Ca Nhược - Chương 4
8.
Văn Hương nhanh chóng đã tìm được hai bà mối.
Một người là tiếng lành đồn xa, một người thì chuyên mai mối cho những gia đình quyền quý. Hai bà mối dẫm nát bùn đất trong ngõ nhỏ, suýt chút nữa cũng đạp nát cả cửa nhà của Liễu cô nương. Thi nhau giới thiệu người tài hoa, người phía sau còn tốt hơn so với người phía trước.
Vị Liễu cô nương kia hoa cả mắt. Cuối cùng e thẹn chọn một vị tú tài, gả đi làm nương tử chính thất.
Về phần mối quan hệ mập mờ với Cố Cẩm Tín, giờ đây đã trở thành một chuyện cũ xấu hổ mà Liễu cô nương tránh còn không kịp. Từ trong miệng của nàng, Cố Cẩm Tín ba lần bảy lượt đến trêu chọc đùa giỡn, khiến cho nàng lầm tưởng lưu manh là chân tình.
Bây giờ nhắc lại chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, hận không thể tự chọc mù hai mắt của mình. Vì sự thức tỉnh của nàng, ta thưởng cho nàng một trăm lượng bạc coi như quà cưới. Liễu cô nương thụ sủng nhược kinh, nói rằng kiếp này xin khắc ghi đại ân đại đức của ta.
Ta không nhịn được cười.
Ở kiếp trước, bên trong hậu trạch của Cố Cẩm Tín, nàng ta cùng với Mạnh Thanh La đấu đá đến đầu rơi m áu chảy, cả hai người đều là kẻ phá gia. Một người muốn Long Liên hương, một người muốn gấm Nguyệt Quang. Tranh nhau để trở nên nổi bật.
Cố Cẩm Tín thì vui vẻ, nhưng người khổ lại là kẻ làm chính thê như ta. Sống lại kiếp này, vốn dĩ ta không muốn đối phó với Cố Cẩm Tín. Dù sao, kiếp trước ta đã dùng một mồi l ửa đ ốt sạch Hầu phủ, cũng coi như là có thù báo thù.
Nhưng hết lần này tới lần khác Cố Cẩm Tín cứ nhảy múa trước mặt ta, vậy đừng trách ta phá vỡ mộng đẹp của hắn. Sau khi Liễu cô nương vừa đi, ta nhìn sang bình phong được dựng ở trong phòng.
Mạnh Thanh La hồn xiêu phách lạc bước ra ngoài, cất giọng thì thầm không giám tin: “Điều này là không thể, sao có thể như thế? Hắn nằm trên giường ba tháng ròng rã, là ta áo không kịp thay giày không kịp mang vất vả chăm sóc. Ta không có chỗ nào có lỗi với hắn, vì sao hắn lại đối xử với ta như thế?”
Mạnh Thanh La kiên trì muốn có một câu trả lời.
Giống như ta ngày trước. Ta còn có thể nói gì, ta chỉ có thể khẽ nói: “Có lẽ người sai không phải ngươi, mà là một người khác?”
Mạnh Thanh La lặng lẽ rơi lệ, nước mắt chảy từng dòng từng dòng, sau đó hung hăng bước ra ngoài. “Ta phải đi hỏi hắn!”
“Hỏi xong thì sao?”
“Cái gì làm sao?”
Ta lắc đầu. Rốt cuộc nàng vẫn còn trẻ, vẫn chưa phải một Mạnh di nương có tâm nhãn còn nhiều hơn cả đài sen sau này.
“Nếu như ngươi hỏi xong mà hắn kiên quyết không nhận, ngươi sẽ không tin. Nếu như hắn thừa nhận, vậy cũng chỉ có mình ngươi đau lòng. Cho dù như thế nào, tình cảm phu thê cũng sẽ dần bị mài mòn, sau này ngươi định sống tiếp như thế nào?”
“Vậy ta nên xử lý như thế nào? Cứ như vậy uất ức sống hết đời hay sao?”
“Lão Hầu gia đã qua đời, theo lý thì Cố Cẩm Tín nên được kế thừa tước vị, giáng cấp xuống làm Bá tước, nhưng Hoàng đế lại không làm gì cả, là bởi vì lão Hầu gia bị Cố Cẩm Tín làm cho tức giận mà chet, Cố Cẩm Tín xong đời rồi nhưng huyết mạch này của lão Hầu gia không nên bị đoạn tuyệt, vẫn còn có hi vọng.”
