Ca Nhược - Chương 6
11.
Nước Nam Lý nổi tiếng với việc sản xuất hương liệu. Khi vừa được sống lại, ta đã hợp tác với Triệu Tùng Minh và những thương nhân khác, để cho bọn họ lấy danh nghĩa là thương nhân của Bắc Lương, đến Nam Lý đẩy mạnh việc thu mua hương liệu.
Cùng lúc đó cũng dùng vải vóc đổi lấy lương thực của Nam Lý. Khoảng thời gian đó, người dân nước Nam Lý thấy kiếm được tiền nên khắp nơi đổ xô đi vơ vét hương liệu và lương thực.
Sau đó, ta đã sớm sắp xếp phương thức, đặt trước đơn hàng hương liệu cho năm sau, buộc người dân Nam Lý chuyển đổi từ việc trồng lương thực sang trồng cây hương liệu. Bây giờ hai nước giao chiến, ta lập tức phá vỡ hợp đồng.
Đất đã trồng cây hương liệu, không kịp trồng lại cây lương thực. Bây giờ nước Nam Lý lâm vào tình trạng thiếu lương thực. Quân đội đánh trận ngoài biên ải không thể dùng cây hương liệu để làm thức ăn.
Họ cầm cự mấy tháng, nhưng đã bị đánh bại mấy lần, lòng quân ta rã, đã sớm không thể tiếp tục chiến đấu, không thể không đến xin cầu hòa. Tin tức vừa truyền đến kinh thành, cả nước hân hoan chúc mừng.
Sở Chinh vừa rời triều đã vội vã trở về Đông Cung, chạy về phía ta. Bước chân hắn nhẹ nhàng, trên khuôn mặt tràn ngập vui mừng, trên người không còn lộ ra vẻ trưởng thành đĩnh đạc, phảng phất như trở về một thiếu niên tươi sáng.
Hắn ôm chặt ta trong ngực: “Thắng rồi! Giả Nhược, chúng ta thắng rồi!”
Hắn cúi đầu hôn ta mãnh liệt.
Ta cảm nhận được niềm vui sướng lan tỏa từ đôi môi của hắn truyền sang người của ta. Hắn bế bổng ta lên xoay vài vòng. Đợi đến khi ta tỉnh táo lại, hạ nhân ở bốn phía đã sớm tránh đi.
Ta choáng váng dựa vào ngực của Sở Chinh, giống như bản thân đã trở lại năm mười sáu tuổi. Trái tim tưởng chừng đã bảy tám mươi tuổi kia, một lần nữa lại đập rộn ràng trong ngực.
Sở Chinh tự mình đi đàm phán, đây là thời điểm tốt để cho Thái tử lập uy. Hộ tống hắn còn có vô số phụ tá đắc lực trong phủ.
Những phụ tá kia dù xuất thân bần hàn hay là con nhà thế gia cũng đều cùng nhau đoàn kết làm việc. Thành công trong việc đưa ra điều kiện mỗi năm nước Nam Lý phải cống nạp ngân lượng. Ta còn nghe nói Nam Lý muốn cống nạp Công chúa của mình, nhưng lại bị Sở Chinh răn dạy.
“Đánh trận thất bại lại cống nạp nữ nhân, có bản lĩnh thì đem Hoàng tử của Nam Lý đưa tới đây, bản triều ta người thích nam kỹ con nhà quyền quý cũng không ít.”
“Nếu như nước Nam Lý các ngươi trân quý Hoàng tử hơn, vậy đưa người trân quý đó tới đây, triều ta chỉ cần những thứ tốt nhất.”
Sứ giả của Nam Lý ngậm miệng. Tin tức truyền về trong thành, tất cả mọi người đều cười sặc sụa. Cảm giác tự hào khi được là một phần của quốc gia này, đã nảy mầm trong lòng mỗi người.
Không bao lâu sau, Sở Chinh mang theo h ài c ốt của nữ tử trong tông thất được đưa đi hòa thân mười tám năm trước trở về. Ngày đó, có vô số người tới mặc niệm. Là do nàng lấy tính mạng đổi lại mười tám năm biên giới bình yên, rất nhiều người đang nghĩ ở trong lòng.
