Cả Nhà Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi - Chương 1
Ngày trở về nhà họ Tống, cô em gái giả tỏ vô cùng nồng nhiệt với .
Cô nắm tay , nước mắt giàn giụa: “Xin chị gái, tại em , đã chiếm mất vị trí của chị bao nhiêu năm, khiến chị chịu khổ.”
“Chị yên tâm, em sẽ là đứa em gái nhỏ của chị, chỉ cần chị gái vui vẻ, bảo em làm gì em cũng làm!”
Nhìn thấy Tống Nhu Nhu ngoan ngoãn như , mẹ ruột đau lòng an ủi.
đó, Tống Nhu Nhu rõ ràng như .
Cô nhân lúc bố mẹ để ý, với rằng nên trở về nhà . Bởi vì mẹ trong nhà là một kẻ cuồng bạo hành trẻ em, cô đánh đập từ nhỏ đến lớn.
Cô còn với rằng lạc là do bố cố ý làm mất, vì ông thích .
Cô còn trai là một kẻ biến thái, thích ý đồ với em gái …
“Hy vọng chị sẽ sống trong ngôi nhà .”
Tống Nhu Nhu mặt đầy vẻ thấu hiểu nhân tình thế thái chúc phúc cho , mặt đầy vẻ kinh ngạc nhưng trong lòng .
Nếu là xuyên tiểu thuyết thì đã suýt tin lời đó .
Trong nguyên tác, Tống Nhu Nhu chính là từng chút một ly gián nữ chính với bố mẹ ruột và trai như .
Bố mẹ ruột của nữ chính nâng niu cưng chiều cô con gái giả Tống Nhu Nhu trong lòng bàn tay, thích nữ chính lắm, cho rằng nữ chính từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường thô lỗ, gì.
Anh trai của nữ chính cũng ghét bỏ nữ chính trở về sẽ cướp mất đồ của cô con gái giả.
Thêm đó, khi nữ chính lời của Tống Nhu Nhu dọa sợ, xa lánh bố mẹ ruột với trai thì bố mẹ ruột với trai cô càng thích cô.
Đến nỗi, khi nữ chính cô con gái giả thuê ăn xin làm nhục đến chết thì ai về phía cô.
Trong kết cục của câu chuyện, cô con gái giả quyến rũ trai của nữ chính, leo lên giường của bố nữ chính, nắm giữ bộ gia sản trong tay, sống một cuộc sống hạnh phúc.
lúc , đã sớm biết cốt truyện nên đã phấn khích.
“Em gái mẹ thích ngược đãi trẻ con, biết khi về nhà đánh ?”
“Bấy nhiêu năm nay, mẹ nuôi đánh mắng, ngược đãi đủ kiểu, đánh nữa.”
Tay mẹ Tống đang vỗ lưng Tống Nhu Nhu khẽ khựng , ngây tại chỗ.
Tống Nhu Nhu nhận , khóe miệng cong lên một đường cong đắc ý.
, bọn họ đều thể thấy tiếng lòng của , chỉ là, bọn họ biết, ngoài bọn họ , những khác cũng đều thể thấy.
Tống Nhu Nhu tưởng rằng lời ly gián của cô đã hiệu quả, mặt mẹ Tống, cô vẫn giả vờ ngoan ngoãn khoác tay :
“Chị gái, mẹ biết chị sắp về, đã chuẩn phòng cho chị chu đáo, đồ đạc bên trong đều là đồ nhất!”
Tôi ngoan ngoãn theo Tống Nhu Nhu, đến xem phòng.
Vừa mới phòng, trai ruột của thân thể đã từ bên ngoài .
Anh che chở Tống Nhu Nhu lưng, lạnh lùng cảnh cáo :
“Mọi thứ trong nhà đều là của Nhu Nhu, đừng tưởng rằng cô trở về là thể cướp mất đồ của Nhu Nhu!”
Tôi rụt cổ , gật đầu lia lịa với Tống Lịch. “Đây chính là trai chỉ một phút mà Nhu Nhu ? Thứ gì chỉ một phút ? Thật hỏi quá.”