Mạnh Thanh La đã hiểu. Tay nàng nắm thật chặt thành ghế, giống như làm vậy có thể tiếp thêm sức mạnh cho nàng: “Ta hiểu rồi, đa tại Thái tử phi chỉ điểm, đại ân đại đức này ta suốt đời ghi nhớ trong lòng, nếu như người cần ta làm bất cứ việc gì, xin cứ việc mở lời.”
“Chính xác là ta có một việc muốn nhờ ngươi, một tháng sau sẽ có một buổi tụ tập của các văn nhân, vào ngày đó ta hi vọng sẽ không nhìn thấy Cố Cẩm Tín.”
“Sẽ như mong muốn của Thái tử phi.”
“Ở đây ta có một cửa hàng, tặng cho ngươi coi như làm quà tân hôn, nữ tử vẫn nên có một chút vốn liếng riêng của bản thân, cho dù người khác không coi trọng ngươi, nhưng ngươi phải coi trọng chính mình.”
Mạnh Thanh La kinh ngạc nhìn khế ước trong tay mình.
“Phịch” một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Thái tử phi…”
Ta đưa tay đỡ nàng dậy, nói khẽ: “Đi đi…”
Mong ngươi sau này bình an, có thật nhiều niềm vui. Mạnh Thanh La lau sạch nước mắt, bước ra cửa vén rèm lên. Không ai nhận ra, vừa mới nãy nàng đã khóc lóc rất đau lòng.
Văn Hương thở dài: “Tiểu thư, người quá lương thiện.”
Ngược lại ta chẳng có lý do gì để ghét Mạnh Thanh La, nàng cũng chỉ là một người đáng thương bị nhốt ở bên trong hậu trạch mà thôi. Nàng đã từng mấy lần muốn giễu võ giương oai ở trước mặt ta, nhưng sau khi bị ta trị ngược lại, về sau nàng an phận hơn nhiều.
Sau này, những tiểu thiếp của Cố Cẩm Tín từng người từng người được nạp vào cửa. Nạp một người, nàng đấu với một người.
Ta còn có chút ghen tị khi thấy nàng tràn đầy sức sống mạnh mẽ, cũng chỉ có nàng là thực sự nghiêm túc yêu thương Cố Cẩm Tín. Cho nên kiếp này, khi Cố Cẩm Tín đi tìm nàng, ta cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Chỉ là không ngờ được nàng cũng bị phụ bạc.
9.
Trong một tháng này, ta không tiếc công sức lần lượt tìm phu quân cho những tiểu thiếp kiếp trước của Cố Cẩm Tín. Cố Cẩm Tín tức giận khó kiềm chế, nhưng cũng không làm gì được ta.
Cuối cùng hắn thay đổi mạch suy nghĩ, vội vàng bắt đầu tìm thế lực cho mình. Đầu tiên là tại hội văn thơ châm biếm thói xấu của thời thế, một lần thành danh.
Tiếp đến là ở trong nhà đóng cửa không ra, chăm chỉ viết sách. Mong đợi đến một tháng sau trong buổi họp mặt văn nhân có thể tỏa sáng rực rỡ. Vì thế, hắn còn đặc biệt tới chỗ của Nhị Hoàng tử cầu một cái thiếp mời.
Nhưng ngày hôm đó, sáng sớm lúc hắn tỉnh dậy cả người mê man. Cố gắng đứng dậy lại suy yếu té ngã trên mặt đất. Mạnh Thanh La không ngăn cản được hắn, thỉnh Cố lão phu nhân ra mặt, ngăn hắn ở trong nhà với lí do không muốn để cho Cố gia tuyệt hậu.
Chờ đến khi Cố Cẩm Tín khỏi hẳn, đã là ba ngày sau. Cuộc tụ tập của văn nhân đã sớm kết thúc, hắn thăm dò được một văn nhân tên là Văn Sơn đã thành danh.
Nhưng cụ thể chi tiết như thế nào thì không rõ ràng. Hắn tiếc hận than thở mình mất đi một cơ hội để trở nên tỏa sáng. Trong cơn tuyệt vọng, hắn nghĩ đến bản thân có thể đi theo con đường của một Đại Nho.
Ngay sau đó liền cấp tốc cầm văn chương mình viết, đứng đợi ngoài cửa nhà một Đại Nho, hi vọng đối phương xem qua. Đại Nho kia nhìn thấy tướng mạo của hắn ưa nhìn, phong thái đàng hoàng nên đã đồng ý.