Từ hôm nay về sau, triều ta sẽ không còn vị Công chúa nào phải đi hòa thân nữa. Cho dù có, hẳn cũng là Hoàng tử phải tới hòa thân.
Sau khi hồi triều, bệ hạ ban thưởng rất hào phóng. Sau trận chiến này đã có vô số người có xuất thân nghèo khổ được thăng chức. Đây chính là quân công, người bên ngoài cũng không thể dị nghị được điều gì.
Mà sứ đoàn đi theo Sở Chinh đàm phán cũng được luận công ban thưởng riêng. Trong triều số người xuất thân cơ hàn lập tức có nhiều hơn. Lại nói tiếp, mượn thế này Sở Chinh cũng lập nên một thương hội của Hoàng gia.
Bởi vì trong trận chiến với nước Nam Lý, mọi người rõ ràng cũng nhận ra, muốn đánh trận không chỉ cần binh hùng tướng mạnh, mà chiến tranh thương mại cũng góp phần rất lớn. Việc cung cấp đồng đều hàng hóa cho hai phía Nam Bắc, cân bằng và bình ổn giá cả cũng là một trong những việc làm nên sự ổn định nền tảng của một quốc gia.
Những chuyện này các đại thần trong triều không hiểu, nhưng các thương nhân thì hiểu. Sở Chinh tận lực sắp xếp và thương lượng, để cho các thương nhân cũng có thể tham dự triều chính.
Cũng có người lên tiếng phản đối, nhưng những thương nhân vừa mới lập được công lớn, những tiếng nói phản đối kia cũng dần dần yếu ớt. Quan trọng nhất là, qua lần chinh chiến này đã tôi luyện ra được một nhóm tướng lĩnh và đội quân tinh nhuệ.
Triều đình sẽ không lặp lại sai lầm của kiếp trước, bị phản tặc đánh cho không kịp trở tay. Bây giờ, mọi chuyện đều đã có chuẩn bị, chỉ chờ tới năm sau phản quân tiến công.
12.
Ta hỏi mượn Sở Chinh bản đồ của Bắc Lương. Sở Chinh nhìn ta một cái thật sâu, sau đó không chút do dự đưa cho ta. Hắn chỉ vào kinh đô của Bắc Lương: “Xem ra Thái tử phi có cùng suy nghĩ với ta.”
“Hoàng đế Bắc Lương tuổi nhỏ đa nghi, đại tướng quân Lưu Vinh quân công vang dội, luôn tự cao tự đại, xem thường tiểu Hoàng đế chỉ mới mười tuổi. Nghe nói hắn xúi giục người khác thuyết phục tiểu Hoàng đế nhận hắn làm nghĩa phụ, muốn lên làm nhiếp chính vương. Nhưng mấy đại thần trung thành với tiểu Hoàng đế không dễ đối phó. Quân thần không hòa thuận, tướng không trung thành, không quá một năm Bắc Lương sẽ đại loạn.”
Hắn phân tích khá đúng.
Kiếp trước Lưu Vinh tạo phản, bị mấy vị đại thần trung thành liên thủ chặn đ ánh, mưu đồ thất bại. Bất đắc dĩ mang theo mười vạn đại quân xuôi nam, một đường đốt phá, giet chóc tất cả những nơi bọn chúng đi qua. Trong thời gian bảy ngày đã đánh tới biên giới nước ta, giet chet tướng quân thủ thành.
Nước Nam Lý cũng thừa cơ quấy phá, triều ta phải tác chiến hai đầu, áp lực tăng gấp bội. Thái tử nhận nhiệm vụ trong lúc nguy cấp, lao tới biên quan, tử chiến sa trường.
Cuối cùng Lưu Vinh đoạt được kinh thành. Nhưng hắn cũng không ở lại, hắn mang theo tất cả tài vật khổng lồ đã c ướp được, xuôi theo đường thủy đến đầu hàng nước Nam Lý.
Nam Lý ham người ngựa cùng những tài vật của đối phương, cũng muốn thể hiện phong thái của một nước lớn, nên đã tiếp nhận Lưu Vinh.
