Ca Nhược - Chương 7
13.
Khi tin tức đánh chặn được Lưu Vinh truyền về kinh thành, cả nước lại ăn mừng một lần nữa. Nhất là chúng ta còn c ướp được vô số tài vật của Lưu Vinh, những rương bạc trắng bóng làm cho tất cả mọi người đều vui như nở hoa.
Chỉ có Cố Cẩm Tín ở trong thư phòng đ iên cuồng đ ập ph á, lòng đầy bi thương phẫn nộ: “Không thể như vậy, tuyệt đối không có khả năng. Sao Lưu Vinh có thể thất bại, đáng lẽ hắn phải đánh tới kinh thành, giet sạch những thế gia kia. Nếu những thế gia kia không lụn bại, đến khi nào những người xuất thân nghèo khó mới có thể nổi danh. Những tên đần độn kia, bọn chúng vui vẻ vì cái gì? Bọn chúng không hay biết rằng, đời này của bọn chúng vĩnh viễn chỉ có thể bị thế gia dẫm đạp dưới chân. Một đám ngu ngốc, giá áo túi cơm!”
Cố Cẩm Tín rất đau lòng. Hắn không nói ra một điều cuối cùng, bây giờ Sở Chinh không chet, vậy làm sao Nhị hoàng tử có cơ hội trở thành Hoàng đế?
Dựa vào tính cách của Nhị hoàng tử, không thể có chuyện hắn sẽ tạo phản, cũng không có năng lực tranh giành ngôi vị Hoàng đế. Những thứ hắn khổ tâm tính toán, bây giờ đều vô ích.
Hắn kêu gào nhiều đến mức đổ bệnh nặng, mà Mạnh Thanh La cũng đã mang thai. Lần này, nàng lấy cớ thân thể không tốt, không thể ở bên cạnh túc trực hầu hạ thuốc thang.
Mọi việc đều để cho Cố lão phu nhân lo liệu. Ánh mắt Cố Cẩm Tín đờ đẫn, uống hết chén thuốc, khi vừa có thể rời giường liền ngay lập tức run run viết bái thiếp xin gặp ta.
Lúc ta nhận được, chỉ xem qua một chút rồi bình tĩnh nói: “Ném đi, về sau nếu Cố gia lại gửi bái thiếp đến thì không cần mang đến cho ta nữa. Nếu là Cố phu nhân Mạnh Thanh La cầu kiến thì cứ cho nàng vào.”
Người khác luôn cho rằng, lịch sử được viết nên bởi những người mạnh mẽ nhất. Thực ra ta không cho là đúng, ta luôn cảm thấy lịch sử được viết nên bởi những người may mắn nhất.
Lúc trước, người may mắn kia là Nhị hoàng tử.
Bây giờ, người may mắn đổi thành Sở Chinh và ta…
Nhưng có một câu mà Cố Cẩm Tín nói không sai. Những năm gần đây, thế gia lũng đoạn triều chính, nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, những người tài xuất thân nghèo khó không có ngày được nổi danh, thiên hạ này cuối cùng cũng sẽ loạn.
Nhưng ta chưa bao giờ cho rằng có thể thanh lọc triều đình bằng việc giet chóc. Nếu như chế độ tuyển chọn quan viên không thay đổi, cho dù những người có xuất thân bình thường tiến vào triều đình, không đến hai mươi năm, lại sinh ra một thế hệ tân quý, cho nên cuối cùng vẫn là ở chỗ cải cách.
Nhiệm vụ tiếp theo của ta là làm cách nào để thuyết phục Sở Chinh cải cách. Lòng ta tràn đầy tinh thần chiến đấu, kiếp này khiến ta mong chờ rất nhiều. Mỗi một giai đoạn, đều có một nhiệm vụ mới đang chờ ta thực hiện, mà ta hăng say làm không biết mệt.
14.
Năm Vĩnh Thành thứ ba mươi, Hoàng đế qua đời, Sở Chinh đăng cơ, lấy niên hiệu là Thế Xương. Ta được sắc phong Hoàng hậu.
Có đại thần dâng tấu muốn mở rộng hậu cung. Sở Chinh thản nhiên nói: “Ngoại trừ Hoàng hậu, trẫm không có hứng thú với nữ tử, nhưng lại rất có hứng thú với nam nhân. Nếu như nhà nào muốn đưa nhi tử tiến cung, ta sẽ phong thưởng cho tám đời nhà hắn.”
