Cà Chua Nhỏ Và Cây Xương Rồng - Chương 3
10.
Hết cách, chúng tôi chỉ có thể chịu, cũng may ngoài giường ra vẫn còn một chiếc ghế sofa, có thể ngủ được.
Từ khi vào phòng, cả người Yến Tử An đều cứng đờ ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, vì để làm dịu bầu không khí xấu hổ này, tôi chủ động ngủ ở ghế sofa, dù sao ghế sofa này khá nhỏ, nữ sinh miễn cưỡng có thể ngủ được, nam sinh không thể.
Yến Tử An nhìn tôi không nói gì.
Sắp xếp là sắp xếp, nhưng nào ai ngờ nửa đêm tôi đi vệ sinh, mơ mơ màng màng bò luôn lên giường.
Còn ôm lấy người bên cạnh, cả người ôm lấy Yến Tử An như ôm gấu.
Chỉ nháy mắt, cả hai chúng tôi đều bị đánh thức.
“A!”
Tôi đưa tay bật đèn, chỉ thấy Yến Tử An đang ôm chăn, dáng vẻ như bị ai bắt nạt.
Tôi: “Cậu đừng như vậy, nhìn như thể tôi là lưu manh vậy.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Cậu đừng có như thế!”
Yến Tử An nheo mắt chế nhạo nhìn tôi: “Chỉ còn căn phòng này, cậu không cố ý sao?”
Ông bà ơi! Quả nhiên anh nghe thấy!
Mặt mũi ném tận đến nhà ông bà nội rồi!
Tôi không nói thêm gì, bầu không khí có hơi xấu hổ, tôi hậm hực muốn bò xuống giường, Yến Tử An cau mày nói: “Cậu ngủ ở đây đi, giường này đủ lớn, sẽ không đụng vào nhau.”
Nói xong lại đế thêm câu: “Cậu cố ý lại gần thì tôi cũng không kiểm soát được.”
Nhớ lại tình huống ban nãy, tôi nhịn!
Tôi tắt điện đi, cùng Yến Tử An nằm trên một cái giường, ở giữa như cách một dải ngân hà.
Chúng tôi đều không thể lập tức ngủ được, còn có thể nghe được âm thanh người kia xoay người.
Xoay người một lần nữa, hai chúng tôi mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Muốn xấu hổ bao nhiêu thì có xấu hổ bấy nhiêu.
Tôi cười khan hai tiếng: “Nghe nhạc không?”
Anh thuận thế trả lời: “Khụ, cũng được.”
Thế là tôi tìm điện thoại, tiện tay mở ca khúc gần đây đã nghe…
“Đừng thấy tôi nhỏ bé, đừng thấy tôi nhỏ bé, nhỏ đến mức bạn không tìm ra.”
“Khi tôi xuất hiện trước mặt bạn, bạn sẽ bị giật mình.”
“La la la ~ Bạn sẽ bị dọa cho mất hồn…”
Không khí rơi vào im lặng.
Yến Tử An: “…”
Tôi nhanh chóng tắt nhạc đi: “Đây là ngoài ý muốn.”
Trong bóng tối tôi cũng có thể thấy khuôn mặt tái xanh của Yến Tử An, anh chống nửa người lên, đột nhiên lại gần tôi, hung dữ nhìn tôi không chớp mắt: “Cậu cố ý?”
Tôi nuốt nước bọt: “Thật sự là ngoài ý muốn.”
Tôi nghĩ có thể Yến Tử An bị tổn thương bởi lời hát nên mới phản ứng như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi nhả ra mấy chữ: “Tin vào bản thân mình.”
Yến Tử An: “…”
11.
Ngày hôm sau khi về trường, Yến Tử An có gì đó là lạ.
Thật ra tôi có hơi sợ anh, đặc biệt là sau khi thấy anh sắc mặt âm trầm ở ngoài cửa sổ lớp học một lần nữa.
