Cách Tôi Công Lược Nam Chính Trong 0.01s - Chương 5
17.
Hệ thống 945: “Đừng nhìn nữa, chị Tịch Yên của cô đã đi xa rồi.”
Tôi lẩm bẩm: “Hóa ra hệ thống các cậu cũng sẽ liên kết thất bại?”
Hệ thống 945 sâu sắc nói: “Sẽ có thất bại, nhưng rất ít, chị của cô, thật không đơn giản.”
Tôi hứng thú: “Nói thể nào?”
Hệ thống 945:” “Vừa rồi cô không nhận ra kỹ năng đọc suy nghĩ của mình không có tác dụng với cô ấy sao?”
Tôi giật mình, quả thực vừa mới chỉ lo nói chuyện với nhau, nhưng nếu có những giọng nói khác, tôi nhất định có thể nghe thấy.
Chẳng lẽ chị Tịch Yên đã hoàn thiện kỹ năng trấn tĩnh? thậm chí chị ấy còn không có một chút suy nghĩ nội tâm nào?
Hệ thống 945: “Không, cô ấy được khí vận của hai người thân nhất bảo vệ, hiện hai người thân đó đã không còn trên thế giới. Còn cái túi thơm kia, nó có thể ngăn chặn hầu hết các thế lực phi tự nhiên nhìn trộm xâm phạm cô ấy.”
Tôi cụp mắt xuống.
Cách đây không lâu tôi có nghe nói chị gái của Tịch Yên đã qua đời, anh trai cũng chếc trong một vụ tai nạn ô tô.
Có lẽ họ rất yêu quý chị Tịch Yên, dù đã qua đời nhưng họ vẫn cố gắng hết sức để bảo vệ chị.
18.
Vì biết rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với Dung Đình nên tôi đã yên tâm trải qua 100 ngày cuối cùng của năm cuối trung học.
Nếu anh đến gặp tôi, tôi cũng sẽ phối hợp với anh.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, anh ấy cũng không đến tìm tôi dù chỉ một lần!!
“Hệ thống, cậu có chắc tình yêu của anh ấy dành cho tôi là 100% không?”
Hệ thống 945 thận trọng nói: [ Tôi chắc chắn! Thông tin của chúng tôi sẽ không sai!]
Mãi cho đến khi thi xong môn cuối cùng của kì thi Đại Học, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi những dòng suy nghĩ tràn vào tai liên tục từ đám học sinh cuối cấp đang nổi đi.ên:
[Kỳ thi tuyển sinh đại học cuối cùng cũng kết thúc! Tôi muốn xé bài thi! Tôi muốn tiên nữ rải hoa! Tôi muốn nổi đi.ên!]
[Bài nghe tiếng Anh này giống như một khẩu súng liên thanh nhìn có vẻ đẹp nhưng không quan tâm đến mạng sống con người mà, nó đã thành công đẩy tôi lùi lại một cấp. 】
[Ha ha ha ha ha ha ha a! Khổ tận cam lai, khổ tận cam lai! Tôi muốn vứt bỏ mọi thứ và ở sân chơi nhảy múa!!]
Tôi: “………” Thực sự là loại người nào đều có.
Vừa bước ra khỏi cổng trường, tôi đã nhìn thấy một chàng trai cao ráo, tuấn tú có vẻ như đang đợi ai đó.
[Tại sao Tiểu Vũ vẫn chưa ra? Chẳng lẽ cô ấy đã rời đi rồi?]
[Không phải vậy sao? Tôi đã sớm nộp bài thi và vội vàng chạy tới đây. 】
“Dung Đình.” Tôi đi về phía anh ấy, “Sao cậu lại đến đây?”
Dung Đình nghiêm túc nhìn tôi: “Không có gì, kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, nên tớ suy nghĩ một chút về mối quan hệ của chúng ta.”
Tôi: “?” Không! Sao đột nhiên thế!
[Nếu không phải vì sợ quấy rầy Tiểu Vũ học tập chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi có thể lâu như vậy mới gặp cô ấy sao? Tiểu Vũ cô gái vô lượng tâm, từ lần gặp mặt lần trước thì liền không đến gặp tôi nữa.] Giọng nói trong trẻo của thiếu niên có vài tia ủy khuất.
