Buông Tay - Chương 2
4
Sau đó, cuối cùng tôi cũng đợi được chuyến xe mà tôi muốn.
Trước khi lên xe, Trình Dũ chủ động trao đổi thông tin liên lạc với tôi, cậu nói cậu quen một chuyên gia về thần kinh, có thể giới thiệu chúng tôi gặp nhau.
Suốt quãng đường, tôi dựa vào cửa sổ suy nghĩ vu vơ. Đến cửa phòng tranh, tôi không để ý thấy Tiểu Tô đang ôm giá vẽ đi tới, đụng phải cậu ấy.
Tiểu Tô luôn đeo một cặp kính gọng đen to, luôn cúi đầu tránh giao tiếp với mọi người, chỉ khi phát lương mới nghe cậu ấy nói khẽ một câu: “Cảm ơn sếp.”
Dù Tiểu Tô có vẻ u sầu, nhưng những bức tranh của cậu ấy luôn có một tia sáng chiếu từ xa, luôn rực rỡ và đầy hy vọng.
Tôi bò dậy, vội vàng xem xét Tiểu Tô.
“Cậu không sao chứ?”
Cậu ấy quay đầu đi, ôm giá vẽ rồi nhanh chóng rời đi.
Chu Lệ tiến đến xem tay tôi: “Cậu để tay bị trầy rồi mà vẫn lo lắng cho người khác?”
“Dù gì thì tôi cũng là người va vào cậu ấy trước mà.”
Chu Lệ tìm cồn i-ốt để tôi sát trùng vết thương: “Họa sĩ chỉ có đôi tay này là quý nhất thôi, sao cậu không biết giữ gìn chút nhỉ?”
Tôi cười ngượng.
Chu Lệ cất lọ i-ốt, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi tôi: “Hôm qua chồng cậu không làm khó cậu chứ?”
Tôi hỏi lại: “Tại sao anh ấy phải làm khó tôi?”
Chu Lệ đảo mắt: “Trời ơi, ai mà chẳng biết tính cách hống hách như vương bát của Tạ Chí. Hôm qua anh ta đến đón cậu, cậu mắng anh ta là kẻ buôn người, khiến anh ta mất mặt trước đám đông, chẳng lẽ về nhà không cãi nhau đòi ly hôn?”
Xem ra Chu Lệ rất ghét Tạ Chí.
Tôi gật đầu: “Chúng tôi ly hôn rồi, là tôi đề nghị. Tôi vừa từ Cục dân chính về.”
Chu Lệ trợn tròn mắt, một lúc sau mới chắp tay như khấn vái trời: “Lạy trời, điều ước sinh nhật của tôi thành hiện thực rồi!”
“Cái gì?” Tôi khó hiểu.
Chu Lệ trừng mắt nhìn tôi: “Tôi ước là tôi gầy, giàu lên và Trần Nguyên thoát khỏi khổ đau.”
5
“Thế thì điều ước của cậu đúng là hiệu nghiệm.” Tôi đáp lại một câu, rồi hỏi tiếp: “Tôi không hiểu, sao tôi lại cưới một người như Tạ Chí nhỉ?”
Tôi đã từng yêu Tạ Chí.
Nhưng chắc chắn không phải là Tạ Chí bây giờ.
Nhất định trong ký ức mà tôi đã quên có biến cố gì đó xảy ra.
Tôi trông chờ nhìn Chu Lệ, hy vọng cô ấy có thể cho tôi một câu trả lời.
Chu Lệ là bạn thân nhất của tôi, ngồi cạnh tôi thời cấp ba, đại học thì học cùng lớp. Trong những ký ức thời sinh viên mà tôi bị mất, cô ấy là bạn tốt nhất của tôi.
Mọi người đều nghi ngờ tôi giả mất trí, Chu Lệ cũng vậy, nhưng cô ấy chỉ nghi hoặc nhìn tôi vài giây rồi cầm tách trà trên bàn lên.
“Ngày xưa, Tạ Chí sẽ thổi nguội tách trà này rồi tự tay đưa cho cậu uống.” Nói xong, cô tùy ý đổ trà vào xô nước dưới chân, “Nhưng bây giờ, anh ta có đổ trà đi cũng chẳng nhìn cậu một cái.”
Cùng với lời nói của Chu Lệ, trong đầu tôi hiện lên một số hình ảnh vụn vỡ.
Tạ Chí khoác chiếc áo bông dày, đứng dưới cửa nhà, ngẩng đầu cười nhìn tôi.
Đôi môi anh tái nhợt vì lạnh, khẽ mấp máy, nhưng không có âm thanh.
Dường như anh đang nói,
“Trần Nguyên Nguyên, tốt nghiệp xong chúng ta sẽ kết hôn nhé!”
Chu Lệ đột nhiên nắm chặt vai tôi, mạnh mẽ lay tôi để tôi tỉnh lại.
“Trần Nguyên, đừng quay đầu lại, Tạ Chí hiện tại không đáng để cậu quay đầu đâu.”
