Cá Koi Đen - Chương 1
01.
Sáng sớm, khi chị tôi dậy, bà con cô bác họ hàng đã đổ về từ khắp nơi.
“Văn Cảnh à, dì là dì cả của cháu đây. Cháu đừng quên hồi nhỏ từng được dì bế đấy!”
“Xùy xùy xùy, hồi Văn Cảnh bé, tôi còn mua kẹo cho cháu nó kìa.”
“Bác nữa, bác gái là bác hai của cháu đây…”
Tôi ngơ ngác nhìn chăm chú những họ hàng chưa bao giờ gặp này, tiếp theo nhìn sang chị gái đang bình tĩnh trong đám đông, thầm thắc mắc không thôi.
Từ lần chị gái tôi tỉnh lại sau cơn hôn mê, chị ấy không còn e dè về vết bớt màu đen trên mặt nữa, thậm chí còn nói với chúng tôi rằng đây là biểu tượng cho mệnh cá Koi may mắn của chị ấy.
Hồi đó, bố tôi vừa bị sa thải, lòng đầy uất nghẹn, túm lấy bím tóc của chị tôi, bắt đầu chửi mắng:
“Con ranh chết tiệt này, cái loại nghèo hèn kiết xác như mày thì mệnh cá Koi cái đéo gì!”
“Tao đánh chết mày, dám trêu ngươi thằng bố mày!”
Chị tôi mím chặt môi, chẳng nói chẳng rằng.
Chúng tôi đều biết chỉ khi để bố tôi đánh đủ rồi, ông ta mới chịu ngừng.
Đánh xong, bố tôi vẫn còn hậm hực.
Chị tôi cúi đầu, nói cho ông ta một dãy số.
Ngày hôm sau, lúc quay thưởng, bố tôi nhìn chằm chằm vào con số lớn trên màn hình, mãi không nói gì.
02.
Bố tôi điên rồi.
Ông ta trúng năm triệu tệ. Đây là khoản tiền ông ta có làm lụng cả đời cũng không kiếm nổi.
Ánh mắt nhìn chị tôi của ông ta như muốn ăn tươi nuốt sống chị ấy.
Mẹ tôi lại nhấp nhổm không yên.
Năm nay mẹ tôi bốn mươi tuổi, cân nặng đã đạt ngưỡng hai trăm cân. Mỗi lần bà ta nói đây là dáng phúc hậu, tướng vượng phu đều sẽ bị người ta nhạo báng.
Bà ta phấn khích huých tôi ra.
“Văn Cảnh à, mẹ xin con đấy, mẹ chỉ có một mong ước này thôi.”
Chị của tôi cười híp mắt:
“Được ạ.”
Sau đó, mẹ tôi theo chị tôi ra đằng sau.
Đến khi bọn họ trở về, mẹ tôi bưng theo một chậu chất lỏng nhìn chả biết là gì.
Đen đen đỏ đỏ, trông như máu.
Uống xong chậu chất lỏng này, cơ thể cao lớn của mẹ tôi như khinh khí cầu bị rút hơi, cứ thế thu nhỏ ¾.
Đến khi chúng tôi nhìn lại, người mẹ hai trăm cân đi hai bước ho một lần của chúng tôi đã trở thành người đẹp tuyệt trần dáng dấp thon thả năm mươi cân.
Mọi người đều khiếp sợ trước thay đổi trước mắt, tôi lại thấy vết bớt trên mặt chị tôi càng đen thêm.
03.
Kể từ đó, bố tôi phất lên như diều gặp gió.
Cầm trong tay năm triệu tệ, ngày ngày đầu tư.
Đầu tư cái gì cũng nhận về ít nhất là gấp đôi.
Mua xe, mua nhà, cả gia đình chuyển hẳn tới biệt thự.
Vóc dáng mẹ tôi cũng càng ngày càng thon thả, đi trên đường lớn, ai cũng ngạc nhiên cảm thán dáng người đẹp quá.
Em trai tôi thậm chí còn quay ngoắt thái độ với chị tôi, không bao giờ mắng chị tôi là con dở xấu xí nữa, thay vào đó luôn mồm gọi hết tiếng “chị cả” này tới tiếng “chị cả” khác đầy ngọt ngào.