[Không sao cả, núi không động thì ta động! Bây giờ thi đại học đã kết thúc, cuối cùng thì tôi cũng có thể quang minh chính địa cùng với vợ tương lai cả ngày dính với nhau!]
Tôi giật giật khóe miệng, thực sự không biết nên nói cái gì.
“Nếu có chuyện gì, thì tìm một nơi để nói đi.”
Dung Đình tán thành: “Được, tới nhà tớ đi.”
Tôi: “…………” Cậu có thể tự nhiên hơn nữa được không?
19.
Đi đến nhà anh ấy.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
[Lo lắng quá! Tôi nên nói gì đây? Chẳng lẽ nói, Tần Vũ! mối quan hệ do cha mẹ chúng ta đặt ra còn được tính không?]
[Liệu cô ấy có đột nhiên nghĩ rằng tôi là một tên lưu manh không? Dù chúng tôi quen biết nhau đã lâu, nhưng có cảm giác như cô ấy dường như không quá quen với tôi. 】
[Nhưng tôi thực sự rất thích cô ấy…..]
[Muốn cưới cô ấy về nhà, cùng với cô ấy lấy giấy chứng nhận!]
Cuối cùng, tôi vẫn là cắt ngang suy nghĩ lung tung của anh: “Dung Đình, cậu tìm tớ là vì lúc trước cha mẹ đã quyết định thông gia cho chúng ta từ bé phải không?”
Mặt Dung Đình đỏ bừng như má.u, lan đến tận bên tai.
Tôi nhìn anh với vẻ hứng thú, hiếm khi thấy một tảng băng lớn đỏ mặt như vậy.
“Trước đây, vì việc học tập nặng nề, đồng thời sợ cậu có cảm giác đột ngột nên không đến làm phiền cậu.” Dung Đình mím môi.
“Hiện tại tớ muốn hỏi cậu, cha mẹ cho chúng ta định ra thông gia từ bé, còn được tính không?” Giọng điệu của anh có chút cẩn thận từng li từng tí.
Nếu như không phải là nghe được tiếng lòng cùng với giá trị tình yêu của anh, anh đột nhiên thổ lộ với tôi như vậy, tôi nhất định sẽ từ chối liên tiếp ba lần.
Đừng nói bây giờ là thời đại nào, vẫn còn việc định hôn từ nhỏ? Còn có, người này lạnh lùng như tảng băng, chẳng lẽ còn mang về nhà làm tủ lạnh, tôi còn không sợ chế.t cóng sao?
Bây giờ…………tôi suy nghĩ một chút.
Tôi đi thẳng vào vấn đề, cúi người xuống, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm anh, thanh âm mập mờ mỉm cười: “Dung Đình, nhìn không ra nha, cậu thích tớ à?”
Dung Đình đông cứng thành một khúc gỗ, không nhúc nhích.
[A a a a a a – Tiểu Vũ cách tôi thật gần! Tôi có nên nhân cơ hội này giả vờ bị bong gân ngã vào trong ngực cô ấy rồi vô tình hôn lên môi cô ấy không?】
Tôi: “?”
Cậu có muốn nghe những gì cậu đang nói không!!
Tôi sợ đến mức ngay lập tức tránh xa cậu ấy.
Sau đó rõ ràng trong mắt anh hiện lên một tia tiếc nuối.
[Tiểu vũ lại cách tôi thật xa, chết tiệt, sao tôi lại chần chừ lâu như vậy, để tôi ôm cô ấy một cái cũng tốt】
Tôi: “……………”
Dung Đình tiến lại gần, vẻ mặt khá nghiêm túc: “Tần Vũ, Anh thích em.”
*Nam9 tỏ tềnh rùi, nên tui thay đổi xưng hô nhé^^
[Tiểu Vũ đã trường thành!! Nếu tôi còn không làm gì cả, thì không biết sẽ bị thèn choa nào nhanh chân đến trước!!]
“Chúng ta trước mắt có thể thử chung đụng một thời gian.” Tôi phớt lờ giọng nói của cậu ấy, đi vòng qua ngồi lên ghế sofa, bắt chéo chân ngước mắt nhìn cậu.
“Được!” Vẻ mặt Dung Đình cuối cùng cũng nở nụ cười.