Tâm trí tôi rối như tơ vò, nhưng vẫn gật đầu chắc chắn.
6
Chiều tối khi tan làm, vừa ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy Tạ Chí đứng đợi ở cửa.
Anh dựa vào xe, mặc bộ vest đắt tiền, hai tay khoanh trước ngực, nhìn xuống mặt đất xa xăm, không biết đang nghĩ gì.
Bóng chiều phủ đầy u ám trên người anh, chỉ có cơn gió nhẹ là như sự cứu rỗi.
Chu Lệ siết nhẹ cánh tay tôi, thì thầm: “Đừng quay lại.”
Tôi mỉm cười với cô, Chu Lệ thở dài, rồi cùng bạn trai đi mất.
Tạ Chí dường như nghe thấy tiếng động từ phía chúng tôi, anh ngẩng lên nhìn tôi, giọng nói bình thản.
“Lên xe.”
Tôi mở cửa sau và ngồi vào trong. Tạ Chí chỉ nhìn tôi một cái, không nói gì.
Suốt đường đi tôi và Tạ Chí không nói một lời, nhưng sự im lặng này khiến tôi có cảm giác quen thuộc.
Nhìn quanh, cảnh vật bên ngoài ngày càng lạ lẫm, tôi không kìm được hỏi: “Tạ Chí, anh định đưa tôi đi đâu?”
Tạ Chí không nhìn tôi, gương mặt lạnh tanh trả lời: “Không phải là em từng nói, mỗi thứ Hai tôi phải đưa em đi ăn món Pháp sao?”
Là lời hẹn của tôi và anh trước kia sao?
Tôi đáp lại anh trong im lặng: “Tôi không muốn ăn nữa, về nhà anh đi, tôi sẽ dọn ra ngay.”
Tạ Chí liền dừng xe bên lề đường, quay lại nhìn tôi với ánh mắt đầy chán ghét: “Trần Nguyên, em còn định làm loạn đến bao giờ? Tôi đã nhớ kỹ mọi yêu cầu của em rồi, vẫn chưa đủ sao?”
Lời nói của anh khiến tôi tức giận, tôi cởi túi, ném vào gương mặt đáng ghét của Tạ Chí.
“Tôi không có làm loạn, tôi đã ly hôn với anh rồi!”
Khuôn mặt Tạ Chí tối sầm lại, anh mở cửa sổ, thẳng tay ném túi của tôi ra ngoài.
Tôi càng giận hơn: “Tạ Chí, anh nhặt túi lại cho tôi!”
Tạ Chí cười nhạt: “Em nghĩ tôi là con chó em nuôi sao? Em tưởng mình là tiểu thư quyền quý à?”
Chát!
Tôi thẳng tay tát Tạ Chí một cái!
Không gian trong xe lập tức rơi vào im lặng.
Tạ Chí trợn mắt nhìn tôi, một bên mặt dần đỏ bừng lên.
Có lẽ anh cũng không ngờ tôi sẽ đánh anh, nhưng cái tát này khiến cả hai chúng tôi bình tĩnh lại.
“Tạ Chí, hôn nhân là chuyện của cả hai chúng ta. Nó không phải cái gông, càng không phải như anh nói… là yêu cầu của tôi, nó là mái ấm mà cả hai cùng vun đắp.”
Trái tim bị thiếu hụt của tôi lại đau âm ỉ, rõ ràng là tôi đã đánh Tạ Chí, nhưng tôi còn đau hơn anh.
Tạ Chí hơi nghiêng người quay lại nhìn tôi, không nói lời nào.
Ký ức lạ lẫm chợt ùa về, như sóng dữ nhấn chìm tôi, khiến tôi nghẹt thở.
Bỗng tôi nhớ lại thời cấp ba, Tạ Chí ngồi bàn trên của tôi, anh cũng thường quay đầu nhìn tôi như thế, khi ấy anh luôn nhướng mày, nụ cười tràn đầy kiêu ngạo của tuổi trẻ.
Anh nói: “Trần Nguyên Nguyên, khi chiều đến xem trận đấu, em chỉ cổ vũ cho mình tôi được không?”
Anh nói: “Trần Nguyên Nguyên, vào ngày tuyết đầu mùa, tôi gọi điện cho em được không?”
Anh nói: “Trần Nguyên Nguyên, dáng vẻ nhíu mày làm bài của em đáng yêu quá!”
Anh nói: “Trần Nguyên Nguyên, hãy cứ chạy đi! Dù em ở đâu, tôi nhất định sẽ đuổi theo em!”
Ở tuổi 18, dường như anh luôn đứng dưới ánh sáng, đứng nơi cơn gió dịu dàng ùa về, mỉm cười nhìn tôi – cô gái chìm trong bóng tối.
Anh thích gọi tôi là Trần Nguyên Nguyên, anh nói gọi như vậy nghe đáng yêu hơn một chút.
