Cả Đời Làm Thiếp - Chương 3
Kiếp này, cho dù có chết, ta cũng sẽ không làm một công cụ để người khác sai khiến!
Ta giãy khỏi tay gã sai vặt, quỳ xuống trước mặt tiểu thư, khóc lóc dập đầu:
“Tiểu thư, xin người hãy giúp ta cầu xin cô gia đi! Người rất yêu cô gia, không muốn cô gia tìm những nữ tử khác, đưa ta đến chỗ quốc công gia, chẳng phải là vì biết cô gia đã để mắt đến ta nên mới nhân cơ hội đưa ta cho quốc công gia sao? Giờ ta đã là người của quốc công gia rồi, sẽ không còn cản trở người và cô gia nữa, người hãy tha cho ta đi…”
Ta nói xong, sắc mặt cô gia càng khó coi hơn.
Cô gia đầy vẻ âm trầm nhìn tiểu thư, ánh mắt mang theo sự thất vọng nồng đậm.
Ta biết, cái gai này đã thành công cắm vào lòng cô gia.
Sắc mặt tiểu thư trắng bệch.
Nàng lắc đầu định lên tiếng thì Hứa quản gia bên cạnh quốc công gia đột nhiên đến.
14.
Hứa quản gia nhận lệnh của quốc công gia, đem ta tiếp nhận đi.
Ta nhìn khuôn mặt cố cười của tiểu thư, còn có ánh mắt âm trầm của cô gia nhìn tiểu thư.
Trong lòng nhẹ nhõm, mềm nhũn ngã xuống đất.
Ta cúi đầu, che giấu đi nụ cười sảng khoái.
Thật tốt, ta đã cược thắng.
Không uổng công ta đêm qua… bận rộn cả đêm.
Nha hoàn băng bó cho ta là nữ nhi của Hứa quản gia.
Ta vô tình tiết lộ với nàng, đêm nay tiểu thư cố ý đưa ta cho cô gia làm thông phòng.
Giờ thì, con vịt đã đến miệng cô gia lại bay mất, còn bị chính phu nhân của mình bày cho một vố.
Cái gai trong lòng cô gia này, e rằng đã cắm sâu vào thịt, cả đời này cũng không nhổ ra được.
Trước khi đi, tiểu thư nhìn ta thật sâu, nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Xuân Đào, ngươi đúng là có phúc khí.”
Ta khom người, cúi đầu thuận mắt: “Tạ tiểu thư cát ngôn.”
Hồng Diệp hung hăng nhổ nước bọt xuống đất, trong mắt lộ rõ sự đố kỵ.
–
Ta theo Hứa quản gia đến phủ quốc công.
Lần này băng bó cho ta vẫn là nha hoàn tên Hứa Hương kia, nữ nhi ruột của Hứa quản gia.
Quốc công gia có việc phải ra ngoài mấy ngày.
Khi ta đến, hắn đã đi rồi, ngược lại ta được mấy ngày thanh nhàn.
Nghe nói.
Hôm đó sau khi ta đi, cô gia không đi.
Mà kéo Hồng Diệp vào phòng, cưỡng ép nàng ta.
Không giống ta kiếp trước, Hồng Diệp không phải nha hoàn thông phòng, mà được cô gia nâng lên làm di nương.
Còn dọn đến một viện khác.
Từ đó về sau, cô gia đêm đêm đều ngủ ở viện của Hồng di nương.
15.
Khi quốc công gia trở về, đã là năm ngày sau.
Hắn về ngày thứ hai mới gặp ta.
Quốc công gia cúi đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn ta, phối hợp với vết sẹo dài kia, tạo nên áp lực vô cùng.
Ta quỳ trên mặt đất, ngoan ngoãn cúi đầu.
“Nô tỳ uống say, làm bẩn quốc công gia, xin người trừng phạt.”
Quốc công gia đánh giá ta một hồi, mới lên tiếng:
“Ngẩng đầu lên.”