Chúng thần không nói nên lời, ta cũng không biết nên nói gì. Ta chưa bao giờ cầu một đời một kiếp một đôi, nhưng trong vô tình lại có được. Sau khi cảm động một hồi, ta dần tỉnh táo lại, ta vẫn chưa quên lời năm đó mình từng nói.
Tình yêu đối với ta chỉ là dệt hoa trên gấm, nhưng có thì vẫn tốt hơn. Không có thì cũng không ngăn cản ta trở thành một thước gấm vóc hoa lệ vô song.
Ý nghĩa khi ta được sống lại, không phải để có được tình yêu và những ham muốn ích kỷ cá nhân, mà là để làm những điều có ý nghĩa hơn.
Đây là sự khác biệt giữa ta và Cố Cẩm Tín. Ta nhắc lại về việc cải cách, mắt của Sở Chinh sáng lên rực rỡ: “Giả Nhược, vì sao nàng luôn có thể nghĩ đến những gì ta đang nghĩ. Phụ hoàng cũng từng muốn cải cách. Nhưng làm sao thay đổi, thay đổi từ đâu, làm thế nào không bị cản trở bởi thế gia, đều là vấn đề khó khăn. Hiện tại nàng đã nói những lời ta muốn nói, ta nhất định phải suy nghĩ kĩ nên thưởng cho nàng như thế nào.”
Hắn mang theo ta thượng triều. Lúc đầu, ta ngồi phía sau màn, về sau có một lần Sở Chinh và đại thần cãi nhau ầm ĩ không ai chịu ai. Trong cơn nóng giận, hắn xốc rèm lên: “A Nhược, nàng đến đây tiếp tục mắng bọn họ thay trẫm.”
Ta: “…”
Ta có thể nói cái gì. Ta chỉ có thể cố gắng làm dịu bầu không khí giữa hắn và các đại thần. Sau vài lần xoa dịu, mối quan hệ quân thần đã có chút hòa hoãn.
Về sau, rất nhiều đại thần mắc lỗi sẽ thông qua ta để cầu xin Sở Chinh tha thứ, chuyện ta vào triều dần dần cũng được sự đồng thuận. Nhưng việc cải cách rất khó khăn, điều này xâm phạm vào lợi ích của các thế gia đại tộc.
Ta và Sở Chinh đều đang đợi chờ một cơ hội. Cơ hội này cuối cùng cũng tới, Lưu Vinh tạo phản ở Nam Lý. Trong vòng một ngày, hắn đã t àn s át mấy chục thế gia hào môn ở Nam Lý.
Khi tin tức được truyền đi, chấn động cả thiên hạ. Tất cả mọi người đều biết nguyên nhân Lưu Vinh tạo phản. Sau khi hắn đầu hàng Nam Lý, ngay từ đầu cũng muốn cùng những người quyền quý ở Nam Lý giữ gìn mối quan hệ hòa thuận.
Nhưng những người quyền quý kia không hề coi trọng một tên man di đến từ phương bắc như hắn, luôn từ chối hắn ở ngoài cửa. Dù có chấp nhận, cũng chỉ coi hắn như trò đùa mà thôi
.
Dần dần, ở giữa bọn họ có sự oán hận sâu sắc. Thêm nữa, khi phát quân lương, Nam Lý luôn ưu tiên phát trước cho người của mình, còn quân của Lưu Vinh thì trì hoãn mãi không đến.
Lưu Vinh không thể nhịn được nữa, cuối cùng dấy binh tạo phản. Dưới cơn nóng giận, hắn huyết tẩy cả kinh thành. Toàn bộ Nam Lý thay đổi chỉ trong một ngày.
Ngay lúc này Sở Chinh ra lệnh tiến quân đánh nước Nam Lý. Trong thời gian ba tháng đã đánh tới kinh thành. Lần này, Lưu Vinh chủ động mở cổng đầu hàng.
Nhưng ta và Sở Chinh đều không sẵn lòng bỏ qua, Lưu Vinh đã tạo phản hai lần. Nếu còn muốn chiêu mộ hắn, chính là dẫn sói vào nhà.
Lưu Vinh bị giet.
Những người quyền quý ở Nam Lý không hề hận chúng ta vì đã đánh chiếm quốc gia của họ, ngược lại còn cúi đầu tạ ơn. Ừm… Rất là kì diệu.
