Ca Nhược - Chương 1
1.
Ta và Cố Cẩm Tín đồng thanh nói ra lời từ chối. Phụ mẫu hai nhà đều ngạc nhiên quay sang nhìn chúng ta.
Cố Cẩm Tín im lặng nhìn ta một lúc, sau đó lôi kéo phu thê Hầu gia: “Khi trở về con sẽ giải thích với hai người, nhưng con có thể cam đoan rằng Tống Giả Nhược không phải là người thích hợp để cưới vào cửa.”
Phụ thân ta ngước mắt nhìn Cố Cẩm Tín một chút, lại quay về phía Hầu gia mỉm cười nói: “Quả nhiên lệnh lang có khí phách hơn người, lão phu đánh giá rất cao tính cách này nhưng việc kết thân thì vẫn nên thôi đi.”
Nói bóng nói gió, ngụ ý Cố Cẩm Tín cũng chỉ là một kẻ lỗ mãng. Tống gia ta, hắn không trèo nổi.
Tống gia ta chính là thế gia hàng đầu trong số những gia tộc danh giá trong kinh thành. Tổ tiên nhà ta đã làm quan lớn trong triều từ ba trăm năm trước.
Được truyền thừa qua nhiều đời, con cháu trong nhà có nhiều người nắm giữ những chức vụ quan trọng trong triều.
Mà Cố gia chỉ mới được bệ hạ phong tước Hầu không bao lâu, trước mặt những thế gia khác hoàn toàn không đáng được nhắc đến.
Vì muốn có một chỗ đứng ở kinh thành, mới đến cầu hôn nữ nhi thế gia.
Phụ thân ta cũng từng rất coi trọng Cố Cẩm Tín, lại không muốn ta phải tiến cung, thế nên mới ám chỉ để Cố gia đến đây, muốn ta cân nhắc một chút. Đây là có ý tốt, nhưng ý tốt này lại bị Cố Cẩm Tín phụ lòng.
Lúc lo liệu xong tang lễ cho lão Hầu gia, Cố Cẩm Tín liền chuyển đến thư phòng, mỗi ngày chỉ gặp ta một lần lúc ăn cơm. Ta cũng nhận thấy sự thờ ơ của Cố Cẩm Tín, từng ở bên cạnh hắn nói bóng gió.
Hắn bảo ta không nên suy nghĩ nhiều, ta không yên tâm lại hỏi nhiều thêm vài câu. Hắn nói, trong ngày cưới phát sinh chuyện như vậy, hắn chưa có cách nào thoát khỏi đau buồn trong lòng, mỗi lần đối mặt với ta đều sẽ nhớ đến lúc phụ thân hắn qua đời.
Trong lời nói của hắn, mơ hồ ám chỉ ta khắc chet phụ thân hắn. Hắn đem cái chet bất đắc kỳ tử của Cố Hầu gia đổ lên đầu của ta ư? Nhưng hắn không nói rõ.
Ta truy hỏi thêm thì hắn bảo ta nghĩ nhiều rồi. Cho tới tận khi ta bị bệnh nặng quấn thân, mới nghe được hắn nói những lời kia với mấy người con thứ.
Lúc đó ta mới biết, thực sự hắn ở sau lưng oán trách ta cả một đời. Sống lại lần nữa, có thể không liên quan gì tới hắn khiến ta thấy cực kì vui sướng.
Ta bước ra từ phía sau bình phong, lạnh nhạt nhìn Cố Cẩm Tín, cất giọng lạnh lùng: “Người tới cửa cầu hôn chính là ngươi, ô nhục thanh danh của ta cũng chính là ngươi, cái loại người trong ngoài bất nhất như ngươi, Tống gia ta thật sự không dám qua lại. Người đâu, tiễn khách!”
Cố Cẩm Tín liếc mắt nhìn ta, có thể thấy rõ sự khinh thường trong mắt. Đây là dáng vẻ Cố Cẩm Tín của nhiều năm về sau.
Lúc đó hắn đã đứng trong hàng ngũ Cửu khanh*, được bệ hạ tín nhiệm. Đối với thế gia đại tộc đã sớm không còn sự kính trọng, cho nên mới có thể bày ra một bộ dáng xem thường ta.
Hắn lạnh lùng nói: “Dù sao vẫn hơn cái loại người có số mệnh xui xẻo, khắc chet trưởng bối.” Đáy lòng ta cảm thấy lạnh lẽo.