Ta cắn chặt môi, mắt đỏ ửng ngẩng đầu nhìn qua.
Quốc công gia đại khái nhớ đến sự cố gắng của ta đêm đó, ánh mắt hơi tối lại.
Hắn trầm giọng nói: “Thôi, sau này ngươi ở lại trong viện của ta đi.”
Cứ như vậy, ta trở thành người phụ nữ duy nhất trong phủ quốc công.
Có lẽ hắn hứng thú với sự cố gắng và dáng vẻ của ta nhưng trong mắt hắn, ta không được coi trọng cho lắm.
Vì vậy ta vẫn là một nha hoàn thông phòng.
Người hầu hạ bên cạnh ta là Hứa Hương.
Quốc công gia ở trong phủ không nhiều.
Mười ngày thì về khoảng năm ngày.
Mỗi lần về, ta đều nấu canh bổ và đồ ăn nhẹ mang đến cho hắn.
Trong phủ không có việc gì làm, để lấy lòng quốc công gia, tay nghề nấu nướng của ta ngày càng tiến bộ.
Hôm nay, quốc công gia về phủ, ta đến thư phòng đưa canh cho hắn.
Quốc công gia nhìn bát canh ba ba trong tay ta, ánh mắt đầy ẩn ý.
Hắn nhìn ta, uống cạn bát canh.
Sau đó hỏi ta: “Ngươi ở trong phủ có thấy buồn chán không?”
Ta lắc đầu, giả vờ ra vẻ chỉ có hắn trong mắt, đôi mắt sáng lấp lánh nói: “Mỗi ngày ngoài học nấu ăn, chính là đếm từng ngày, chờ ngài trở về, không hề buồn chán.”
Tất nhiên, ngoài những điều này, ta còn đọc rất nhiều sách.
Bên trong viết và vẽ, đều là những cách để lấy lòng nam nhân.
Quốc công gia nhướng mày, bàn tay to nắm lấy tay ta.
Trên tay hắn toàn là vết chai, cọ xát khiến tay ta hơi đau.
Ta cụp mắt, ra vẻ thẹn thùng.
“Ồ? Tay nghề nấu nướng quả thực có tiến bộ.”
Ta vui mừng ngẩng đầu: “Nô tỳ sớm đã nghe nói, ngài là một đại anh hùng sát phạt quyết đoán, trong lòng kính ngưỡng nhiều năm, nay được đích thân hầu hạ ngài, nấu canh cho ngài uống, là phúc phận mấy đời của nô tỳ.”
Hắn nheo mắt lại, không nói gì, chỉ bế ta lên, đi về phía gian trong.
Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, dựa vào cánh tay rộng rãi cứng cáp của hắn, ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Đêm nay, quốc công gia đặc biệt thô lỗ.
Ngày hôm sau ta nằm trên giường nghỉ ngơi cả ngày.
16.
Quốc công gia một lòng dốc sức vào việc hành quân đánh giặc, vì nước mà tận trung.
Không thích nam hoan nữ ái, đối với con cái cũng không quá chấp nhất.
Nếu không thì nhiều năm như vậy, hậu viện cũng không có thê thiếp.
Hiện tại tuy rằng đã nếm được mùi vị, lúc về sẽ tìm ta tiêu khiển một chút nhưng cũng không coi là trầm mê.
Đúng là có một số người ngo ngoe muốn động, thấy ta leo giường thành công, cũng muốn bắt chước.
Nhưng tất cả đều bị đuổi ra ngoài.
Chớp mắt hai tháng trôi qua, hậu viện quốc công gia vẫn chỉ có một mình ta là nha hoàn ấm giường.
Bên này ta sống bình đạm.
Bên tiểu thư và cô gia thì náo nhiệt vô cùng.
Giả tượng ân ái bị xé nát.
Hình tượng hiền lương thục đức của tiểu thư trong lòng cô gia đã không còn nữa.
