Cả Chó Và Người Đều Nhớ Em - Chương 3
6.
Nhịp tim tôi đập rất nhanh, một tiếng Ninh Ninh đột ngột xuất hiện khiến tôi không kịp chuẩn bị, mấy người khác cũng bị dọa sợ, bọn họ nhìn Thời Vũ rồi lại nhìn tôi, suy đoán quan hệ của chúng tôi.
[Người đàn ông này có chuyện cũ!]
[Thời Vũ quen Cố Ninh? Cảm thấy thật thân mật nha.]
[Sao cứ có cảm giác như tình nhân cãi nhau vậy…]
Tôi lấy lại tinh thần, trong lòng thầm than không ổn.
Anh trai đang yên đang lành anh gọi Ninh Ninh làm gì chứ? Anh muốn làm gì? Chia tay ba năm rồi vẫn còn muốn trả thù tôi sao? Chẳng lẽ muốn theo đuổi tôi Theo đuổi thì có thể nói trước một tiếng không?
Trong đầu tôi xoay đi xoay lại được đến mười tám vòng, nhưng rõ ràng, khoản tiền kia khiến tôi cố gắng giữ vững thiết lập vừa rồi của mình.
Tề Tuyết ngồi bên cạnh Thời Vũ, sự bất mãn trong mắt gần như biến thành mũi tên bay ra ngoài.
Tôi giậm chân một cái, hất tóc: “Hừ, anh nghĩ sao cũng được.”
Sau đó quay người đi, để lại một bóng lưng tự nhận là phóng khoáng.
Mẹ nó, giải nghệ, thời gian này không thể chịu nổi nữa rồi!
Tôi trốn về phòng, ngay cả livestream cũng không dám mở. Không phải là tôi sợ bị cư dân mạng mắng, mà là tôi không dám nhìn vẻ mặt của Thời Vũ.
Không cần đoán tôi cũng biết, Thời Vũ tức giận.
Thật ra lúc anh ở bên tôi sắc mặt chưa từng trầm xuống dù chỉ một lần, nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác người như vậy khi tức giận sẽ rất đáng sợ.
Nhất là hiện tại tôi dựa vào đâu mà yêu cầu anh không nổi giận?
Đợi đến buổi chiều tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Tôi ngồi một mình một bên, bốn người khác ngồi một bên.
Đạo diễn vẫn cười ha ha, đưa thẻ nhiệm vụ sang.
“Thử thách kết bạn. Các đội được chia sang hai địa điểm, cùng nhau trải qua buổi chiều khó quên.” Đạo diễn càng nói tôi càng nhíu mày.
Cái gì vậy? Chương trình tình cảm đấy à?
“Địa điểm A: Công viên nước, địa điểm B: Công viên trò chơi.”
“BBB, tôi chọn B!” Tôi lập tức giơ tay.
Cái này tôi biết, Thời Vũ cảm thấy công viên trò chơi là nơi rất ngây thơ, chỉ có con nít mới đi, anh còn lâu mới đi.
Tôi vui đến mức khóe miệng kéo đến tận mang tai thì nghe thấy Thời Vũ nói: “Tôi cũng chọn B.”
Tề Tuyết nhìn Thời Vũ với ánh mắt khó tin, dường như đã hiểu ra chuyện gì đó.
“Vậy tôi chọn A!” Tôi nhanh chóng đổi lại nhưng lại bị đạo diễn ngắt lời.
“Quy tắc là trả lời nhanh, ai trả lời trước sẽ chọn trước, hai người một nhóm, ba người khác một nhóm, hoàn hảo!”
Nụ cười sẽ không biến mất, nó chỉ chuyển từ mặt tôi sang mặt Thời Vũ.
Và Lemon.
Lemon đến cọ tôi, cắn ống quần tôi kéo tôi về phía Thời Vũ.
Tôi và Thời Vũ lúc này đang đứng dưới đu quay nhìn nhau.
Vẻ mặt Thời Vũ lạnh nhạt, mặt không cảm xúc như đang nói: Em nhất định phải chơi trò này? Một chút tính khiêu chiến cũng không có.
Tôi hưng phấn như cún con: “Tôi muốn ngồi cái này, vừa lên cao vừa không sợ~”
Hừ hừ, nhãi con, chị còn không biết cưng thích gì sao?
Kết quả lúc mua vé, Thời Vũ yên lặng xếp hàng sau lưng tôi.
Tôi phát hiện ống tay áo của mình bị ai đó nắm lấy, rất nhẹ nhàng, chỉ một góc nhỏ.
Ánh mắt nhìn thoáng qua sườn mặt của Thời Vũ, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt anh, khiến anh dịu dàng khó tả.
Người xưa có câu, nhìn trai đẹp phải nhìn quang minh chính đại, thế là tôi trực tiếp quay đầu lại, không nhúc nhích nhìn anh chằm chằm.
Thật ra không có người xưa nào nói câu này.
Nhưng Thời Vũ vẫn bị tôi nhìn cho thẹn thùng, tôi thấy hai tai anh đỏ lên.