Lại nhớ đến những ngày bị ép buộc chăm sóc Diệu Diệu và Hương Hương.
Sau khi chuông tan học vang lên, các bạn học lục đục đi ra ngoài, Yến Tử An dựa lưng vào tường đứng ở ngoài cửa, bất động như núi.
Đúng lúc giáo sư đang cầm cốc giữ nhiệt chuẩn bị rời đi, tôi lặng lẽ đến cạnh thầy, hỏi: “Thầy ơi, hôm nay cô có làm sủi cảo nữa không ạ?”
Giáo sư: “…”
Không ăn ké được, tôi không thể làm gì khác là đi ra ngoài, không ngờ Yến Tử An lại nhìn tôi mấy giây, khó chịu nói: “Đi ăn cơm?”
Tôi buột miệng nói: “Cậu mời sao?”
Yến Tử An hơi ngẩn ra: “Tôi mời.”
“Đi!”
Tôi đồng ý quá nhanh, thậm chí còn không để ý đến khóe miệng hơi nâng lên của anh.
Tiền thuê khách sạn đã tốn hết phần tiền sinh hoạt còn lại của tôi, đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương, có người mời ăn chùa, ngu gì mà không ăn.
Tôi gọi một bàn đầy đồ ăn, ăn được một lúc lại cảm thấy hơi no, nghỉ ngơi một lúc lại tiếp tục ăn.
Yến Tử An ngồi đối diện tôi, khoanh tay nói: “Ăn không hết thì thôi.”
“Nói cái gì vậy, sinh viên nông nghiệp còn lãng phí lương thực thì mong ai quý trọng nữa?”
Yến Tử An không nói gì.
Mấy nam sinh mặc đồ chơi bóng bê đĩa cơm chuẩn bị mang trả đi ngang qua chúng tôi, ai nấy cũng chào Yến Tử An là anh Yến.
Yến Tử An nhìn họ một cái, nhíu mày: “Mấy người ăn xong rồi sao?”
“Hả?”
Mấy nam sinh kia ngẩn người.
Trong đĩa họ đều thừa một đồ.
Yến Tử An chỉ vào bảng hiệu trên tường: “Thấy mấy chữ trân trọng lương thực kia không? Ăn xong đi.”
“Được…”
Thấy mấy nam sinh vội vàng ngồi xuống ăn tiếp, tôi vô thức nhìn Yến Tử An phía đối diện, chỉ thấy anh hơi nâng cầm lên với tôi, vẻ mặt như đứa nhỏ muốn được khen ngợi.
Không hiểu sao lại thấy hơi đáng yêu.
Ăn cơm xong Yến Tử An hỏi tôi hôm nay có phải đến khu Đông nữa không, tôi gật đầu: “Ừm, hoạt động diễn ra liên tiếp hai ngày.”
Đêm đó tôi ngồi chuyến xe buýt cuối cùng, vừa xuống xe đã phi nước đại. Lúc gần đến cửa hông trường, tôi đột nhiên có hơi sợ hãi, nơi này không có camera an ninh, lại còn nhiều người say xỉn.
Sợ lại gặp phải chuyện như lần trước, tôi vô thức bước nhanh hơn.
Không ngờ đi gần đến cổng hông thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi xổm dưới đèn đường, dưới ánh đèn mờ nhạt, người kia đội mũ lưỡi trai, trên tay là điếu thuốc.
Yến Tử An ngẩng đầu nhìn tôi, lặng lẽ dập thuốc, đứng dậy đi về phía tôi.
Tôi hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Yến Tử An tùy ý nói: “Ra ngoài có việc, không ngờ lại gặp cậu.”
Nói xong anh đi qua tôi về phía cổng trường.
Thấy tôi ngẩn người đứng phía sau, anh quay đầu nhìn, vẻ mặt có hơi không kiên nhẫn: “Còn không đi?”
Xong đời rồi… Tôi là máu M sao?