Cô gia không còn cảm thấy áy náy với tiểu thư.
Dần dần ít đến phòng nàng, mà thường xuyên đến chỗ Hồng di nương.
Hồng di nương phát hiện mình có thai sớm hơn ta kiếp trước, sau khi biết tin có hỷ, nàng đã nóng lòng báo tin này cho tiểu thư, nàng là người trung thành, cho dù đã theo cô gia, vẫn coi tiểu thư là chủ tử.
Nhưng mà, tiểu thư một bát thuốc phá thai, khiến nàng mất nửa cái mạng.
Hôm đó, nàng bị tiểu thư bán đi.
Cho dù là thiếp thất, cũng chỉ là hạ nhân, chủ mẫu có thể tùy ý bán đi.
Nghe nói, hôm đó Hồng Diệp vừa khóc vừa giãy giụa cầu xin rất lâu.
Khi bị người môi giới mang đi, dưới thân còn nhuốm máu.
Cô gia trở về liền nổi trận lôi đình.
Cãi nhau một trận với tiểu thư, tiểu thư động thai khí, đứa bé suýt chút nữa không giữ được.
Sau đó, cô gia một phòng tiếp một phòng nạp thiếp.
Rất ít khi đến phòng nàng.
Hai người phu thê tình thâm kiếp trước, kiếp này lại có hiện tượng muốn sủng thiếp diệt thê.
17.
Hai tháng sau, ta được chẩn đoán là có thai.
Quốc công gia tuy rằng không để ý đến con cái nhưng nghe được tin này, vẫn nâng ta lên làm di nương.
Còn thưởng cho ta không ít đồ.
Tin tức này truyền ra, người ngồi không yên đầu tiên là tiểu thư và cô gia.
Đứa con này của ta sinh ra, cô gia sẽ không còn là đứa con duy nhất của quốc công phủ.
Cứ nghĩ cũng biết, nếu ta sinh tiểu thư thì còn tốt, nếu là một thiếu gia, cho dù là con thứ thì cũng là con ruột của quốc công gia, còn cô gia không phải con ruột, tiền đồ càng thêm khó khăn.
Nghe nói đêm đó cô gia đã đến phòng tiểu thư.
Hai người xảy ra tranh cãi, cô gia tát nàng hai cái thật mạnh.
Tiểu thư lại động thai khí, uống thuốc thang mấy ngày, mới dưỡng lại được thân thể.
Thân thể nàng vừa khỏe, liền đến cầu kiến ta.
Ta bảo Hứa Hương mời nàng vào.
Mấy tháng không gặp, tiểu thư trông gầy đi rất nhiều, bụng lại càng to.
Nàng vẫn mang trên mặt nụ cười giả tạo nhưng sắc mặt tái nhợt, thoa mấy lớp phấn cũng không che giấu được.
“Xuân phu nhân, ta sớm đã biết, ngươi là người có phúc khí.” Nàng cười tươi mở lời.
Ta cũng cười đáp: “Nhờ phúc của thiếu phu nhân, nếu không phải người dẫn ta đi gặp quốc công gia, ta cũng không có ngày hôm nay.”
Sắc mặt tiểu thư có một thoáng cứng đờ, nàng đại khái hối hận đến mức muốn nghiến nát răng ngà.
Nàng chỉ cười hàn huyên với ta vài câu, rồi bảo nha hoàn đưa thuốc bổ và đồ trang sức cho ta.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt nàng ta vẫn luôn dừng lại trên bụng ta, vừa như nghi hoặc, lại vừa như thâm độc.
Đợi nàng ta đi rồi, ta liền bảo Hứa Hương đem tất cả những thứ này vứt đi.
Lúc ta đến viện quốc công gia, nàng ta đã tặng ta một chiếc vòng tay giá trị không nhỏ.