Chị tôi nói thầm một câu bên tai nó, hôm sau, thằng em tôi cứ thế đạt hạng nhất trường trong kỳ thi tốt nghiệp cấp hai.
Sau đó, thậm chí còn có suất tại danh sách được cử đi học tại trường cấp ba tốt nhất thành phố chúng tôi.
Từ đấy về sau, cả gia đình tôi coi chị tôi như báu vật mà cưng chiều, trở thành một gia đình yêu thương nhau như trên TV.
Chỉ có điều, chị ấy chưa từng quan tâm đến tôi.
04.
Tôi và chị tôi là chị em sinh đôi, sở hữu ngoại hình giống nhau như đúc.
Điểm khác biệt duy nhất chính là trên mặt chị tôi có một vết bớt.
Hình cá Koi, nhìn không hề xấu.
Thế nhưng, trong mắt bố mẹ tôi, có một đứa con gái kém sắc tức là không gả được nó ra ngoài.
Một đứa con gái không gả đi được chính là dòng thứ vô tích sự với bọn họ.
Từ hồi tiểu học, mẹ tôi đã giao hết việc nhà cho hai chị em tôi, còn bà ta thì tập trung chăm sóc cậu em trai chỉ nhỏ hơn chúng tôi một tuổi.
Bình thường thấy chị tôi, mẹ tôi chưa từng tỏ thái độ tốt đẹp, mở miệng ngậm miệng đều là những tiếng mắng chửi “con hàng lỗ tiền”, “con dở xấu xí”.
Câu đầu tiên của cậu em tôi thốt ra khi học nói không phải “bố” hay “mẹ”, mà chính là “con dở xấu xí”.
Chị tôi chỉ khẽ mỉm cười, chẳng nói chẳng rằng.
Thỉnh thoảng không nhịn được nữa, mới ôm tôi khóc lúc nửa đêm.
Đến khóc cũng không dám khóc thành tiếng.
Hồi ấy, tôi chỉ dám vuốt ve lưng chị ấy, nói với chị ấy rằng ‘Sau này chúng ta lớn thì sẽ ổn thôi’.
Đến lúc đó, chúng tôi có thể tới bệnh viện để xóa bớt.
Rời khỏi gia đình không thuộc về chúng tôi, đi làm những việc chúng tôi thích làm.
Thế nhưng, chúng tôi không chờ được đến lúc đó.
05.
Chị của tôi bị tố cáo gian lận.
Tuy nhiên, ai cũng biết chị ấy là người học hành nghiêm túc nhất, nghiêm túc tới đáng sợ.
Từ khi lên cấp hai, chị tôi luôn là người đi học sớm nhất và tan học muộn nhất.
Tôi không tin chị ấy gian lận.
Đây là cơ hội cuối cùng để rời khỏi căn nhà này của tôi và chị ấy.
Nam sinh kia lại khẳng định chắc nịch rằng chị tôi chép bài của cậu ta.
“Thưa thầy, em xin tố cáo Trần Văn Cảnh chép bài thi của em!”
“Nếu không tại sao cậu ta lại làm y hệt em vậy chứ!”
Hứa Gia Mộc – người tố cáo luôn là học sinh giỏi hạnh kiểm tốt, lời cậu ta nói khiến người ta không khỏi tin tưởng thêm đôi phần.
Các bạn học xung quanh cũng bắt đầu dao động, tiếng bàn tán rì rầm vang lên.
Chủ nhiệm lớp đang định nói gì đó thì bố tôi bỗng xuất hiện, kéo xộc chị tôi ra, vừa đánh vừa chửi:
“Con khốn! Làm mất hết mặt mũi của bố mày rồi!”
“Cái loại vô tích sự mày sao không quách chết đi!”
Phải một nửa số người trong trường ùa ra vây xem.
Đến khi tôi chạy xuống từ tòa nhà thí nghiệm, chị tôi đã chết lặng mở to đôi mắt lặng như tờ, yếu ớt tựa hồ sắp chết đi.
Bố tôi còn chực đánh tiếp, tôi khóc lóc, liều mạng ngăn cản.
Nhất thời không để ý thấy, chị tôi ở đằng sau đã nhảy xuống hồ nhân tạo.
06.
Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, chị của tôi như trở thành một người khác.
Trước đây, hễ gặp ai chị ấy cũng cúi gằm mặt che đi vết bớt.
Lúc đi giữa đám đông, đôi mắt nai con luôn sợ sệt.
Chỉ lúc nhìn tôi, ánh mắt ấy mới lấp lánh vui vẻ.
Thế nhưng, mọi thứ đã đổi thay.
Bây giờ, chị ấy lúc nào cũng cười lạnh.
Bất kể bố mẹ yêu cầu gì, chị ấy đều thực hiện nguyện vọng cho họ.
Rõ ràng vẫn giống trước, nhưng đôi mắt kia lại lập lòe ánh sáng cám dỗ, không còn nét thân quen khi xưa.
Thậm chí, chị ấy không bao giờ để ý đến tôi nữa.
Trước đây, chúng tôi ngủ chung trên một chiếc giường, nằm dựa sát bên nhau. Bây giờ, chỉ mình tôi cô đơn lạc lõng.
Chị ấy có thể nói cười vui vẻ với em trai tôi, lại vờ không nghe thấy lời kêu gọi của tôi.
Tôi nhìn họ hàng xúm quanh chị ấy, cầm miếng bánh mì chuẩn bị rời khỏi.
“Thù Cảnh.”
Tôi ngoảnh đầu lại, thấy chị tôi đang ngồi trên sô pha.
“Đi đường bình an.”
Tôi nhìn chị ấy. Từ lúc đó đến giờ, đây là câu duy nhất chị ấy nói với tôi. Tôi kích động gật đầu.
07.
Tới trường, bạn cùng bàn mới của tôi lại lắc chiếc mai rùa mới của mình.
Hồi trước, khi nghe tôi nói đó là mai rùa đen, cậu ấy còn không vui, khăng khăng đính chính với tôi rằng đó là thần khí ông nội để lại cho mình, có thể bói toán.
Cảnh phe phẩy mai rùa của Khương Thượng đã bị chủ nhiệm lớp ngoài cửa sổ bắt gặp.
Chủ nhiệm lớp tịch thu mai rùa đen của cậu ấy, cậu ấy ủ rũ nằm bẹp trên bàn.
Tôi không khỏi ghẹo một câu:
“Thầy Khương, sao cậu không bói kiếp này của cậu?”
Nghe vậy, Khương Thương lập tức giận đến đỏ mặt, lắp bắp hồi lâu mới thảy cho tôi một câu:
“Cậu không biết đâu! Người bói toán không thể bói cho bản thân!”
Nói rồi quay lưng đi, không quan tâm tới tôi nữa.
Khi quay lại lần nữa, cậu ấy cứ vậy hỏi bát tự của tôi.
“Chậc chậc chậc, bát tự này của cậu… huyền diệu!”
08.
Tôi tưởng cậu ấy chỉ nói chơi, không để bụng.
Ngờ đâu, Khương Thượng càng nói càng nghiêm túc:
“Theo mình thấy, mệnh này của cậu… là mệnh nghèo!”
Tôi trợn trắng mắt nhìn Khương Thượng đang nghiêm túc bấm đốt ngón tay.
Bạn học bàn trên nghe cậu ấy nói vậy cũng cười:
“Thầy Khương, cậu xem bạn cùng bàn của cậu đi. Bố cậu ấy chính là thánh đầu tư nổi tiếng của thành phố chúng ta đó.”
“Lại còn mệnh nghèo, đây là giàu đến không thể giàu hơn thì có.”
Tôi tiếp tục trợn trắng mắt với Khương Thượng.
Trái lại, Khương Thượng nóng nảy, bất chấp việc che giấu hàm răng bị thiếu một chiếc răng cửa của mình, lớn tiếng nói:
“Không thể nào! Mình bảo đảm mình tính chuẩn trăm phần trăm!”
“Trừ khi có đồ vật quái lạ nào đó sửa mệnh cho cậu… chẳng qua, không biết là tốt hay xấu…”
“Hơn nữa, mệnh này của cậu hung hiểm đó nha. Lỡ mà chào đời sớm hơn một tiếng thì đã thành số phận không thể sống đến khi trưởng thành rồi.”
Nhịp thở của tôi bỗng chững lại.