Cách Tôi Công Lược Nam Chính Trong 0.01s - Chương 4
Cô gái hoảng sợ: “Lý Diễm, nếu anh đối xử với em như vậy, cả đời em cũng sẽ không yêu anh!”
Chàng trai thấp giọng nở nụ cười, nghe có vẻ rất vui vẻ: “Không sao, em không yêu tôi cũng không sao, tôi muốn trong mắt em chỉ có mình tôi, nếu em dám coi trọng người khác, tôi sẽ móc mắt người đó.
Cô gái rơi nước mắt: “Đồ điên….”
Hệ thống ác ma: [Không đủ! Không đủ! Ánh mắt của anh còn không có vằn lên tia máu, cũng không đủ bệnh ho.ạn và đi.ên cuồng!]
Hệ thống ngược văn: [Không đủ! Không đủ! Sắc mặt của cô còn chưa đủ, biểu cảm còn chưa đủ tuyệt vọng!]
Chàng trai và cô gái: “…”
Tôi nhanh chóng rời đi.
Mẹ kiếp, nếu không rời đi, não tôi sẽ nổ tung mất!
Đây là cảnh thứ tư:
Người đàn ông ôm một người phụ nữ mặc váy trắng, cúi đầu nhìn khuôn mặt bên phải hơi đỏ và sưng tấy của cô, đau lòng nhíu mày: “Nhan Nhan, có đau hay không?”
Người phụ nữ váy trắng hai mắt đẫm lệ: “Không đau! Triệu tiểu thư cũng là nhất thời nóng vội, cô ấy cũng không phải cố ý…..”
Người đàn ông chán ghét liếc nhìn người phụ nữ mặc váy xanh trước mặt. Ngoại hình của cô ấy rõ ràng rất giống với người phụ nữ mặc váy trắng trong vòng tay anh.
“Triệu Khanh, ngày đầu tiên tôi đã nói với cô, cô chẳng qua chỉ là thế thân của Nhan Nhan, cô sẽ không thật cho rằng tôi thích cô đi? Cô vậy mà dám bắt nạt Nhan Nhan? Một người phụ nữ độc ác như cô tôi nhìn một chút đều ngại bẩn!”
Hệ thống bạch liên: [Ký chủ, vẻ mặt của cô cần phải chán nản hơn, đúng, đúng, đúng, còn phải làm như vô tình liếc nhìn người thế thân một cách khiêu khích. 】
Hệ thống nam cặn bã: [Ký chủ, đúng vậy, chính là như vậy! Dùng ngôn ngữ giống như thanh kiếm đâm bị thương người phụ nữ kia!]
Hệ thống thế thân: [Ký chủ, chịu đựng, đừng trợn mắt! cô phải dùng ánh mắt luyến mộ mà nhìn xem Tổng Giám Đốc, tại lúc anh ta nói những lời lẽ ác độc phải biểu hiện ra ánh mắt không thể tin được sau đó bị tổn thương đến tuyệt vọng. 】
Tôi: “.”
Người phụ nữ mặc váy xanh thấy mình bị “Người mình yêu nhất” “Oan uổng”, bị đả kích, thân thể lung lay như sắp đổ: “Văn Trạch, sự tình không phải như vậy..”
Nhưng mà, trong lòng cô ấy lại là: [Hệ thống, tôi đã diễn tới mức này rồi, chúng ta trông giống như những kẻ ngốc trong mắt người qua đường, đúng không?]
Hệ thống thế thân an ủi cô: [Không, cô không phải là người xấu hổ nhất, bên cạnh còn có một người đàn ông mắt đỏ hoe đang nói lời thâm tình giống như một bản thoại văn, còn khiến người ta buồn nôn hơn.]
Người phụ nữ váy xanh: [Ồh, vậy thì tôi yên tâm rồi. 】
Tôi: Cô yên tâm cái rắm!!
12.
Câu chuyện càng đi càng lệch, càng trở nên thái quá hơn trước, không hợp lẽ thường.
13.
Tôi vượt qua năm ải chém sáu tướng, cuối cùng về tới nhà.
Tôi đã kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần: [Hệ thống 945, hệ thống của các cậu là tập thể vượt ngục đúng không? Như thế nào toàn bộ đều đến thế giới của chúng tôi ?]
Hệ thống 945 chột dạ: [Cái kia! Chúng tôi cũng không biết. Chỉ những hệ thống có số đứng trước tên mới là hệ thống công lược. Còn các hệ thống khác thì chúng tôi không biết……]
Được rồi.
Vẫn là tôi quá nhỏ bé.
Tôi nhịn không được hỏi: [Nhiệm vụ công lược này của các cậu, có hạn chế thời gian không?]
Nhìn ở kia 100 độ hảo cảm, 100 giá trị tình yêu cùng 100 triệu nhân dân tệ, tôi không muốn có điều gì xảy ra với Dung Đình.
[Không có, chỉ cần không phải hệ thống công lược xấu xa, thì không có giới hạn thời gian. 】
[Trước đó tôi nghe cậu nói về việc xóa bỏ…]
Hệ thống 945 mặt không đổi sắc: [Đó là để dọa cô]
Tôi không nói nên lời: […………Hệ thống các cậu thật là biết chơi. 】
14.
Trong trường học, hệ thống công lược vẫn là phổ biến nhất.
Điều làm tôi ngạc nhiên là một mối tình tay ba.
Hệ thống A muốn A công lược B, hệ thống B cần B và công lược C, còn hệ thống C muốn C công lược A.
Ba người này đều có hệ thống, đều muốn công lược.
Tôi vừa nhìn bọn họ ph.át đi.ên, tình cảm lẫn nhau còn kích thích hơn cả điện tâm đồ của bệnh nhân.