Chiếc vòng tay đó toàn bộ bằng ngọc bích, dùng xạ hương và nghệ tây ngâm trong nước đủ hai tháng.
Không chỉ khiến người ta không thể mang thai, còn có thể khiến người đang mang thai bị sảy thai.
Đó vốn là thứ chuẩn bị thưởng cho ta khi ta hầu hạ cô gia.
Kiếp trước ta cũng đã đeo, mãi đến sau này chiếc vòng tay này vô tình bị rơi vỡ, ta mới có thể mang thai.
Kiếp này, nó cũng phát huy tác dụng.
Việc đầu tiên ta làm khi đến viện quốc công gia, chính là vứt thứ này đi.
Nghĩ đến những món đồ trang sức kia, cũng đều bị ngâm xạ hương như vậy.
18.
Bụng ta dần lớn lên.
Năm tháng, tiểu thư sắp sinh, cô gia lại nạp một phòng thiếp quý.
Phòng thiếp đó là từ thanh lâu mang về, không hiểu quy củ gì.
Nàng ta dựa vào việc được sủng ái, cố tình đi khiêu khích tiểu thư.
Kết quả đụng phải tiểu thư, khiến nàng sinh non.
Tiểu thư trong phòng sinh đau đớn kêu la một ngày một đêm.
Cuối cùng sinh ra một đứa con gái, còn có một bé trai đã chết.
Tiểu thư không chịu nổi kích thích, lập tức ngất đi.
Mà nàng ta cũng bị thương thân thể, phần lớn thời gian đều nằm trên giường bệnh.
Cô gia càng không thích nàng, ít khi đến phòng nàng.
Ta sáu tháng, thái y nói với quốc công gia, đây là một thai nam.
Quốc công gia rất vui mừng.
Hắn tuy rằng không quá chấp nhất với con cái.
Nhưng cũng muốn bồi dưỡng một đứa con trai giỏi hành quân đánh giặc.
Đáng tiếc cô gia từ nhỏ bị cái chết của cha ruột kích thích, không chịu tập võ, quốc công gia cũng không tiện ép buộc.
Quốc công gia lúc rảnh rỗi, cũng sẽ nắm tay ta cười nói: “Nếu là một đứa con trai, sau này nàng đừng quá nuông chiều, ta sẽ dẫn nó đi hành quân đánh giặc.”
Ta dựa vào lòng ông, gật đầu, vẻ mặt sùng bái nhìn ông: “Nếu sau này nó có thể trở thành một đại anh hùng như ngài, ta cũng không uổng công đến thế gian này sống một kiếp.”
Hắn ôm ta, tiếng cười càng sảng khoái.
Dần dần, tiếng cười của ông dừng lại, thở dài một tiếng nói với ta: “Cho dù ngươi sinh con trai hay con gái, vị trí thế tử trấn quốc công, ta cũng sẽ không vào cung xin chỉ dụ, vị trí này quá cao, đến đời ta thì chấm dứt đi.
Nếu còn có người khác ngồi, chưa chắc đã có mạng hưởng phúc này.”
Ta sửng sốt một chút.
Thảo nào kiếp trước, hắn vẫn luôn không chịu xin chỉ dụ cho cô gia.
Ta ngoan ngoãn gật đầu: “Tất cả đều nghe theo gia gia.”
Hắn nhìn bụng ta, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ dốc hết sức dạy nó, sau này nó có thể đi đến bước nào thì phải xem tạo hóa của nó, còn lại, đừng nghĩ đến việc dựa vào phúc của cha.”
Ta gật đầu, xoa bụng mình, nhẹ giọng nói: “Có thể trở thành con của ngài, đã là phúc khí của hài tử rồi.”
19
Ta chấp nhận sự thật đứa trẻ không thể trở thành thế tử.
Nhưng có người không thể chấp nhận.
Cô gia nghe nói ta mang thai một đứa con trai.
Thật không ngờ, ngày hôm sau, đã tìm đến quốc công gia.