một số lý do mà chúng mình không thể kết hôn. Cậu nói mình nên làm gì bây giờ?”
Ánh mắt cô ta nhìn tôi, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Cậu là Cố Nhã Thiến cơ mà, từ nhỏ đến lớn có thứ gì mà cậu không có được chứ?” Lời nói của tôi mang theo ba phần mỉa mai.
Cố Nhã Thiến là một bạch liên hoa, từ nhỏ đến lớn, trong mắt thầy cô và người lớn tuổi, cô ta luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiền lành.
Chỉ có tôi mới biết cô ta nham hiểm đến mức nào, còn nhớ hồi học lớp 5, cô ta thua lớp trưởng môn Ngữ văn trong cuộc thi viết văn, nhân lúc các bạn ra sân tập thể dục giữa giờ, cô ta đã lẻn vào lớp học rồi lấy trộm huy chương của lớp trưởng, đúng lúc tôi bị đau bụng quay lại lớp nghỉ ngơi nên bắt gặp.
Rồi đến khi học cấp 2, để được làm đội trưởng đội cổ vũ, cô ta đã “vô tình” đẩy đội trưởng cũ ngã cầu thang…
Những chuyện như vậy nhiều vô số kể nhưng diễn xuất của Cố Nhã Thiến quá tài tình, lần nào cô ta cũng có thể an toàn thoát thân. Một học sinh giỏi giang lại có phẩm chất đạo đức tốt như vậy, thì làm sao có thể có ý đồ xấu được chứ?
“Nhưng anh ấy đâu phải là đồ vật, anh ấy là người, mình đâu thể trói buộc anh ấy bên cạnh mình được.” Cố Nhã Thiến chống cằm, trông có vẻ rất ngây thơ.
“Cậu sẽ có cách thôi.”
Cố Nhã Thiến mỉm cười với tôi: “Nhưng mà bạn trai mình đối xử với mình rất tốt, anh ấy còn nói muốn mình sinh con cho anh ấy nữa.”
Cố Nhã Thiến đột nhiên đổi giọng, hỏi tôi: “À đúng rồi, mình hơi tò mò, mà sao cậu lại quen được Lâm Vũ vậy?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, là anh ấy theo đuổi mình.”
“Ồ, thật sao?” Ánh mắt Cố Nhã Thiến nhìn tôi có chút khinh thường, cô ta cảm thấy tôi không xứng với Lâm Vũ.
Tôi thực sự không xứng với Lâm Vũ, tôi nên tác thành cho hai người họ, hai kẻ trơ trẽn ở bên nhau chắc chắn sẽ rất thú vị.
Ngồi được một lúc, điện thoại của Cố Nhã Thiến reo lên, cô ta bắt máy rồi đọc một địa chỉ, chỉ mười mấy phút sau thì Thomas xuất hiện ở cửa Starbucks.
“Đây là bạn trai cậu nói à? Nhìn đẹp trai đấy.” Tôi cố ý hỏi.
“Bạn bè bình thường thôi, mình còn chút việc, không đi dạo cùng cậu nữa, mình đi trước đây.”
Tôi nhìn Cố Nhã Thiến và Thomas rời đi, tay Thomas đặt thân mật trên vai Cố Nhã Thiến, Lâm Vũ nào có ngờ, con chim hoàng yến mà mình bỏ tiền ra nuôi, người khác chẳng tốn một xu nào đã chơi được rồi.
Nghĩ đến cảnh Lâm Vũ biết được sự thật sẽ tức giận đến mức nào, tôi lại cảm thấy hả hê.
4.
Bụng tôi ngày càng lớn, thời gian Lâm Vũ về nhà cũng càng ngày càng muộn. Thomas nói với tôi rằng Cố Nhã Thiến đã chuyển đến một căn hộ mới, cô ta còn dẫn Thomas về đó qua đêm.
Chú Lục và dì Vương báo cho tôi biết, họ chuẩn bị rút ống thở cho Lục Nhiên và đặc biệt chọn một ngày để tôi đến chào tạm biệt anh ấy.
Lòng tôi nặng trĩu nhưng đối với Lục Nhiên và đối với hai người đã ngoài năm mươi như hai người họ, đây thực sự là một sự giải thoát.
Lúc tôi đến bệnh viện, dì Vương đã thay quần áo cho Lục Nhiên, đôi mắt dì sưng húp, rõ ràng là vừa mới khóc.
“San San, cháu ở lại với tiểu Nhiên một lát đi, dì và chú Lục đến phòng làm việc của bác sĩ để trao đổi một chút.” Dì Vương nhường không gian riêng cho tôi.
Tôi ngồi bên giường Lục Nhiên, trên màn hình máy móc bên cạnh, nhịp tim anh ấy vẫn đập đều đặn, tạo thành những đường cong nhịp nhàng.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Nhiên, thân nhiệt anh ấy thấp hơn tôi rất nhiều, tôi áp lòng bàn tay anh ấy vào lòng bàn tay mình, nước mắt không kìm được tuôn rơi lã chã trên mu bàn tay anh ấy.
