Cả Chó Và Người Đều Nhớ Em - Chương 2
4.
Đến trưa, cuối cùng đã có người đến, Thời Vũ mang theo Lemon.
Tề Tuyết đứng lên, bước nhanh đi về phía trước chào hỏi thì cảm thấy như có thứ gì đó lướt qua như gió, ánh mắt di chuyển, phát hiện…
Lemon đang ôm lấy bắp đùi tôi.
“Gâu gâu…” Lemon điên cuồng vẫy đuôi, dùng nhiều sức đến mức ba con trâu cũng không kéo về được.
[Chó nhà Thời Vũ thật đáng yêu!]
[Chú chó này rất thích Cố Ninh! Cố Ninh xoa đầu Lemon cũng thật dịu dàng!]
[Dịu dàng không chỉ có mình Cố Ninh… Sao tôi lại có cảm giác ánh mắt của Thời Vũ khi nhìn Cố Ninh ngày càng dịu dàng vậy?]
[Chèo thuyền vớ vẩn cái gì vậy! Thời Vũ là đang nhìn Lemon, không phải nhìn Cố Ninh!]
Khó khăn lắm mới nói Lemon xuống khỏi đùi tôi, tôi hào phóng cười với Thời Vũ: “Chào thầy Thời Vũ, lại gặp nhau rồi!”
Tề Tuyết ở bên cạnh phụ họa nói: “Anh Thời Vũ, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần này ghi hình có người quen là anh thật tốt, ha ha, mong anh giúp đỡ nhiều hơn.”
Thời Vũ nhướng mày, theo sự hiểu biết của tôi với anh, lúc này chắc anh đang suy nghĩ xem Tề Tuyết là ai.
Quả nhiên, Thời Vũ yên lặng kéo dài khoảng cách với Tề Tuyết, lịch sự trả lời một câu: “Tề Tuyết? Bộ phim lần trước chúng ta quay chung chắc cũng hơn hai năm rồi… Ở chương trình giúp đỡ lẫn nhau nhé.”
Ý là: Tôi không quen cô, cô đừng gọi loạn.
Vẻ mặt Tề Tuyết cứng lại, nhưng xung quanh đầy camera nên cũng không tiện bùng nổ.
Nhưng không sao, có tôi ở đây, trách nhiệm của tôi là gì?
Là chèo cp thay hai người họ!
Tề Tuyết và Thời Vũ không quen thì sao, cp Vũ Tuyết do chị đây bảo kê!
Tôi lập tức tiến lên phía trước cầm đồ ăn Thời Vũ mang đến, nói: “Hai người đừng đứng đây nữa, mau ngồi đi! Hai người nói chuyện với nhau trước, tôi đi nấu cơm!”
Thật ra tôi không biết nấu cơm, nhưng tôi hiểu rõ Thời Vũ.
Anh là một người rất lịch sự ga lăng, sẽ không để tôi nấu cơm một mình.
Bước chân đi về phía bếp của tôi chậm lại, quả nhiên nghe thấy tiếng thời Vũ sau lưng.
“Vậy làm phiền Ninh Ninh rồi.”
?
Không vất vả mà là số khổ.
Tôi duy trì vẻ mặt ưu nhã nhìn thoáng qua, Thời Vũ và Tề Tuyết đang trò chuyện trên sofa.
Tề Tuyết vén tóc ra sau tai, ngọt ngào cười với tôi: “Tôi nấu cơm không quá thành thạo, vậy Ninh Ninh, cô nấu cơm đi, lát nữa chúng tôi rửa bát là được.”
Cùng nhau rửa bát? Vậy không phải là có cơ hội tốt sao?
Rất tốt, lý do để tôi nấu cơm +1.
Tôi mở túi ra, một túi thịt dê, hai củ cà rốt, mấy khúc xương sườn, vài củ khoai tây, thêm một củ cải trắng.
Cắt hành trước sao, lát nữa khóc trông có xấu hổ quá không?
