Cả Đời Làm Thiếp - Chương 1
1.
Giống như kiếp trước.
Tiểu thư vào cuối năm được thái y chẩn đoán có thai.
Cô gia vội vã trở về.
Nhưng khi đi ngang qua ta, ánh mắt cô gia dừng lại trên người ta một lát.
Ánh mắt đó, dinh dính khiến người ta khó chịu.
Không lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng nũng nịu của tiểu thư và tiếng dỗ dành nhẹ nhàng của cô gia.
Nghe từ xa, không gì ân ái hơn.
Sau khi cô gia đi.
Hồng Diệp, nha hoàn thiếp thân bên cạnh tiểu thư bắt đầu xì mắng:
“Phi, cô nương nhà lành nào mà ngực nở căng đến nỗi sắp bung cả áo, còn dáng người kia nữa, ả kỹ nữ trong thanh lâu cũng không quyến rũ bằng nàng ta, đây không phải là thứ tốt lành, tiểu thư giữ lại Xuân Đào, một con hồ ly tinh như vậy để làm gì?”
Trong phòng, tiểu thư thở dài: “Không được nói bậy.”
Rất nhanh, tiểu thư gọi ta vào phòng.
Ta cúi đầu quỳ trên mặt mặt đất.
Tiểu thư đánh giá ta hồi lâu, mới cười tủm tỉm nói: “Xuân Đào, ngươi thật có phúc.”
Cái phúc này, ta không dám nhận nữa.
Kiếp trước, tiểu thư nói xong câu này chưa được mấy ngày.
Cô gia đã kéo ta vào phòng, cưỡng ép chiếm đoạt thân thể.
Kể từ đó, mỗi lần cô gia đến viện của tiểu thư, đều gọi ta đến làm ấm giường.
Trong lòng ta không nói nên lời là muốn hay không muốn.
Phu nhân nuôi ta từ nhỏ bên cạnh tiểu thư, còn bảo ta đi theo hầu hạ khi xuất giá.
Chính là vì sau này, khi tiểu thư có thai, để ta hầu hạ cô gia.
Ta là một nha hoàn, căn bản không có quyền lựa chọn.
Nhưng ngay trước ngày tiểu thư sinh.
Đại phu chẩn đoán ta mang thai hai tháng.
Cuộc sống của ta đột nhiên có hy vọng.
Ta nghĩ, nửa đời sau sẽ hầu hạ cô gia và tiểu thư thật tốt.
Nuôi đứa trẻ này khôn lớn, cũng coi như không uổng phí cuộc đời.
Khi cô gia đến tìm ta, ta vô cùng xúc động, chuẩn bị nói cho cô gia tin vui này.
Lời còn chưa kịp nói ra, đã bị gã sai vặt bên cạnh cô gia ấn xuống nước.
Trong lúc giãy giụa, ta nhìn thấy sát khí trong mắt cô gia, cùng vẻ mặt lạnh lùng.
Cô gia thở dài, nói: “Phu nhân đối với ta một lòng một dạ, ta không thể giữ lại nàng, khiến phu nhân đau lòng được.”
Cảm giác chết đuối vô cùng khó chịu.
Kiếp này ta thực sự không muốn trải qua lần thứ hai.
2.
Sau khi tiểu thư mang thai, cô gia ngày nào cũng đến thăm nàng.
Nhưng mỗi lần đến, ánh mắt đều lưu luyến trên người ta.
Có lúc dừng lại trên mặt ta.
Có lúc dừng lại trên ngực ta.
Có lúc dừng lại trên eo ta.
Ánh mắt đó khiến ta run rẩy.
Có thể thấy, cô gia rất hài lòng với dung mạo và dáng người của ta.
Mỗi khi như vậy, Hồng Diệp, nha hoàn bên cạnh tiểu thư đều trừng mắt nhìn ta một cách dữ tợn.
Đợi cô gia đi rồi, lại xì một tiếng, hồ ly tinh.
Tiểu thư tuy cười hiền lành nhưng trong mắt lại mang theo vẻ lạnh lẽo.
Kiếp trước ta sao lại ngốc nghếch mà cho rằng, tiểu thư thật sự hiền lành, sẽ không để ý đến sự tồn tại của ta chứ?
Ẩn sau nụ cười đó, rõ ràng là sát ý lộ liễu.
Không thể tiếp tục như vậy nữa.
Hai ngày nữa, cô gia sẽ kéo ta vào phòng.
Nhưng là một nha hoàn, giấy bán thân của ta vẫn nằm trong tay tiểu thư.
Muốn thoát khỏi số phận bị khống chế, thật sự rất khó khăn.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói kích động của gã sai vặt:
“Thiếu phu nhân, Trấn quốc công đã đánh thắng trận, ngày mai sẽ kéo quân về triều!”
Tiểu thư lập tức vui mừng: “Người đâu, thưởng!”