“Sao vậy Thời Vũ, lại sốt sao? Lần trước tai anh đỏ thế này vẫn là anh ốm rồi kéo tay em nũng nịu…”
7.
Đó là chuyện khi chúng tôi vẫn ở bên nhau, cả ngày tôi đi quay quảng cáo lẻ tẻ, nửa đêm mệt mỏi về đến nhà thì phát hiện Thời Vũ đã làm việc không ngừng nghỉ suốt mấy ngày đã về.
Tôi vui vẻ đến xoa mặt anh lại phát hiện rất nóng, sau khi bị tôi xoa cho tỉnh dậy ánh mắt cũng rất mơ màng, giọng cũng khàn đặc: “Ninh Ninh, thuốc trong nhà có phải quá hạn sử dụng rồi không… Em đừng đi, ở với anh một lúc.”
Ở nữa thì anh cũng bị sốt cho ngốc rồi, Thời Vũ vẫn còn mơ màng, tôi nhìn vừa thấy thương vừa đau lòng, vội vàng gọi xe cấp cứu.
Sau này tôi mới biết, lúc Thời Vũ làm người thế thân của người khác đã phải quay đi quay lại cảnh rơi xuống nước đến mười lần.
Trán chúng tôi chạm vào nhau, tôi nói nhỏ bên tai anh: “Thời Vũ, anh phải mau nổi tiếng lên đi.”
Thời Vũ, anh phải thật nổi tiếng, ít nhất đừng để bản thân phải nhếch nhác ở căn phòng thuê thế này, ốm thật nặng rồi mới có người biết.
Rõ ràng Thời Vũ cũng nhớ đến thời gian đó, khóe miệng anh hơi nâng lên, giống như đang nhớ đến chuyện gì đấy vô cùng đẹp đẽ.
“Vậy em có nhớ anh còn thiếu em một thứ không?”
Sao có thể quên được?
Tôi tức giận nói: “Đây chính là lí do anh để nhân viên trốn ở đó lâu như vậy? Hoa cũng lộ ra hết rồi!”
Năm phút trước tôi đã phát hiện ở góc rẽ có một bó hoa, còn cả một con gấu thỉnh thoảng lại ló đầu ra.
Thời Vũ đen mặt: “Sao em lại phát hiện nhanh vậy… Anh mới chỉ chuẩn bị được một nửa…”
“Cũng không phải hoàn toàn vì hoa…”
“Vậy là vì gì?” Vẻ mặt Thời Vũ kinh ngạc, có cảm giác bối rối như đang tự hỏi “Kỹ thuật diễn của anh tụt rồi?”
“Đồ ngốc.” Tôi hít sâu một hơi: “Vì từ lúc chúng ta đến công viên trò chơi cũng không có người của bên chương trình!”
Từ lúc xuất phát, Thời Vũ lái xe đã khiến tôi cảm thấy có gì đó khác thường, trên xe không có quay phim thì thôi đi, sao ngay cả máy móc cũng không có?
Hơn nữa Thời Vũ lúc nào cũng trong trạng thái vui vẻ mỉm cười, lén lút chuyển nhạc trên xe thành bài hát của tôi, ai mà không nhìn ra cho được?
“Thật ra lúc đầu anh định nói với em, chương trình muốn chúng ta quay vlog.”
“Vậy tại sao anh lại không nói?”
Thời Vũ xấu hổ cười: “Anh, anh quên.”
Cũng không sao, may mà tôi thông minh.
Bạn gấu bông cũng rất cố gắng, lúc thấy chúng tôi đang nhìn nhau cười như đồ ngốc thì lắc lư chạy ra.
Tôi nhận hoa, lại thấy Thời Vũ lấy ra một thứ gì đó mỏng dính đặt vào tay tôi.
“Ninh Ninh, vậy em có đồng ý quay lại với anh không? Tiền của anh đều trong chiếc thẻ này, giao cho em quản lý.”
Tôi áp tay vào trước ngực anh, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ sau lớp áo mỏng.
Nơi đó có một phần, là của Cố Ninh tôi.
“Đương nhiên rồi, hoa thật đẹp!”
Người cũng vậy.
Sau khi quay lại, chuyện đầu tiên Thời Vũ muốn làm chính là công khai nhưng lại bị tôi ngăn lại.
“Anh không thấy quá đột ngột sao? Cứ như vậy công khai?”
Thời Vũ gật đầu kiên định: “Đương nhiên.” Sau đó bất mãn nhìn tôi: “Chẳng lẽ em không muốn cho anh một danh phận sao?”
Có chuyện gì thì bình tĩnh nói, ánh mắt kia của anh khiến em cảm thấy mình là gái tồi chuyên đi lừa gạt tình cảm của người khác.
“Fan hâm mộ không có ý kiến gì sao? Những gì anh đạt được trong những năm qua fan đã giúp đỡ rất nhiều. Anh đột nhiên công bố, không để họ có thời gian giảm xóc sao?”