Kết quả tôi vừa cắt nhát đầu tiên đã chật vật.
Hai mắt ê ẩm, muốn mở ra cũng không được.
Theo bản năng sụt sịt mũi.
Tay tôi đột nhiên bị ai đó nắm chặt, cảm giác ấm áp từ tay lan ra khắp cơ thể.
Tôi nghiêng người nhìn, là Thời Vũ.
“Sao tay lại lạnh vậy, em khóc cái gì?”
Tôi muốn rút tay về nhưng lại bị anh nắm càng chặt hơn: “Trong bếp không có camera.”
Thời Vũ ôm trọn lấy tôi, gần như muốn ghìm chặt tôi vào ngực: “Thật sự nỡ để anh ở bên cạnh người phụ nữ khác sao?”
5.
Anh nên nói phòng bếp không có camera từ trước đi chứ!
Tôi lập tức tránh khỏi vòng tay Thời Vũ, còn thiếu chút nữa bị dao cắt trúng nên nhanh tay buông dao ra.
Tránh xa hành tây, mắt tôi không còn cay.
Thời Vũ muốn đưa tay lau nước mắt cho tôi, lúc ngón tay sắp chạm vào mắt tôi lại bị tôi chặn lại: “Thời Vũ, đủ rồi.”
Thời Vũ hơi ngẩn ra, tôi cố gắng bình ổn trái tim đang đập loạn xạ của mình, lấy thịt dê ra để lên một chiếc thớt khác: “Vẫn là anh làm đi, tôi không biết.”
Phòng khách vang lên tiếng ồn ào, hai khách mời khác cũng chuyển đến.
Tôi nhân lúc Thời Vũ ngây người, lập tức chạy ra ngoài.
Nói đùa gì vậy, ở chung phòng bếp với người này?
Mặc dù phòng bếp không có máy quay nhưng Thời Vũ ở đâu là ở đó có độ hot!
Đúng lúc này Tề Tuyết đang chào mừng khách mời, tôi nhìn qua ngôi sao nữ nổi tiếng đang lịch sự lễ phép ở trước mặt, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Chủ động chế tạo cơ hội ở chung cho bọn họ đúng là ngu ngốc! Đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng biết.
Hai vị khách mời khác của chương trình, một người là ca sĩ Lâm Diễn hướng nội sợ xã hội, người còn lại là chị đại dịu dàng đã kết hôn Phương Tuệ.
Với đội hình này, chỉ cần tôi giả ngốc một chút, giả vờ trà xanh trà đào trước mặt cư dân mạng, khán giả đương nhiên sẽ vô thức so sánh tôi và Tề Tuyết, sau đó ghép cô ấy và Thời Vũ thành một đôi.
Tôi chủ động chạy chậm qua, đặt mông xuống đẩy Tề Tuyết sang một bên, nịnh nọt chào hỏi bọn họ: “Chào chị Phương Tuệ! Chào em trai Lâm Diễn!”
Tuổi tác gì đó không quan trọng, quan trọng là giọng tôi đủ nhão.
Khu bình luận có người mắng: [Cố Ninh không biết lịch sự là gì cả! Cô ta đẩy Tề Tuyết ra là có ý gì?]
[Giọng nói này, trời ạ, Cố Ninh giả vờ làm em gái ngọt ngào có hơi quá sức nha.]
[Không phải Cố Ninh đi nấu cơm sao? Ủa, Thời Vũ đâu?]
[Không có Thời Vũ trên khung hình, không muốn xem. Cố Ninh khó coi chết đi được, chương trình sẽ không nâng Cố Ninh đâu, đúng không?]
Tôi ngồi trên sofa, dùng một tư thế vô cùng khó nói để lướt di động, nhìn khu bình luận trên trực tiếp bật cười thành tiếng.
[Không phải là Cố Ninh đang xem chương trình luôn đấy chứ? Vậy mà cô ta còn cười được?]