Ta nắm chặt ngón tay, đột nhiên nảy ra một ý.
Trấn quốc công là phụ thân của cô gia.
Hiện tại chỉ mới ba mươi hai tuổi.
Hắn vẫn chưa từng cưới vợ, hậu viện thậm chí không có một thê thiếp nào.
Trở thành người của hắn, sẽ không còn ai bắt nạt ta nữa.
Cho dù là tiểu thư hay cô gia, cũng không thể vượt qua quốc công gia được.
Huống hồ, cô gia không phải là con ruột của hắn.
Phụ thân cô gia từng là thuộc hạ của quốc công gia.
Đi theo quốc công gia hành quân nhiều năm, không may tử trận.
Thê tử hắn nghe tin liền không chịu nổi, cũng theo chồng mà đi.
Lúc đó cô gia chỉ là một đứa trẻ vài tuổi, không ai chăm sóc.
Quốc công gia dứt khoát đón cô gia vào phủ, nhận làm con nuôi.
Nhiều năm như vậy, trong phủ quốc công chỉ có một thiếu gia.
3.
Tiểu thư nghe nói quốc công gia sắp về, rất vui mừng.
Nàng rất kính trọng vị công công này.
Sáng ngày hôm sau, nàng gọi Hồng Diệp trang điểm.
Hồng Diệp ở bên cạnh vui mừng nói: “Tiểu thư, hiện tại người đã có thai, quốc công gia biết được nhất định sẽ rất vui, đợi người sinh cho ngài một đứa cháu trai mập mạp, không chừng sẽ vào cung xin chỉ dụ, phong cô gia làm thế tử, sau này người chính là thế tử phu nhân được vạn người kính trọng!”
Tiểu thư cười càng tươi hơn, nhẹ nhàng vuốt ve bụng, vẻ mặt đầy chờ mong.
Ta ở bên cạnh cúi đầu không nói.
Đáng tiếc, nàng sẽ phải thất vọng rồi.
Kiếp trước, quốc công gia vừa về đã vào cung dự tiệc.
Tiểu thư đợi đến trời tối cũng không đợi được quốc công gia về.
Nhưng điều này lại thuận tiện cho ta.
Tiểu thư rất không thích khuôn mặt này của ta, không lâu sau đã đuổi ta đi.
Ta dứt khoát trở về chỗ ở, lấy hết số bạc đã tích cóp được trong những năm qua.
Lén lút đi hối lộ.
Cuối cùng cũng hỏi được quốc công gia về sẽ đi đường nào.
4.
Sau khi trời tối.
Ta cầm một chiếc đèn đứng trên con đường quốc công gia nhất định phải đi qua.
Quần áo trên người rất mỏng manh.
Có gió thổi qua, khiến ta không nhịn được mà run rẩy vì lạnh.
Trong lòng cũng bắt đầu đánh trống.
Quốc công gia địa vị cao quý, nghe nói không ít quý nữ trong kinh thành muốn gả cho hắn, người bò giường càng không ít.
Chỉ là vị gia này không gần nữ sắc.
Mà những người từng trèo giường kia, cũng đều bị đánh gậy, gọi người môi giới bán ra khỏi phủ.
Chuyện này xảy ra nhiều, thời gian dần qua, các nha hoàn trong phủ cũng không dám có những tâm tư này nữa.
Ta càng nghĩ càng sợ.
Không nhịn được mà tay chân đều bắt đầu mềm nhũn.
Cuối cùng cắn răng.
Thôi kệ, hôm nay nếu không thành công, ngày mai cũng sẽ bị cô gia cưỡng ép thân thể, sau này cũng khó thoát khỏi cái chết.
Còn không bằng thử một lần, cho dù bị người môi giới bán đi.
Biết đâu bên ngoài phủ còn có thể tìm được một con đường sống.
Đợi khoảng nửa canh giờ.
Cuối cùng phía trước chậm rãi có một người đi tới.
Mượn ánh trăng nhìn lại.
Người nam nhân khoảng ba mươi tuổi.
Khác với vẻ tuấn tú nho nhã của cô gia, người nam nhân nhìn bờ vai rất rộng, thân hình cường tráng.
Trán có một vết sẹo dài, ánh mắt sâu thẳm, không giận mà uy.
Đang sải bước mạnh mẽ đi về phía này.
Ta hơi mềm chân.
Nhìn thế này… có vẻ như có thể đấm chết ta chỉ bằng một cú đấm.
Đây hẳn là quốc công gia rồi?
Bên cạnh hắn không có ai khác…
Ta cắn răng, nghiến răng, cầm đèn đi về phía hắn.
Thời điểm đi ngang qua hắn, ta giả vờ bị trẹo chân, á một tiếng, rồi đâm sầm vào ngực hắn.
5.
Việc quyến rũ người khác, ta vẫn là lần đầu tiên làm, có chút không quen.