Xem đi! Quả nhiên hắn vẫn luôn đổ lỗi cái chet của Cố Hầu gia lên đầu của ta. Lại luôn mồm nói ta suy nghĩ quá nhiều. Đúng là cái loại đạo đức giả. Ta đè nén cơn tức giận trong lòng, chỉ bình tĩnh ra lệnh.
“Người đâu, đ ánh đuổi loại người mồm miệng á c đ ộc này cút ra ngoài cho ta!”
“Tống Giả Nhược! Ngươi dám!”
À! Hắn còn muốn xem ta có dám hay không. Ta vỗ vỗ tay, một nhóm nô bộc lực lưỡng nối đuôi nhau bước ra, ném mấy người Cố gia ra ngoài.
Cố Cẩm Tín thì không tốt số như vậy, bị mấy người nô bộc tay đ ấm phụ thân n đ á, ở trước mắt bao nhiêu người bị ném thẳng ra ngoài cửa của Tống gia.
Phụ thân ta ở bên cạnh cũng không hề lên tiếng, vẫn luôn ung dung uống trà. Đợi cho tới khi ta uống một hơi hết cả tách trà, đè sự nóng nảy trong lòng xuống, ông lúc này người mới lên tiếng hỏi ta: “Cớ sao con lại hận hắn như vậy? Lại muốn để cho hắn mất hết thể diện?”
2.
Không gì có thể qua mắt được phụ thân ta. Ta hận Cố Cẩm Tín, tất nhiên là bởi vì hắn đã làm hoang phí cuộc đời của ta.
Hắn hoàn toàn có thể nói rõ ràng, để cho ta hiểu rõ mọi chuyện. Ta có kiêu ngạo của ta, tất sẽ không tiếp tục quấy rầy hắn nữa.
Nhưng hết lần này đến lần khác hắn dùng lời lẽ ngụy biện, dùng đạo nghĩa áp đặt lên người ta, để cho ta vì hắn mà làm trâu làm ngựa lo cho gia đình. Sau lưng lại đem cái chet của phụ thân hắn đổ hết lên đầu ta, nói bản tính ta lạnh lùng, không xứng đáng làm người.
Vừa muốn ta chịu trách nhiệm, lại vừa bắt ta phải một mình gánh vác. Vô sỉ đến cùng cực. Ta cụp mắt xuống, nói khẽ: “Phụ thân, nữ nhi đã mơ một giấc mơ, trong mơ con gả cho Cố Cẩm Tín, trải qua một đời hoang đường, những điều này đều không đáng nhắc đến, nhưng con còn mơ thấy thiên hạ đại loạn.”
Đôi mắt phụ thân sáng lên. Có lẽ người không thể tưởng tượng được, mấy năm sau nhiều gia tộc đều sẽ gặp phải đại họa. Với sự nhìn xa trông rộng của phụ thân, người đã sớm mang theo gia đình chạy trốn.
Nhưng những thế gia đại tộc đã từng qua lại với chúng ta thì đều trở nên tan tác tiêu điều. Chờ đến khi nhóm người nhà chúng ta trở về, trong kinh thành đã sớm cảnh còn người mất.
Sống lại một đời, tất nhiên là ta muốn tránh đi những sự kiện bi thảm như vậy. Ta ở trong nội trạch, có nhiều chuyện cho dù biết nhưng cũng không thể làm gì. Nhưng phụ thân ta thì có thể.
Người tin vào Trang Chu mộng điệp, giấc mơ của ta chắc chắn có thể khiến cho phụ thân tin tưởng. Ta cùng với phụ thân ngày đêm ở trong thư phòng nghiên cứu thảo luận.
Trong kinh thành, thanh danh của Cố Cẩm Tín đã hỏng bét. Hắn đã đắc tội Tống gia, các thế gia đại tộc khác đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến hắn.
Hắn liền tự chủ trương đến một ngõ nhỏ nghèo nàn cầu hôn một vị nữ tử tên là Mạnh Thanh La về làm vợ. Khi nghe được tin này, ta cũng không mấy ngạc nhiên.
Mạnh Thanh La! Đó là tiểu thiếp mà Cố Cẩm Tín sủng ái nhất ở kiếp trước. Bọn họ có với nhau ba nhi tử và một nữ nhi.
Mỗi ngày sau khi bãi triều, việc Cố Cẩm Tín thích nhất là đến viện của Mạnh Thanh La ngồi một chút, cùng nàng ta trò chuyện dăm ba câu. Hắn nói hương thơm trên người của Mạnh Thanh La có thể xua tan muộn phiền.