“Thôi thôi, vẫn hỏi nữa, Nhu Nhu ghê tởm, thích ý đồ với em gái , thật đáng sợ!”
Trong lòng càng sợ hãi gia đình họ Tống thì nụ khóe miệng Tống Nhu Nhu càng sâu.
Cô tiến lên đỡ lấy tay Tống Lịch, thân mật gọi trai nhưng để ý thấy Tống Lịch tại chỗ với vẻ mặt thể tin nổi.
2
Rất nhanh đã đến giờ ăn cơm, khi chúng xuống lầu, vặn gặp bố Tống từ bên ngoài trở về.
Vừa thấy bố Tống, Tống Nhu Nhu như thường lệ lập tức chạy đến đón.
Cô nhiệt tình giúp bố Tống tháo cà vạt, cởi áo khoác, cơ thể còn vô tình cọ cánh tay bố Tống.
“A, em gái với bố thân thiết quá nhưng mà dù là ruột thịt thì gần như cũng , huống hồ còn ruột thịt…”
Cơ thể Tống Nhu Nhu với bố Tống đều cứng đờ.
Tống Nhu Nhu tai đỏ, đầu trừng mắt , còn bố Tống thì khẽ ho hai tiếng, kéo giãn cách giữa và Tống Nhu Nhu.
Bọn họ đều thấy, sắc mặt mẹ Tống bên cạnh đen như than.
như nhận gì, tiến lên run rẩy chào hỏi bố Tống.
Bố Tống đối với việc tìm con gái ruột của biểu hiện sự nhiệt tình, qua loa gật đầu với , bàn ăn cơm.
Ăn cơm xong, Tống Nhu Nhu bưng nước rửa chân chuẩn rửa chân cho bố Tống.
Đây là việc cô ngày nào cũng làm, thể hiện một mặt hiếu thảo.
Khiến cho hai họ gặp ai cũng khen Tống Nhu Nhu hiểu chuyện, hiếu thảo.
Tống Nhu Nhu nâng chân bố Tống, dịu dàng rửa, bố Tống nhắm mắt, ghế sofa hưởng thụ.
Mẹ Tống bưng đĩa hoa quả biết từ lúc nào đã xuất hiện lưng Tống Nhu Nhu.
Vừa khéo lúc , tay Tống Nhu Nhu đang từ từ trèo lên phía chân bố Tống, trong lòng thầm nghĩ.
“Ánh mắt em gái bố thật lưu luyến, học theo mẹ ? em gái phong tình bằng mẹ.”
“Tóc mái của em gái nhiều, trông lộn xộn, nếu ít một chút thì thần sắc dáng vẻ thể hơn mẹ .”
Tống Nhu Nhu một tay ngừng động tác, một tay vô thức vuốt tóc mái.
“Tống Nhu Nhu, con đang làm gì ?”
Tiếng gầm lên của mẹ Tống vang lên.
Tống Nhu Nhu sợ đến mức tay run lên, bố Tống cũng giật suýt nữa nhảy dựng lên từ ghế sofa!
Mẹ Tống tức giận đến mặt hai , đập mạnh đĩa hoa quả trong tay xuống bàn.
Bà trừng mắt Tống Nhu Nhu: “Con làm gì ? Tay sờ soạng ở ?”
“Con, con…” Tống Nhu Nhu há miệng, lắp bắp nên lời chỉnh.
hốc mắt cô nhanh chóng đỏ lên.
Bố Tống kêu lên: “Em làm gì ? Dọa đứa bé sợ , nó ngày nào cũng giúp rửa chân cho ?”
“Mẹ, hôm nay bố làm việc cả ngày mệt mỏi, chân đau, con đang giúp bố xoa bóp chân.” Tống Nhu Nhu nức nở trả lời.
Dù cũng là đứa bé nuôi nấng từng chút một, trong lòng Mẹ Tống vẫn tình cảm sâu đậm với Tống Nhu Nhu.