Tôi cứ ngồi như vậy, cảnh tượng này đã từng xuất hiện trong giấc mơ của tôi rất nhiều lần, tôi nắm tay anh ấy nhưng giờ đây anh ấy lại trở nên như thế này.
Lúc bác sĩ tuyên bố rút ống thở, đầu óc tôi trống rỗng.
Dì Vương ngã vào lòng chú Lục mà khóc nức nở, Lục Nhiên thậm chí còn không kịp giãy giụa thì nhịp tim đã ngừng hẳn.
Dì Vương và chú Lục đưa Lục Nhiên đến nhà tang lễ, những năm qua vì Lục Nhiên, họ đã vay mượn tiền của tất cả người thân, Lục Nhiên mất rồi, người thân đến viếng chỉ lác đác vài người, phơi bày trần trụi sự ấm lạnh tình người.
Tôi không biết mình đã về nhà bằng cách nào, chỉ cảm thấy cả người như một cái xác không hồn.
Tôi cuộn tròn trong chăn, chìm vào giấc ngủ, tôi mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ Lục Nhiên tặng tôi một bông hoa dành dành, Cố Nhã Thiến giật lấy bông hoa từ tay tôi, ném xuống đất, rồi giẫm lên đó mấy cái, Cố Nhã Thiến nhìn tôi với vẻ mặt đắc ý: “Diêu San, những thứ tôi thích, cô đừng hòng tranh giành với tôi.”
Cảnh tượng đột nhiên thay đổi, Lục Nhiên đứng trên sân thượng, dù tôi có gọi tên anh ấy thế nào, anh ấy cũng không thèm nhìn tôi, miệng anh ấy lẩm bẩm gì đó rồi bước một chân qua lan can mà gieo mình xuống, thân hình mảnh khảnh vẽ một đường cong hoàn hảo trong không trung mà rơi mạnh xuống nền xi măng, máu tươi như những con rắn độc, loang ra từ dưới thân thể anh ấy.
Tôi giật mình tỉnh giấc, lau đi giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt, mò mẫm lấy điện thoại dưới gối, đã hai giờ sáng, Lâm Vũ vẫn chưa về.
Tôi ước tính ngày dự sinh, chỉ còn khoảng ba tháng nữa là tôi sinh, nhà họ Lâm đang trong giai đoạn tranh giành tài sản kịch liệt, ông nội đã gần chín mươi tuổi nên thời gian không còn nhiều nữa, nhưng ông nội vẫn giữ chức chủ tịch không chịu buông tay, bố chồng tôi là con trai thứ hai của ông nội, ông là người thật thà, làm việc gì cũng theo quy tắc nên không được ông nội yêu quý, bác cả lại có đầu óc kinh doanh, rất nhiều dự án của tập đoàn đều do bác ấy điều hành.
Ông nội có ý định giao lại cơ nghiệp cho bác cả, cái bánh gato thì chỉ có ngần ấy nhưng ai cũng muốn chia phần nhiều hơn. Lâm Vũ nói, ông nội đã liên hệ luật sư để lập di chúc, tài sản sẽ được chia đều cho hai con trai, bao gồm cổ phần công ty và bất động sản, con tôi vừa chào đời, Lâm Vũ sẽ được chia thêm một phần.
Vì vậy dù Lâm Vũ có làm loạn thế nào thì trong thời điểm nhạy cảm này anh ta tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện ly hôn với tôi. Sau khi tôi sinh con, Lâm Vũ có muốn ly hôn với tôi hay không, điều đó thì tôi không biết, nhưng tôi nghĩ với tính cách của Cố Nhã Thiến, cô ta tuyệt đối sẽ không cam tâm làm người thứ ba.
Cố Nhã Thiến được thăng chức, đó là phần thưởng mà Lâm Vũ dành cho cô ta.
Nhân dịp Tết Dương lịch, tập đoàn HK tổ chức tiệc tất niên, Lâm Vũ dẫn tôi đi cùng, tôi khoác tay Lâm Vũ, chúng tôi giống như một cặp vợ chồng ân ái.
Cố Nhã Thiến ngồi ở hàng ghế nhân viên cách đó không xa, cô ta nhìn tôi với vẻ mặt bực bội, trong lòng tôi không khỏi thấy buồn cười, cứ như thể là tôi quyến rũ chồng cô ta vậy.
Sự thật mà Cố Nhã Thiến không muốn chấp nhận, đó là cô ta đã nhắm trúng chồng tôi, cướp được người, cướp được cả trái tim nhưng lại không thể cướp được danh phận Lâm phu nhân.
Cố Nhã Thiến là người rất thực tế, chẳng lẽ cô ta thực sự yêu Lâm Vũ? Dĩ nhiên là không, thứ cô ta nhắm đến là tiền bạc và thân phận cháu đích tôn của chủ tịch tập đoàn HK của Lâm Vũ.
Nếu không thì cô ta đã không vừa dây dưa với Thomas vừa ve vãn bên Lâm Vũ.
Cô ta vừa tham luyến thân xác của Thomas, lại không nỡ từ bỏ tiền bạc của Lâm Vũ.
Kẻ tham lam, cuối cùng sẽ chẳng nhận được gì.