Thời Vũ như suy nghĩ gì đó: “Cho nên đây chính là lí do những năm qua em không muốn có chút liên quan nào đến anh? Em sợ fan của anh mắng em?”
Mắng tôi là chuyện nhỏ, lời từ tai trái thì qua tai phải liền, nhưng ảnh hưởng đến anh là chuyện lớn.
Về chuyện không muốn có chút quan hệ nào là vì công ty tôi kí hợp đồng thật sự không ổn. Nhưng tôi không có tiền hủy hợp đồng, một ngày chưa tốn tiền để giải quyết là một ngày không yên, tôi không biết tương lai của mình sẽ như thế nào nên lúc đầu mới quả quyết chia tay như vậy.
“Ninh Ninh, có lẽ em không biết…” Khóe miệng Thời Vũ hơi mím lại, vẻ mặt như cố gắng nén cười.
“Fan hâm mộ anh nhắn, hoặc là giục anh tham gia đoàn làm phim, hoặc là nói anh, hơn ba mươi rồi mà anh vẫn còn độc thân, sắp thành ông chú lớn tuổi ế vợ rồi…”
“Cho nên anh mới ngựa không dừng vó đi tìm em. Ngoài em ra, có lẽ anh không thể ở bên cạnh ai khác nữa.”
Ha ha, tôi đột nhiên nhớ đến một câu mà ai đó từng bình luận… Người đàn ông này có chuyện cũ!
Tôi gật đầu như giã tỏi, nhớ ra chuyện gì đó, yếu ớt nói: “Nhưng anh vẫn nên để Lemon ở nhà đi. Để nó sang chơi với Thần Tài cũng được.”
“Dù sao nếu nó lao đến nữa thì cũng khó giải thích.”
Mỗi lần Lemon nhìn thấy tôi đều không ngừng vẫy đuôi, chỉ ước có thể mở miệng để nói: Đây là mẹ tôi!
8.
Tôi và Thời Vũ quyết định kết thúc chương trình rồi tuyên bố.
Lúc quay lại quay tiếp, ánh mắt ba khách mời khác nhìn chúng tôi như đã hiểu rõ mọi chuyện.
Tề Tuyết nhân lúc mọi người làm nhiệm vụ, lén kéo tôi sang một bên.
Tôi đột nhiên nhớ đến năm mươi vạn kia, hỏng bét! Quên trả lại tiền rồi!
Kết quả Tề Tuyết lại mong đợi hỏi tôi: “Ninh Ninh, cô và Thời Vũ thật sự yêu đương rồi sao?”
Tôi không hiểu gì, đầu gật gật theo bản năng.
“Cp của tôi sống rồi! Cp chuyện xưa là đỉnh nhất!”
Hả?
“Tiền đừng trả lại, đúng là lúc đầu tôi có hảo cảm với đàn anh Thời Vũ, muốn cô giật dây giúp chúng tôi. Nhưng hai người bên nhau rồi thì bỏ đi. Tiền cô cứ giữ đi!”
Hả?
Tôi bị một loạt hành động này làm cho ngẩn người, cứ như vậy nhìn Tề Tuyết nhấn nhấn đánh đánh gì đó trên điện thoại.
Trong lúc vô tình, tôi phát hiện cô ấy đang viết: [A a a, Cố Ninh ngẩn ra thật cute! Giống với dáng vẻ ngơ ngác lúc trước của Thời Vũ!]
Không ngờ người này còn dùng nick phụ để bình luận dưới siêu thoại của cp Chuyện xưa!
Từ từ, sao cp được ít người chèo thuyền như vậy cô cũng chèo!
Thời gian tiếp đó, Tề Tuyết thỉnh thoảng lại lải nhải bên tai tôi, khiến tôi hiểu ra được một chút gì đó về mạch não của fan hâm mộ.
“Cô không hiểu, bây giờ hai người ít được chú ý nhưng lúc công khai chắc chắn hot!”
“Vì sao Thời Vũ lại trừng mắt với tôi? Sao anh ấy lại không cẩn thận vậy chứ.”
“Vòng cực Bắc mới là thiên đường, người không hiểu không có phúc.”
“Tôi lăn lộn đến vị trí chủ phòng rồi he he, đợi hai người công khai, tôi sẽ là người đầu tiên phất cờ hò reo!”
Tôi vô cùng lo lắng cho trạng thái tinh thần của diễn viên nào đó.
Cuối cùng cũng quay xong chương trình.
Có độ hot của đàn anh đàn chị, tôi cũng có một số đoạn cut nổi tiếng, đương nhiên tất cả đều là dựa vào khuôn mặt.
Thời Vũ thường xuyên ôm điện thoại lướt, sau đó đi đến trước mặt tôi, chỉ vào tôi trên màn hình nói: “Nhìn đi! Đây là bạn gái của anh!”
Lúc tôi và Thời Vũ đang chuẩn bị công khai, tôi đột nhiên bị bóc phốt trên hotsearch.