Cái Giá Cho Kẻ Bội Bạc - Chương 3
Đôi mắt đỏ hoe, Cố Niệm Viễn nhìn ta: “Con là con ruột của nương, tại sao nương lại không nói với con, còn cùng Mạch Hoa che giấu? Nương có biết con đã đau lòng thế nào vì sự ra đi của đứa bé không? Hóa ra nó lại là nghiệt chủng!”
“Ta nhất định phải bỏ ngươi, ngươi không giữ gìn trinh tiết, không xứng đáng làm dâu nhà họ Cố.”
Ta nhặt lấy cây gậy lớn dưới đất, điên cuồng giáng xuống người Cố Niệm Viễn.
Cố Niệm Viễn đọc nhiều sách nhưng vận động ít, nên không chạy nổi ta, bị ta đánh cho lăn lộn dưới đất.
Mạch Hoa bình thản quan sát một hồi, sau đó ngồi xổm xuống hỏi Cố Niệm Viễn: “Hòa ly, ngươi có đồng ý không?”
Cố Niệm Viễn mím môi, quay đầu nhìn Mạch Hoa với vẻ khinh bỉ, ta liền dùng gậy giáng mạnh xuống lần nữa.
Mạch Hoa đứng dậy, đặt chân lên đầu Cố Niệm Viễn: “Hoặc là hòa ly, hoặc là làm quả phụ, ta chỉ có hai lựa chọn này, hy vọng ngươi đừng ép ta.”
8
Sau khi Cố Niệm Viễn viết xong giấy hòa ly và tập tễnh rời khỏi, ta ôm lấy Mạch Hoa khóc nức nở.
“Con ngoan, con đã chịu khổ rồi, chuyện đó không phải lỗi của con, lỗi là ở những kẻ ác độc, lỗi là ở Cố Niệm Viễn không biết phân biệt đúng sai.”
Mạch Hoa cười lạnh: “Con đâu có buồn! Khi đứa bé chưa bị mất, hai kẻ đó đã bị con dẫn quan binh bắt vào ngục. Chúng bị tra khảo dã man nên đã khai sạch mọi tội lỗi. Một năm trước, khi chúng bị xử trảm ở chợ, con còn đến xem. Cái đầu lăn xuống giống hệt một quả dưa hấu.”
Ta nắm lấy tay Mạch Hoa, bắt đầu suy nghĩ về tương lai của hai mẫu tử chúng ta.
Cha con Cố gia, rõ ràng là không thể dựa vào được.
Chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà rời đi, quay về nông thôn sao?
Nếu một ngày nào đó cha con nhà họ nắm quyền lực trong tay, thì việc giết chết hai mẫu tử chúng ta cũng chẳng khác gì bóp chết một con gà.
Những kẻ bạc tình bạc nghĩa như họ, sao có thể chăm lo cho quốc gia và dân chúng?
Sau này, dân chúng khốn khổ, lầm than, chẳng lẽ đó là điều ta muốn chứng kiến?
Điều mà phụ tử họ quan tâm nhất chính là quyền lực, không phải sao?
Vậy thì ta sẽ bóc trần bộ mặt của họ, hủy hoại mọi hy vọng của họ, để họ tận mắt chứng kiến tất cả sụp đổ.
Sáng sớm ngày hôm sau, ta dẫn theo Mạch Hoa đến trước cổng Đại Lý Tự, gõ mạnh vào chiếc trống đăng văn.
Vệ binh trực cổng không phải người xấu, thấy ta và Mạch Hoa ăn mặc thô kệch, tưởng rằng chúng ta không hiểu chuyện, bị người khác xúi giục.
“Tranh thủ trước khi làm kinh động đến phía trên, các người mau rời đi, nếu không với ba mươi gậy giáng xuống, người cũng phải mất nửa cái mạng.”
Ta cắn môi đầy cứng cỏi: “Dân phụ có nỗi oan khuất lớn, mong Đại Lý Tự thiếu khanh chủ trì công đạo.”
Vệ binh cau mày: “Ngươi không sợ sao?”
Ta kiên định gật đầu: “Chỉ cần nỗi oan khuất của dân phụ được giải, dân phụ nguyện chịu hình phạt.”
Vệ binh lại nhìn sang Mạch Hoa.
Ta liền che chắn nàng sau lưng: “Đây là nữ nhi của ta, sợ rằng ta tuổi tác đã cao, khó mà chịu đựng được, nên nàng đến để chăm sóc ta.”
Mạch Hoa kiên quyết: “Vệ binh đại ca, nương ta thân thể yếu, ta còn trẻ khỏe, huynh cứ đánh ta, sau đó hãy nghe nương ta giãi bày nỗi oan.”