Về sau trên buổi chầu, Sở Chinh mỉm cười hỏi những người thuộc dòng dõi thế gia: “Vẫn còn muốn ngăn trẫm cải cách sao? Chư vị hãy nghĩ cho rõ ràng, trong triều các ngươi là người đứng đầu. Nhưng sự thật những người cầm đ ao k iếm ra chiến trường chủ yếu là những người thuộc tầng lớp bên dưới. Các ngươi có thể chắc chắn sẽ không xuất hiện một Lưu Vinh trên đời này nữa hay sao?”
Lần này, thuận lợi phổ biến cải cách xuống bên dưới. Thế gia vẫn như cũ có rất nhiều ưu thế, nhưng người xuất thân nghèo khổ cũng có ngày được nổi danh.
Trong ngày công bố danh sách quan viên mới được tuyển chọn lần đầu tiên. Ta và Sở Chinh chen chúc trong đám người, cùng nhau nhìn những cái tên được viết trên bảng niêm yết.
Có người vui, cũng có người buồn, còn có người kích động đến mức bật khóc. Ta cảm nhận được rõ ràng những niềm vui sướng kia, không khỏi nắm chặt lấy tay của Sở Chinh.
Mà ở trong đám người, ta cũng nhìn thấy Cố Cẩm Tín. Hắn gầm lên trong sự hoài nghi: “Tại sao lại không có tên của ta? Ta đã từng đứng trong hàng ngũ cửu khanh, sao lại không có tên trong danh sách? Cuộc thi này không công bằng…”
Hắn điên điên khùng khùng, nhanh chóng bị sai dịch áp giải đi.
Vì sao hắn lại không có tên trong danh sách ư? Bởi vì, đây chính là tài nghệ thật sự của hắn. Ở kiếp trước, sau khi các thế gia đại tộc bị t àn s át, vô số những người xuất thân hèn mọn được tiến vào trong triều.
Nhưng lại làm việc bằng cái mông chứ không phải cái đầu. Sau khi tiến vào triều đường, học được những mánh khóe thì bắt đầu đi lên con đường của những thế gia trước kia, trắng trợn kéo bè kết cánh.
Tự hào vì là những thế gia mới nổi, lại đàn áp người nghèo giống như những gia đình hào môn trước đây. Cho nên, thế gia đại tộc có biến mất không?
Không hề! Chỉ là bình cũ rượu mới mà thôi. Kiếp trước, ta đã nhìn thấu bản chất của vấn đề qua sự im lặng của phụ thân và sự than khóc của những người bằng hữu xưa.
Nhưng Cố Cẩm Tín thì không, hắn chỉ nghĩ là do bản thân lợi hại, thực ra hắn chỉ là người may mắn của thời đại mà thôi, so với những người thực sự tài năng xuất thân từ gia đình nghèo, hắn chỉ ở mức tầm thường.
Hồi cung, có hai bản tấu chương được đặt trên bàn của ta. Một cái báo Mạnh Thanh La đã hạ sinh một tiểu tử mập mạp, Cố lão phu nhân mắt thấy nhi tử không còn cơ hội được phong Bá tước, nên muốn thử xin phong hiệu cho cháu trai của mình.
Ta đồng ý. Cố gia hoàn toàn không còn hi vọng gì, nhưng Mạnh Thanh La và Cố lão phu nhân không ngu ngốc, chắc chắn sẽ dạy dỗ con cái thật tốt.
Đến lúc đó, nhi tử là Bá tước, phụ thân lại là dân thường. Chắc chắn Cố gia sẽ rất náo nhiệt! Nghĩ thôi cũng đã thấy vui vẻ.
Một cuốn khác là thông báo Bắc Lương đã phái một sứ đoàn đến, muốn tạo quan hệ tốt đẹp với nước ta. Ta nhìn cuốn tấu chương trong tay, đã nghĩ rõ ràng bước tiếp theo nên làm là gì: Tạo ra một thời đại thịnh vượng, để vạn nước cùng đến triều bái!
Sở Chinh đưa tay lấy bản tẩu, thay đổi sắc mặt: “Tên vô dụng như Cố Cẩm Tín kia cũng đã có nhi tử, trẫm cũng phải có!”
Đêm nay nhất định lại là một đêm không thể ngủ, nhưng ta cam tâm tình nguyện.
[HẾT]