Tại sao giọng điệu khó chịu này của anh lại khiến tim tôi đập nhanh hơn chứ?
12.
Nửa tháng trước khi nghỉ, giảng viên thông báo sẽ đưa chúng tôi ra ngoài đi thực tế một tuần.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi gửi tin nhắn cho Yến Tử An nói với anh chuyện này, gửi xong tin nhắn mới phản ứng lại được, tôi nói chuyện này với anh làm gì?
Rõ ràng Yến Tử An cũng nghĩ như vậy, anh chờ tôi nói tiếp.
Tôi không thể làm gì khác ngoài cắn răng tìm lí do: “Chuyện là… tôi muốn nhờ cậu chăm hộ cây cà chua, khó khăn lắm mới cứu lại được, đến lúc gần có kết quả tôi sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Yến Tử An chỉ nhắn lại một chữ ồ.
Rõ ràng người này không hề để chuyện này trong lòng, tôi cũng không trông cậy sát thủ thực vật có thể chăm sóc cây cà chua của mình, cũng chỉ tìm bậc thang cho mình đi xuống mà thôi.
Nhưng không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thật.
Đêm thứ ba rời trường, thành phố A đột nhiên mưa to, dự đoán là cơn mưa lớn nhất mùa, vì nghĩ mùa mưa đã qua, tôi đã tháo lều nhựa của cây cà chua nhỏ.
Giờ làm sao đây?
Tôi liên lạc với bạn cùng phòng, các cô ấy cũng không còn gì để mất, nói mưa quá lớn, rất nhiều người đi dựng lều nhựa che cũng bị mưa gió thổi bay.
Tôi thở dài, số phận cây cà chua nhỏ này thật khổ.
Tôi nằm trên giường khách sạn, không ngủ được nên cầm điện thoại lên lướt.
Trên diễn đàn toàn là tiếng khóc than của các sinh viên khoa nông nghiệp, khóc than cho công sức trồng trọt của bản thân mình.
Ha ha ha ha ha ha, nếu tất cả mọi người đều gặp nạn thì tôi cũng không lo nữa rồi.
Thậm chí có người còn thảm hơn cả tôi, đã ra kết quả mà còn bị mưa cuốn sạch bong.
Vuốt được một lúc, đột nhiên có một bài viết hot lên, là một bức ảnh, trong ảnh là bóng lưng mơ hồ của nam sinh đang cầm túi che cây.
Caption: “Cmn anh em này thật trâu bò, cậu ấy đội mưa che cây hơn một tiếng rồi, một mình cậu ấy luôn!”
Mặc dù ảnh chụp chỉ là bóng lưng, hơn nữa lại còn chụp giữa lúc mưa to nhưng tôi vừa nhìn đã nhận ra.
Đây là Yến Tử An.
Anh thật sự giúp tôi chăm sóc cây cà chua nhỏ.
Tôi gọi điện thoại cho Yến Tử An, bên kia nhanh chóng nhận điện thoại, giọng của người bên kia có hơi lười biếng: “Alo?”
“Khụ, là tôi.”
Bên kia vang lên tiếng đóng cửa, sau đó có tiếng gió truyền đến, chắc là anh vừa ra ban công.
Tôi nói: “Hình như bên chỗ cậu đang mưa to.”
Anh đắc ý: “Yên tâm đi, tôi đã bảo vệ xong cây cà chua của cậu rồi.”
“Mưa to như vậy có che kín không?”
“Thôi đi, tôi là ai cơ chứ? Năm phút là xong.”
Tôi nén cười: “Ồ.”
Đột nhiên tôi nghe thấy giọng bạn cùng phòng Yến Tử An: “Anh Yến, anh uống nước nóng không? Hôm nay anh dầm mưa lâu như vậy mà.”
Yến Tử An lập tức nói: “Uống cái rắm, tôi đâu có gặp mưa.”
Tôi: “…”
Haiz, ai mạnh miệng bằng đàn ông Trung Quốc chứ?