“Đánh ta đi, ta da dày thịt béo, không giống nữ nhi ta…”
…
Chúng ta tranh cãi mãi, vệ binh đành thở dài, quay sang dặn dò người thực thi hình phạt: “Mỗi người mười lăm gậy, tuy đau đấy, nhưng ít ra sẽ không đánh chết người.”
Sau khi chịu xong mười lăm gậy, môi ta đã bị cắn đến bật máu, còn trán Mạch Hoa thì đầy mồ hôi lạnh. Chúng ta mặt mày tái nhợt, dìu nhau từng bước tiến vào Đại Lý Tự.
“Dân phụ Trương Tô Tô cùng tức phụ ngày trước là Trần Mạch Hoa, xin khởi tố Cố Cẩn Trạch, quan lớn Cố gia, đã bỏ rơi thê tử và mẹ già.”
“Không màng đến con nhỏ, không từ bi, không hiếu thuận, không xứng làm quan.”
9
Mạch Hoa nắm chặt tay ta, cố gắng truyền thêm chút hơi ấm cho ta.
Khi xét xử, vệ binh cung kính sắp xếp chỗ ngồi cho Cố Cẩn Trạch.
Còn ta và Mạch Hoa thì bị áp giải quỳ dưới đất.
Sau một hồi tra hỏi, Đại Lý Tự thiếu khanh đập bàn quát lớn.
“Thật to gan! Một mụ nông phụ mất trí mà dám gây náo loạn Đại Lý Tự, quấy rầy thanh tịnh của bổn quan!”
Cố Cẩn Trạch chắp tay xin lỗi, ý rằng ta và Mạch Hoa bị điên, tất cả đều do hắn không quản được chúng ta, gây phiền phức cho Đại Lý Tự.
Ngay sau đó, Cố Niệm Viễn cũng bị gọi đến.
Hắn quỳ xuống đất trình bày, nói rằng ta và Mạch Hoa từ khi ở nông thôn đã không còn tỉnh táo.
Đại Lý Tự Thiếu khanh nể tình đây là lần đầu phạm tội, hơn nữa lại do sức khỏe không tốt nên đã không trừng phạt nặng.
Khi chúng ta rời khỏi Đại Lý Tự, phụ tử Cố gia và Đại Lý Tự thiếu khanh lại dắt nhau đến tửu lâu “Tụ Hội Túy” uống rượu tiệc tùng.
Khi đi ngang qua, ta tình cờ thấy bọn họ từ tầng hai đang nâng chén cười nói vui vẻ, tưng bừng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dưới bầu trời sáng rỡ này, giữa một con đường rộng thênh thang của kinh thành, chẳng lẽ lại không có nơi để ta giãi bày nỗi oan ức?
Cố Cẩn Trạch, Cố Niệm Viễn, hai tên lòng lang dạ sói này, rốt cuộc ta phải làm gì để có thể đạp chúng mãi mãi dưới chân mình?
Chẳng lẽ chúng ta lại để hắn lên làm tể tướng, rồi sau đó dành thời gian trừng phạt chúng ta sao?
Tể tướng ư!
Ta nắm lấy tay Mạch Hoa: “Con có biết ai đang cạnh tranh với Cố Cẩn Trạch cho chức tể tướng không?”
Mạch Hoa mơ hồ lắc đầu, rồi lại cười: “Có một người chắc chắn biết.”
Nàng dẫn ta đi mua một gói đồ khô, rồi mỉm cười đến gặp một người kể chuyện.
Chỉ vài lời tâng bốc, cộng thêm gói quà biếu, chẳng bao lâu sau người ấy đã để lộ tin tức.
“Nương, chúng ta là người ngoại tỉnh nên không biết, phí mất bao nhiêu tiền bạc. Còn người trong kinh thành, ai ai cũng tỏ tường chuyện tranh đấu giữa Cố gia và Nghiêm gia.”
Đây đâu phải lúc tiếc tiền?
Chỉ cần biết được điểm mấu chốt, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết.
Hy sinh một cây trâm vàng của Mạch Hoa và mất ba canh giờ, khi chúng ta quay về phủ, thì đụng ngay phải Cố Cẩn Trạch và Cố Niệm Viễn, hai kẻ đã chờ sẵn.
10
“Cuối cùng các ngươi cũng chịu quay về? Người ta thường nói kẻ ngu ngốc thì vô tri không sợ, xem ra chính là ám chỉ hai người các ngươi.”
“Các ngươi tưởng rằng gõ trống đăng văn, lên Đại Lý Tự thì có thể khiến ta bị đóng đinh vào cột ô nhục sao?”
“Giờ thì sao?”
Ta ra hiệu bằng ánh mắt với đám người hầu xung quanh.
Cố Cẩn Trạch tưởng ta có điều muốn nói riêng, nên không kiên nhẫn phất tay ra lệnh cho bọn họ lui ra xa.
Khi mọi người đã cúi đầu lui xuống, Mạch Hoa nhanh tay đóng cửa lại và khóa chặt.