Hừ! Hắn đâu biết được, loại hương mà tiểu thiếp yêu thích của hắn thường dùng có tên là Long Liênhương, một bình trị giá cả ngàn lượng hoàng kim. Lúc Cố Hầu gia nghe được tin tức, sau khi hạ triều đã rút roi ngựa đ ánh liên tiếp lên người Cố Cẩm Tín.
“Nghiệt chướng, ta vác cái mặt mo này đến thế gia cầu cho ngươi một mối hôn sự, ngươi lại không chịu, hết lần này đến lần khác cam nguyện qua lại với đám dân thường thấp hèn, ngươi có biết lão tử đã phải mất bao nhiêu năm mới có thể chui từ cái xó xỉnh đó ra ngoài hay không?”
Cố Hầu gia xuất thân từ một gia đình nghèo. Phải mất hơn bốn mươi năm chinh chiến sa trường mới có thể trở thành Hầu gia. Đi được tới ngày hôm nay, không có ai hiểu rõ sự gian khổ của việc xuất thân nghèo hèn hơn ông ấy.
Cố Cẩm Tín đứng dậy, giơ tay bắt lấy roi của Cố Hầu gia, lạnh lùng nói: “Phụ thân, con tự biết mình đang làm gì, thế gia đại tộc sẽ không được dài lâu. Đợi qua vài năm nữa, người sẽ hiểu được những điều mà con nói hôm nay, còn nữa, cưới vợ nên cưới người hiền, con không thể để cho một người có mệnh khắc trưởng bối vào cửa. Thanh La là người dịu dàng hiểu lễ nghĩa, dáng dấp tròn trịa, chắc chắn sẽ trở thành một người vợ tốt.”
Lúc hắn nói những lời này, bốn phía đã chật ních những người đứng xem náo nhiệt.
Tất cả mọi người đều nghe thấy. Ta cũng nghe được. Cố Hầu gia tức giận đến mức suýt tắt thở. Ông đau khổ cười một tiếng: “Suy cho cùng là do ta đã già rồi, trở nên vô dụng nên hôm nay phải để cho nhi tử tự mình giáo huấn, hahahaha…”
Tiếng cười của ông đột ngột dừng lại, thân hình ông cứng đờ rơi từ trên lưng ngựa xuống. “Bịch” một tiếng, cơ thể ông đ ập mạnh xuống đất.
Cố Cẩm Tín nhìn cảnh này với vẻ mặt không thể tin được, vội vàng chạy lên ôm lấy Cố Hầu gia, khuôn mặt hoảng sợ gào thét: “Đại phu, nhanh đi mời đại phu…”
Hắn ngồi ở đó kêu loạn. Ta nhìn viên thuốc trong tay mình. Sau đó sai người đưa đến Cố phủ, nói là một bài thuốc tốt để chữa bệnh tim.
Hạ nhân rất nhanh đã vội vã trở về: “Cố công tử kia đúng là kẻ không có tiền đồ, nghe nói là Tống gia đưa đến, hắn không thèm nhìn lấy một cái đã lập tức từ chối.”
“Ngươi có nói rõ là dùng để điều trị bệnh tim không?”
“Bẩm có nói rõ, nhưng Cố Cẩm Tín kia lại nói chúng ta không có ý tốt.”
Ta sớm nên nghĩ tới. Hắn là kẻ bảo thủ, lại tự cao tự đại, thành kiến của hắn đối với ta sâu khó mà đo được.
Chỉ là không ngờ tới, lòng dạ hắn quá hẹp hòi, ngay cả phụ thân mình mà cũng có thể thấy chet không cứu.
Vậy hi vọng là sống lưng hắn đủ thẳng để gánh cái danh hại chet phụ thân đi. Chỉ tiếc cho Cố lão Hầu gia.
Sau khi trở về, phụ thân ta kinh ngạc, nhíu mày hỏi ta tại sao lại quay về: “Không phải con nói muốn đi lôi kéo Cố Hầu gia, để cho ông ấy hỗ trợ con sao?”
Ta lắc đầu: “Muộn rồi, Cố lão Hầu gia bị nhi tử của ông ấy làm cho tức chet rồi.”
Phụ thân ta trừng to mắt: “Nghiệt chướng, cũng may là con không gả qua đó.”
Đúng vậy, cũng may là ta không gả.
Ta đã từng cõng mạng của lão Hầu gia trên lưng và sống một cuộc sống vô cùng gian khổ. Bây giờ, đến lượt Cố Cẩm Tín, nên để hắn gánh lấy trách nhiệm và nếm thử những đau khổ mà ta đã phải chịu ở kiếp trước. Đây mới là ý nghĩa của việc ta được sống lại.