Ai ngờ, nhanh như gió đã xem xong. Sau đó ném bản thảo vào mặt Cố Cẩm Tín, giận dữ lớn tiếng mắng mỏ: “Kẻ vô liêm sỉ này, ngươi đã sao chép văn chương từ đâu, lại nói dối là do mình viết? Ngươi có biết tác phẩm xuất sắc của tiên sinh Văn Sơn đã được chép thành sách và được bán khắp nơi, ngươi lại còn dám đạo văn của hắn…”
Phía sau bị mắng những gì, Cố Cẩm Tín đã không nghe lọt vào tai nữa. Hắn lao đến hiệu sách, tìm được Văn Sơn thi tập kia. Nhanh chóng lật ra xem hết, sau đó nổi giận đùng đùng chạy tới Tống phủ.
Lại bị người hầu đè xuống mặt đất, ăn đầy một miệng bùn. Cách một bức tường, ta nghe được âm thanh hắn bị đánh, lại nghe thấy hắn lẩm bẩm: “Tống Giả Nhược, vì sao ngươi lại hại ta?”
“Vì sao ngươi lại cho người giả mạo tiên sinh Văn Sơn, ch ặt đ ứt đường phát triển của ta?”
Cũng không ngốc lắm. Nhưng những bản thảo văn chương kia, là do hắn viết thật sao? Có cái nào không phải là những suy nghĩ của các bậc hiền triết ở đời trước, đời này bị hắn tổng kết thành tư tưởng của chính mình?
Nếu như hắn chịu an phận, thì cũng thôi đi. Nhưng hắn cứ lần lượt đến khiêu khích ta làm gì. Ta không còn cách nào khác là phải cho hắn nếm mùi đau khổ.
Cố Cẩm Tín được đưa về phủ, rốt cuộc cũng chịu an phận. Ngày trước, nhờ uy tín của hai nhà Cố gia và Tống gia đã giúp cho hắn dễ dàng đi qua cửa ải giữa gia đình bình dân và gia đình quý tộc.
Bây giờ, Cố Hầu gia bị hắn làm cho tức chet. Danh môn thế gia đều loại trừ hắn ra bên ngoài. Muốn bước qua cửa của Tống gia ta cũng là một hi vọng xa vời. Có lẽ hắn đã suy nghĩ sáng tỏ, người duy nhất hắn có thể dựa vào bây giờ chỉ có Nhị Hoàng tử.
Vì vậy hắn cố gắng thuyết phục Nhị Hoàng tử tham gia vào chuyện triều chính. Vốn dĩ Nhị Hoàng tử là người không có chủ kiến, bây giờ bị hắn nói cho cũng có chút động tâm.
Ta để Sở Chinh thu thập một số loài chim quý hiếm đưa đến phủ của Nhị Hoàng tử, Nhị Hoàng tử lập tức sợ hãi.
Mỗi ngày hắn hỏi Cố Cẩm Tín ba trăm lần: “Hoàng huynh mang số chim này đến cho ta là có ý gì? Có phải là để cảnh cáo ta, muốn nói cho ta biết không nên mơ tưởng tới những gì không thuộc về mình. Trời đất chứng giám, thật sự ta không hề suy nghĩ điều gì cả! Hay là muốn nói cho ta biết ta nên an phận làm một con chim trong lồng? Làm sao đây? Ta không muốn bị Hoàng huynh chán ghét vứt bỏ! Đều tại ngươi, khi không lại xúi ta tham gia chuyện triều chính làm gì?”
“Hu hu hu, Cố Cẩm Tín, ngươi hại ta thảm quá!”
“Nếu như Hoàng huynh mà chán ghét ta, về sau ta còn có ngày sống dễ chịu sao?”
Nghe xong, Cố Cẩm Tín không thể kìm lòng được, suýt nữa đánh Nhị Hoàng tử tơi bời. Cuối cùng bỏ ra rất nhiều công sức mới dỗ dành được Nhị Hoàng tử, ngăn hắn không chạy trốn đến trang viên ở ngoại thành ngay trong đêm.
Nhị Hoàng tử hèn nhát, khó trách được Cố Cẩm Tín thích hắn. Nếu khống chế được Nhị Hoàng tử, ngày sau nếu như Nhị Hoàng tử có thể đăng cơ giống như kiếp trước, vậy tương lai ở trên triều đình Cố Cẩm Tín có thể hô mưa gọi gió.