Đúng là đồ vô dụng, chỉ được cái đọc sách.
Hai tên ngốc này, học hành đến mức ngu dốt, sao có thể đấu lại mẹ con ta, những kẻ làm việc đồng áng từ nhỏ?
Ta và Mạch Hoa tìm giẻ nhét vào miệng hai tên ấy, thuận tay trói chặt chúng vào cột.
Không thèm quan tâm ánh mắt tức giận của chúng, ta liền vớ lấy cây gậy lớn đã chuẩn bị sẵn trong phòng mà quất mạnh lên người chúng.
Đến khi bọn chúng ói ra một ngụm máu, bên ngoài có hạ nhân phát hiện điều gì đó bất thường và bắt đầu đập cửa, ta mới từ từ mở cửa ra.
Nhìn hai cha con Cố gia bị trói vào cột, thoi thóp thở, đám hạ nhân cúi đầu thật thấp, vội vã dìu hai kẻ ấy nằm xuống, rồi hối hả chạy sang viện bên cạnh tìm đại phu.
Cố Cẩn Trạch trợn mắt nhìn ta với ánh mắt đỏ ngầu: “Ngươi là đồ nữ nhân độc ác!”
Ta ngoáy ngoáy tai, rồi nhào lên người hắn, khóc rống.
“Tướng công, tiểu quỷ trên người chàng đã đi chưa? Hu hu hu, ta thật đáng thương, tướng công của ta, sao lại bị tiểu quỷ bám theo sau khi đến kinh thành thế này? Chàng đau lắm phải không? Nhưng không còn cách nào khác, tướng công à, nếu ta không đánh mạnh, làm sao tiểu quỷ chịu rời đi?”
Nghe ta nói, Mạch Hoa cũng học theo: “Tên chết tiệt này, dù chúng ta đã hòa ly, nhưng hôm nay ngươi còn dành thời gian ra Đại Lý Tự làm chứng cho ta, ta thật cảm động. Thật không ngờ ngươi cũng bị tiểu quỷ bám theo. Thế mới nói, người không nên làm việc xấu, nếu không sẽ bị báo ứng.”
Ta và Mạch Hoa nói với vẻ mặt nghiêm túc, cộng thêm bộ dạng thê thảm của cha con Cố gia, đám nha hoàn thật sự không dám tiến lên.
Cố Cẩn Trạch yếu ớt đưa một ngón tay chỉ vào ta: “Ngươi…”
Ta mỉm cười, nắm lấy ngón tay của hắn, nhìn bóng dáng của Lý Thuần Ý đang bước vào từ phía xa.
Ngay lập tức, nước mắt ta ngấn lệ: “Tướng công à, thiếp biết chàng năm xưa vì quyền thế của nhà họ Lý mà phải chịu đựng thiệt thòi.”
“Bao nhiêu năm nay, số bạc chàng gửi về, thiếp tiêu mãi không hết. Thật nực cười cho Lý Thuần Ý, một tiểu thư khuê các, lại bị chàng chơi đùa trong lòng bàn tay. Giờ chúng ta giả vờ tranh chức tể tướng, nàng ta còn tin thật, đúng là quá dễ lừa.”
Cố Cẩn Trạch trừng mắt nhìn ta, muốn ngẩng đầu lên nhưng vô lực, chỉ có thể nằm đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta.
Khi thấy chiếc váy đỏ tươi của Lý Thuần Ý đến gần, ta liền cẩn thận phun một bãi nước bọt lên miệng Cố Cẩn Trạch, sau đó đỏ mặt đứng thẳng dậy: “Tướng công, khổ nhục kế này thật thâm hiểm, còn về người phụ nữ kia…”
Giả vờ như vừa nhìn thấy Lý Thuần Ý, ta vụng về giải thích: “Muội muội, tướng công của ta yêu muội nhất, ta chỉ là thê tử tầm thường của chàng mà thôi. Đúng không, tướng công? Chàng mau giải thích và gật đầu đi.”
Cố Cẩn Trạch vì quá tức giận mà đột ngột ngất xỉu.
11
Lý Thuần Ý mặt mày tái mét, ra lệnh cho người đưa Cố Cẩn Trạch đi. Tiếng của Cố Niệm Viễn vang lên từ phía sau: “Mẫu thân, vẫn còn có con đây.”
Ta cười gượng, đuổi theo Lý Thuần Ý: “Ngươi và tướng công không có con chỉ là vì duyên chưa tới thôi, chẳng phải lỗi của tướng công đâu, vừa nãy ta chỉ nói bừa, ngươi đừng để bụng.”
“Tướng công yêu ngươi nhất, Lý muội muội à, ngươi là tiểu thư khuê các, đừng so đo với ta làm gì.”
Ta nhìn Lý Thuần Ý mặt lạnh như sương, lệnh cho người khiêng Cố Cẩn Trạch rời đi.