Nhưng hầu hết các nha hoàn trong phủ đều ngấm ngầm mắng ta là hồ ly tinh, không đứng đắn.
Hầu hết những gã sai vặt khi nhìn thấy ta đều nhìn chằm chằm, luôn vây quanh ta, muốn động tay động chân chiếm tiện nghi của ta.
Nghĩ đến hầu hết nam nhân đều thích kiểu người như ta…
Nhớ lại kiếp trước, cô gia thích nhất chỗ này của ta.
Khi ta ngã, ta còn cố tình dùng tư thế đối mặt đâm vào ngực quốc công gia.
Quốc công gia say khướt, ta đâm vào người hắn, hắn không tránh, mà cau mày ôm lấy eo ta.
Trước ngực đâm vào ngực hắn, người hắn cứng ngắc, đâm vào khiến ta đau điếng.
Cánh tay hắn cũng rất khỏe còn cứng như đá, nắm chặt eo ta đau nhói.
Ta không nhịn được kêu lên một tiếng, đau đến mức nước mắt lưng tròng.
Quốc công gia cúi xuống, nhìn ta trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Toàn thân hắn dường như mang theo hơi lạnh, ánh mắt sâu thẳm, nhìn gần thì vết sẹo trên trán càng rõ ràng hơn.
Thoạt nhìn, giống như một sát thần hung dữ!
Chân ta càng mềm nhũn.
Trong lòng còn có chút hối hận.
Nhưng nhớ lại mùi vị chết đuối kiếp trước, ta cố gắng bình tĩnh lại.
Nghĩ đến cách quyến rũ nam nhân mà ta đã đọc trong sách trước đó, ta khẽ cắn môi.
Ngẩng đầu nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ ửng, cắn môi hờn dỗi nói: “Ngươi, ngươi là ai? Mau buông ta ra!”
Sau đó cắn răng, đỏ mặt giả vờ vùng vẫy.
Quần áo mỏng manh trên người vốn đã khiến ngực ta căng ra, giờ vùng vẫy, quần áo càng trở nên xộc xệch, để lộ một mảng lớn xuân quang trước ngực.
Quốc công gia cúi xuống nhìn ta, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, bàn tay nắm chặt eo ta cũng càng chặt hơn.
6.
Quốc công gia nhìn ta một lúc, nhếch khóe miệng, xì khẽ nói:
“Tiểu nha đầu, gan cũng lớn nhỉ, dám quyến rũ ta?”
Hồng Diệp nói không sai, ta trời sinh là một hồ ly tinh.
Kiếp trước, theo cô gia được vài tháng.
Ta biết rất rõ, nam nhân thích gì nhất.
Quốc công gia dù có đáng sợ đến mấy thì cũng là nam nhân.
Trước khi đến, ta đã uống vài chén rượu đào.
Có lẽ rượu làm người ta thêm can đảm.
Bây giờ dựa vào lòng quốc công gia, lại ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, ta không khỏi say thêm vài phần, ta mặt đỏ, ngẩng đầu nhìn hắn bằng đôi mắt mơ màng.
Nỗi sợ hãi trong lòng cũng tan đi đôi phần.
Ta giả vờ không hiểu gì nhưng lại tỏ ra quyến rũ.
Đem ba phần men say giả dạng thành bảy phần.
Quốc công gia cuối cùng cũng bị ta khơi dậy hứng thú.
Nhưng hắn không đưa ta về chỗ ở của mình mà đến nơi hắn nghỉ ngơi.
Đêm đó, ta dùng hết mọi vốn liếng.
Gần như không ngủ cả đêm.
Chỉ mong hắn có thể hài lòng đôi chút, ăn tủy biết vị.
Đợi đến khi tỉnh táo lại, hắn sẽ nguyện ý giữ ta lại, bảo vệ mạng sống của ta.
–
Quốc công gia thân thể cường tráng hơn cô gia, khiến ta khó mà chống đỡ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng.
Ta chịu đựng thân thể đau nhức, khập khiễng trở về chỗ tiểu thư.
Trời vừa sáng, Hồng Diệp gọi ta đi hầu hạ tiểu thư rời giường.
Vào phòng mới phát hiện, cô gia đêm qua cũng ngủ ở chỗ tiểu thư.
Tiểu thư mặt ửng hồng, cô gia khuôn mặt tươi cười, hai người thì thầm bên tai, ân ái vô cùng.
Từ khi tiểu thư mang thai, cô gia đã lâu không ngủ ở đây.
Ta thấy rõ ràng, cô gia nhìn ta với ánh mắt nồng nhiệt hơn trước.
Đêm qua đến đây, dường như đã đạt được một thỏa thuận nào đó.
Khi hầu hạ cô gia rửa mặt, cô gia còn vô tình bóp tay ta, nụ cười ẩn ý sâu xa.