Thấy Tống Nhu Nhu , lòng Mẹ Tống cũng mềm xuống, giọng điệu cũng dịu dàng hơn đôi chút nhưng cảnh tượng vẫn khiến trong lòng Mẹ Tống chút đề phòng:
“Sau con cần giúp chúng rửa chân nữa, thời gian thì thể sách học tập nhiều hơn, sắp thi .”
Tống Nhu Nhu cúi đầu gật đầu nhưng đôi tay nắm chặt lưng đã bán tâm trạng của cô .
3
Nhà họ Tống là giàu, nguyên chủ tuy đón về nhưng căn phòng ở chỉ là phòng khách bình thường.
Ngay khi chuẩn cầm quần áo tắm, Mẹ Tống đã gõ cửa.
Tôi biết, Mẹ Tống đến để tắm cho .
Theo cốt truyện trong nguyên tác, đây là lần duy nhất nguyên chủ trở về cơ hội tâm sự với mẹ Tống.
vì nguyên chủ Tống Nhu Nhu gieo ấn tượng rằng mẹ Tống thích ngược đãi trẻ con nên nguyên chủ thấy mẹ Tống là sợ hãi từ chối bà .
Ban đầu mẹ Tống chỉ hỏi vu vơ nhưng khi nguyên chủ từ chối, bà lập tức mất, còn nguyên chủ thì lánh mặt mẹ Tống, bà cũng chủ động thân thiết với nguyên chủ nữa.
Điều khiến tình cảm giữa hai ngày càng xa cách.
Tuy nhiên, là nguyên chủ, khi Mẹ Tống hỏi bà ấygiúp xoa lưng tắm , đã đồng ý ngay.
Mẹ Tống ngạc nhiên, đó vội vã tìm khăn tắm cho xoa lưng.
Tôi cũng ngại ngùng, thẳng thắn cởi quần áo mặt bà , lộ cơ thể đầy những vết thương.
Mẹ Tống lập tức sững tại chỗ, bà run tay dường như chạm lưng nhưng dừng .
“Lộc Lộc, con …”
Tôi mỉm gượng gạo và : “Không , mẹ, đã qua .”
Lúc , trong lòng ngừng tự nhủ.
“Những vết thương đều do mẹ nuôi đánh nhưng thể với mẹ ruột, sợ bà lo lắng cho .”
“Hồi lạc, chắc chắn mẹ đã đau lòng và buồn bã, nếu biết từng sống cuộc sống bằng chó, bà sẽ càng đau khổ hơn, mẹ áy náy.”
Tôi để ý biểu cảm khuôn mặt mẹ Tống, thấy đôi mắt bà đỏ hoe.
Dù bà tình cảm gì với nhưng dù cũng là đứa con do bà sinh .
“Mẹ, ạ?” Tôi giả vờ ngây thơ hỏi:
“Những vết thương của con đau nữa , mẹ cứ chạm .”
“Mẹ , mẹ sẽ xoa lưng cho con.”
Mẹ Tống kìm nén cảm xúc, bắt đầu xoa lưng cho , thể cảm nhận bà đang cố tình tránh những vết thương .
“Mẹ giống như em gái là sẽ ngược đãi trẻ em, ngược , mẹ dịu dàng, mẹ xoa lưng thật là hạnh phúc.”
Động tác xoa lưng của Mẹ Tống khựng , giả vờ nhận , tiếp tục nghĩ trong lòng.
“ thấy em gái quen, con bé với mẹ nuôi trông giống như đúc.”
“Trong tiểu thuyết đều như , thân phận của tiểu thư thật với tiểu thư giả tráo đổi là do bố mẹ của tiểu thư giả cố tình làm, lẽ máu chó như …”
Qua tấm gương trong phòng tắm, thấy mẹ Tống lưng , trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp.
Sau khi khỏi phòng tắm, Mẹ Tống liền đến phòng khách, gọi bố Tống và trai của nguyên chủ là Tống Lịch .
Tống Nhu Nhu cũng ở đó.