[Móa, cô ta cố ý sao? Trà xanh tâm cơ!]
Nói nhảm, đương nhiên là cố ý rồi, bạn có biết Tề Tuyết cho tôi bao nhiêu tiền sao?
Lúc Tề Tuyết bị tôi đẩy ra sau, người đại diện gửi WeChat cho tôI: [Mấy người Tề Tuyết đồng ý ra tiền, chỉ cần em diễn tốt là được.]
Tôi nhìn giá đối phương đưa ra, năm mươi vạn, tôi rất khó để từ chối nha.
Tôi đang cười toe toét ngồi đó, mấy người ngồi cạnh đang nói chuyện bất ngờ đứng dậy.
Thời Vũ mang chó từ trong phòng bếp ra, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Tôi gọi đồ ăn ngoài, mọi người xem muốn ăn gì. Cơm nước xong xuôi, buổi chiều chương trình còn sắp xếp khác.”
Gọi thức ăn ngoài? Vậy anh còn xách đồ ăn đến đây làm gì?
Tôi không hiểu được suy nghĩ của Thời Vũ, nhưng tôi cũng không cảm thấy làm sao, ăn cái gì cũng là ăn, lúc mới ra mắt có ngày tôi chỉ ăn mình bánh bao và bắp cải thôi kia kìa.
Lúc ăn cơm, Tề Tuyết tốn công sức sắp xếp đồ ăn ra đĩa, trang trí bàn ăn chỉnh tề gọn gàng.
“Ăn cơm vẫn nên có chút cảm giác nghi thức, ha ha.” Tề Tuyết thuận tay vén tóc mai ra sau tai, dáng vẻ vô cùng dịu dàng.
Còn tôi…
“Không ăn ớt xanh, không ăn rau thơm, không ăn thịt mỡ.”
Sau khi miễn cưỡng ăn xong mấy miếng rau xanh, tôi đặt đũa xuống: “Tôi ăn no rồi.”
Mọi người đang nói chuyện về những thứ mới mình học được gần đây, Phương Tuệ thấy vậy thì giật mình, quan tâm hỏi: “Ninh Ninh, em gầy như vậy rồi còn giảm cân nữa sao?”
Tôi còn chưa lên tiếng Thời Vũ đã hừ lạnh một tiếng: “Là đồ ăn không hợp khẩu vị hay là người?”
Bầu không khí lập tức đóng băng.
Khu bình luận sôi nổi: [Cuối cùng cũng có người khó chịu! Cố Ninh khó chiều thật đấy? Lúc gọi đồ ăn thì ngồi im một chỗ, hỏi cô ta ăn gì cô ta cũng không nói. Bây giờ là có ý gì?]
[Từ đâu đến mà dám kênh kiệu vậy chứ… Phương Tuệ và Thời Vũ tốt xấu gì cũng là đàn anh đàn chị, hai người còn lại cũng có tác phẩm có tên tuổi, Cố Ninh có gì?]
[Lầu trên, Cố Ninh có mặt. đầu chó.jpg]
[Ha ha ha ha ha, cứu mạng, Thời Vũ: Nữ nhân, em đã thành công khiến tôi chú ý rồi! Hơn nữa sắc mặt Thời Vũ còn rất kém, có trò hay để xem rồi!]
Tôi cứng đầu, hơi nhíu mày, dùng giọng điệu trêu tức nói: “Anh Thời Vũ nói đùa, em và mọi người gặp nhau chưa bao lâu, sao lại là người có vấn đề được?”
Cố lên Cố Ninh! Cộng một điểm ngứa đòn!
Kết quả Thời Vũ lại đột nhiên cười, cười mà khiến tôi hoảng loạn.
Đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp của anh nhìn thẳng vào mắt tôi, dường như muốn nhìn thấu xem tôi đang có suy nghĩ gì.
Tôi nghe thấy giọng điệu chế giễu của Thời Vũ: “Không phải bọn họ, vậy là do anh sao? Ninh Ninh?”