Nhưng ai mà ngờ, ba năm sau Lưu Vinh lại tạo phản. Hắn giet chet vua nước Nam Lý, tự mình lên ngôi. Ở Nam Lý làm mưa làm gió nhiều năm, làm ra đủ loại việc ác. Những điều này ở kiếp trước ta đã trải qua.
Hiện tại đã sớm bị Sở Chinh nhìn thấu. Nếu như hắn không chet sớm, tất sẽ là một vị minh quân. Ta bỏ qua nghi ngờ và tán thưởng, thuận theo mà nói tiếp: “Nếu như Lưu Vinh thật sự tạo phản, hắn sẽ thuận theo đường Trung Châu đi xuống phía nam…”
Ta và Sở Chinh thảo luận kỹ những vấn đề có thể xảy ra một khi Lưu Vinh tạo phản.
Chúng ta bàn luận rất lâu. Đem hết sự tình đã phát sinh ở kiếp trước ra phác thảo chi tiết. Sau khi thảo luận xong, ta và Sở Chinh liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng đưa ra quyết định.
“Chúng ta sẽ giúp Lưu Vinh một tay.” Không thể chờ cho đến lúc hắn chuẩn bị xong mọi thứ rồi mới tạo phản. Muốn cho hắn phải chạy ngược chạy xuôi, hoảng sợ như chó nhà có tang dựa theo lộ trình chúng ta đặt ra mà chạy trốn.
Thế là, ở Bắc Lương bắt đầu xuất hiện vài hiện tượng kì lạ. Đầu tiên là trong lúc đi leo núi, Lưu Vinh nghe được tiếng rồng gầm. Ngay sau đó, trong lúc thuộc hạ của Lưu Vinh đi câu cá, từ trong bụng cá phát hiện một tấm vải lụa.
Trên đó có mấy chữ: [Lưu thị trỗi dậy, giang sơn chuyển mình.]
Nữa là bên trong vườn thú Hoàng gia, con hổ uy phong lẫm liệt lại quỳ lạy khi nhìn thấy Lưu Vinh. Tất cả những chuyện này khiến cho lòng tự tin của Lưu Vinh dâng cao, mà những đối thủ của Lưu Vinh lại càng thêm bất mãn.
Sau cùng, vào một buổi sáng yên bình, Lưu Vinh khởi binh tạo phản, tiến đánh hoàng thành. Không ngờ mấy đại thần trung thành cũng đã có chuẩn bị, tử thủ hoàng thành, mặt khác điều binh tạo thế gọng kìm vây hãm Lưu Vinh.
Lưu Vinh đánh suốt mấy ngày phát hiện ra nếu tiếp tục vây thành, hắn sẽ bị viện binh hầm thành sủi cảo. Lúc này hắn quyết định xuôi xuống phía Nam. Một đường giet người c ướp của, nhưng khi đánh tới biên quan nước ta, còn chưa kịp xây dựng cơ sở tạm thời đã bị tập kích.
Từ đó về sau mỗi lần đi tới đâu cũng bị tập kích vây đánh cho không kịp thở. Hắn không có cách nào khác, chỉ có thể ngựa không dừng vó chạy trốn. Trên đường bị đánh cho tơi bời.
Lúc chạy đến một bến cảng, c ướp lấy tất cả thuyền, giương buồm xuôi xuống phía nam. Sau khi nghe được tin tức, ta và Sở Chinh đồng thời vỗ tay. Tai họa theo dòng nước đi về phía nam, bây giờ áp lực bị dồn về nước Nam Lý. Không biết lần này, Nam Lý sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào?
Rất nhanh Nam Lý đã đưa ra đáp án của mình.
Giống như kiếp trước, mở cổng thành chiêu mộ. Tuy nhiên, lần này Lưu Vinh chật vật chạy trốn, những tài vật c ướp được trên đường sớm đã bị tiêu hao hết.
Lần này hắn ở Nam Lý trải qua cũng không hề thuận lợi. Ta và Sở Chinh đều đoán rằng không qua mấy năm, Lưu Vinh sẽ lại tạo phản. Chờ đến khi hắn làm phản, chính là thời cơ để chúng ta tiến đánh Nam Lý một lần nữa.