Đơn giản chỉ là một nhịp điệu muốn cùng nhau hạ nhiệt.
15.
Tháng năm không ở lại, thời gian như nước chảy mây trôi.
Mặc kệ là bị trói định với hệ thống cũng tốt, không bị trói định cũng được. Cuộc họp tuyên thệ 100 ngày cho năm cuối cấp của chúng tôi cuối cùng cũng đã đến.
Trường học đã mời học tỷ Tịch Yên, một học sinh đã tốt nghiệp trường trung học cơ sở số 2 Nam Thành và được nhận vào Đại học Q, đến phát biểu để động viên nhóm học đệ học muội.
Tôi nghĩ tại khoảnh khắc trang trọng này, tâm trạng mọi người sẽ rất truyền cảm. Ví dụ, giọng nói của họ phải như thế này:
“Ánh sáng sao không hỏi người vội vã đi qua, thời gian không phụ lòng người có tâm”.
“Vì đã chọn một nơi xa nên cũng không quản gió mưa mà đi.”
“Cuộc sống không gắng sức không lăn xả là cuộc sống vô ích, cuộc sống không cực khổ không mệt nhọc là cuộc sống vô vị.”
“Hôm nay học hành gian khổ bên của sổ lạnh lẽo, nhất định có ta; Minh triều độc chiếm vị trí đầu, ngoài ta còn ai?”
“Hãy làm việc chăm chỉ và tạo ra một phiên bản tốt hơn của chính bạn vào ngày mai!”
Tuy nhiên, thực tế là thế này:
[Trường mâu dính phân, đâm ai người đó chếc!]
[Thật ra, tôi đang ở trong tù. Mọi người đều nói dối tôi rằng tôi đang chiến đấu vì lý tưởng của mình. 】
[Lớp 12 ai mà không điên? Đều gắng gượng thôi! Lớp 12 ai mà không điên? Đều gắng gượng thôi! Lớp 12 ai mà không điên? Đều gắng gượng thôi!]
[(Biến thành hầu tử) (Bay vào rừng nguyên sinh) (Đằng dây mây) (những chú khỉ ăn chuối bay qua) (Gầm thét) (Trở thành khỉ) (Bay vào rừng nguyên sinh) (Đằng dây mây) (khách du lịch đi ngang qua) (Gầm thét) (Trở thành khỉ) (Bay vào rừng nguyên sinh và đu dây leo), A, đây ngày tuyên thệ 100 ngày trước khi thi, chúng ta không có dây mây, chỉ có sân trường đầy cỏ trước mặt! A a a a a a! Tại sao không có dây mây!]
[Tôi ước mình là một con bạch tuộc có tám cái chân để có thể bơi tám cái chân cùng một lúc. 】
[Thế giới đã lấy đi hết sức mạnh của tôi, cmn tôi sẽ chít trong đau đớn. 】
[Mong rằng sau khi chúng ta quay về, lớp trưởng sẽ không mang theo một đống bài kiểm tra vào, nếu không, 1, 2, 3, 4, 5…A, thật nhiều bài kiểm, tôi muốn xé chúng ra đặt nó lên đầu giáo viên!]
Tôi: Tốt lắm, trạng thái tinh thần của mọi người đều không ổn lắm.
16.
“Chị Tịch Yên.”
Sau khi lễ tuyên thệ 100 ngày kết thúc, tôi đến bên cạnh Tịch Yên.
Hai người nhìn nhau.
Tôi và Tịch Yên là bạn tốt từ nhỏ, cô ấy hơn tôi hai tuổi, nhưng điều này không ngăn cản chúng tôi có mối quan hệ thân thiết.
“Tiểu Vũ.” Tịch Yên gật đầu với tôi, mỉm cười, “Đã lâu không gặp.”
“Không ngờ chị sẽ quay lại trường học cũ để phát biểu.” Tôi chớp mắt: “Chị Tịch Yên, chị học đại học thế nào rồi? Chị đã tìm được bạn trai chưa? Hay có anh chàng đẹp trai nào đang theo đuổi chị không?
Tịch Yên: “Cuộc sống đại học của chị cũng được, em cũng biết người giỏi ở Đại Học Q rất nhiều, chị trôi qua bận rộn nhưng cũng rất phong phú. Còn kiếm bạn trai, chị trước mắt còn không có ý định này. ”
Ánh mắt tôi thoáng nhìn thấy chiếc điện thoại di động cô ấy đang cầm trên tay, mặt dây chuyền của chiếc điện thoại đó là một chiếc túi nhỏ cỡ nửa lòng bàn tay, chiếc túi được thêu rất tinh xảo và đẹp mắt.
Đột nhiên, một vầng sáng màu xanh lam dường như lóe lên trên bề mặt túi.
Khi tôi nhìn lại nó, nó lại có vẻ bình thường.
“Chị Tịch Yên, túi thơm của chị rất đẹp.” Mắt tôi sáng lên khen ngợi: “Chị mua ở đâu vậy? Em cũng mua một cái.”
Tịch Yên giật mình trong lòng một chút, cảm thấy thất vọng, rồi khóe môi nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Chị không mua nó, đó là quà của một người quen cũ.”
“Đươc rồi.” Tôi tiếc nuối nói.
Trực giác mách bảo tôi rằng túi thơm này không bình thường.
【 Cảnh báo, cảnh báo! Có một lực lượng không xác định đang gây cản trở, khóa lại thất bại, đề nghị chuyển đổi ký chủ………】
【 Hệ thống 1001 Xin tiếp tục khóa lại!】
【 Lần nữa khóa lại thất bại!】
Tôi: “???” Cái gì?