13.
Mấy ngày đi thực tế còn lại tôi đều trông ngóng về trường học, cũng không biết là vì lo cho cây cà chua nhỏ hay do chuyện gì khác.
Ngồi tàu về trường, tôi thấy ven đường có bán cây cảnh, trong đó có một chậu xương rồng cảnh nhìn rất đẹp mắt.
Tôi mua về, Yến Tử An đã giúp tôi chăm sóc cây cà chua nhỏ, dù sao tôi cũng nên tặng gì đó đáp lễ.
Tôi cũng không phải người hẹp hòi như vậy.
Cây xương rồng cảnh trụi lủi hơi khó coi, tôi nghĩ một chút rồi mua thêm chậu cho nó, quyết định tách đoàn với giảng viên và các bạn.
Tôi không ngờ sẽ gặp lại Khâu Nguyên ở nơi bán chậu như vậy.
Tên chó này.
Không chỉ trap bạn thân tôi, hai chân hai thuyền, mà còn dùng danh nghĩa bạn thân tôi để lừa tôi không ít người, nếu không phải vì mắng anh ta thì tôi cũng đã không đột nhiên trút giận lên cây xương rồng cảnh của Yến Tử An.
Nói tóm lại, tên chó má này chính là đầu nguồn của tội ác.
Lúc này tôi đang đứng sau lưng cậu ta, trơ mắt nhìn cậu ta miêu tả quá trình PUA bạn gái trước, cũng chính là bạn thân của tôi, sinh động như thật.
Còn ra vẻ hào phóng nói: “Còn cả cô bạn thân của cô ta nữa, học trường nông trồng trọt này kia, ha, một người trồng trọt mà nhân cách thì thốt nát, vay anh bao nhiêu tiền để mua đồ hàng hiệu mà không trả xu nào.”
Bạn gái mới vô cùng ghét bỏ: “Trời ạ, sao lại còn loại người như vậy chứ.”
Khâu Nguyên lắc đầu: “Được rồi, xem như bố thí ăn mày…”
“Bố thí mẹ nhà anh!”
Tôi từ phía sau tát thẳng vào đầu anh ta, Khâu Nguyên hét lên một tiếng thảm thiết, che mặt nằm lăn ra đất.
Dừng, bớt giả hộ bà, sức của bà đây lớn vậy sao?
Người xung quanh đều hoảng sợ nhìn tôi.
Tôi cúi đầu nhìn.
Hả? Cây xương rồng cảnh trên tay tôi đâu rồi?
Lúc Yến Tử An hỏi tôi đâu, tôi nhìn Khâu Nguyên đang nhổ gai, lặng lẽ nói: “Bệnh viện.”
Yến Tử An nhanh chóng chạy tới, vừa thấy Khâu Nguyên đã túm lấy cổ áo anh ta: “Mày đánh cô ấy?”
Khâu Nguyên chỉ nửa bên mặt bị gai đâm của mình: “Anh trai, anh không thấy à, người bị hại là tôi!”
Tôi nổi giận, vẫn còn muốn xông lên đánh anh ta: “Cmn anh còn dám nói tiếp à!”
Yến Tử An thấy xung quanh quá nhiều người nên ngăn tôi lại: “Ở đây đánh người không tốt.”
Đến lúc tôi tỉnh táo lại anh mới thả lỏng tay, nhỏ giọng nói: “Cầm cây xương rồng cảnh đánh người quá độc ác.”
Tôi uất ức nhìn anh: “Nhưng mà… cây xương rồng cảnh vốn là mua cho cậu, bây giờ không còn nữa.”
Yến Tử An ngẩn người hai giây, vén tay áo lên đi về phía Khâu Nguyên: “Cmn mày mà cũng xứng dùng cây xương rồng cảnh của ông để đánh sao?”
Tôi ngăn anh lại: “Ở đây đánh người không tốt.”
Yến Tử An: “…”