Tôi mãi mãi sẽ rung động vì Tạ Chí năm 18 tuổi,
“Nhưng Trần Nguyên 28 tuổi, sẽ không yêu Tạ Chí 28 tuổi nữa.”
Một bên má của Tạ Chí đỏ ửng, khóe mắt cũng đỏ theo.
Tôi mở cửa xe bước xuống, không muốn nhìn anh thêm lần nào nữa.
Trong xe, bàn tay giơ lên của Tạ Chí run rẩy hạ xuống.
Đây là cái giá mà thời gian bắt anh phải trả.
Tôi sẽ không quay đầu lại, Tạ Chí cũng không xứng đáng để tôi quay đầu.
Tối hôm đó tôi dọn ra khỏi nhà của mình và Tạ Chí, anh nhìn tôi với khuôn mặt lạnh lùng, hỏi: “Nhất thiết phải gấp gáp vậy sao?”
Tôi kéo vali, thậm chí chẳng thèm nhìn anh một cái.
“Tranh thủ từng giây.”
Tạ Chí không nói gì nữa, âm thầm bật đèn ở tiền sảnh cho tôi.
Khi tôi kéo hành lý ra đến cửa, anh đột nhiên run rẩy gọi tôi: “Trần Nguyên Nguyên.”
Bước chân tôi dừng lại.
Tạ Chí vốn là người kiêu ngạo, anh cúi đầu, giọng gần như cầu xin: “Nếu… nếu chúng ta trở về mười năm trước… em có thể…”
Trả lời anh, chỉ có cánh cửa đóng mạnh.
7
Thứ tư tuần đó, tôi đến bệnh viện theo lời mời của Trình Dũ, để gặp một chuyên gia về não bộ.
Phòng khám của vị chuyên gia đó khiến tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc, dù đây rõ ràng là lần đầu tôi đến. Điều này khiến tôi không khỏi bối rối.
Có vẻ như anh ấy đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, rót cho tôi một cốc nước ấm rồi dùng giọng trầm ấm trấn an: “Đừng căng thẳng, tôi là Mặc Kha, tôi có học thêm về tâm lý, và tôi biết cách sử dụng môi trường để tác động đến con người.”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông trước mắt mỉm cười thân thiện. Dù đôi mắt và gương mặt đều xa lạ, tôi lại có một cảm giác vô cùng quen thuộc.
“Tôi có phải đã gặp anh ở đâu chưa?”
Anh ngồi xuống đối diện tôi, đan mười ngón tay lại với nhau, bình thản mỉm cười: “Tôi có khả năng nhớ mặt người khác rất tốt, cô Trần, chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Giọng anh chậm rãi, khiến người ta không hiểu sao lại cảm thấy tin tưởng.
Tầm nhìn của tôi dần trở nên mờ mịt, và cuối cùng chỉ nghe loáng thoáng anh nói: “Cô Trần, mong rằng cô sẽ không hối hận vì quyết định của mình.”
Khi tôi mơ hồ bước ra khỏi phòng khám, Trình Dũ đã đứng chờ sẵn ở cửa, trả lại ba lô và điện thoại cho tôi.
“Chị có ổn không?”
Tôi dựa vào tường, gượng cười với cậu ấy. Cảm giác như tôi đã quên đi điều gì đó, nhưng không tài nào nhớ nổi.
Trình Dũ cùng tôi ngồi nghỉ trong bệnh viện một lúc lâu, mãi đến khi tôi dần hồi phục. Dù đầu vẫn còn ong ong, cuối cùng tôi cũng có thể đi lại bình thường.
Chúng tôi chia tay nhau ở cửa bệnh viện, cậu ấy vẫy tay rồi quay người rời đi.
Tôi hơi ngại ngùng: “Cậu đã chịu khó cùng tôi suốt cả chặng đường. Hay là tôi mời cậu một bữa cơm nhé!”
Trình Dũ mỉm cười: “Không cần đâu, chị đã mời tôi rồi mà.”
Tôi ngẩn người.
Cậu ấy lại bổ sung thêm: “Trong ký ức mà chị đã quên, chúng ta từng là bạn bè.”
Trên đường về nhà, tôi vẫn mãi suy nghĩ về câu nói của Trình Dũ, cố gắng nhớ xem liệu có phải mình đã gặp cậu ấy ở đâu không.
Vì nghĩ ngợi quá nhiều, khi phác họa tranh tôi lại vô tình vẽ ra hình dáng của Trình Dũ.
Chu Lệ quay ghế lại trêu chọc tôi: “Ồ, vẽ anh đẹp trai trên bình nước hả! Sao vậy? Tình yêu mới chăng?”
Tôi lập tức phủ nhận: “Dĩ nhiên là không rồi, cậu ấy mới có hai mươi tuổi thôi.”
Chu Lệ chậc lưỡi hai tiếng, tiếp tục nhìn vào bức tranh của tôi, không nhịn được mà nói: “Người này sao nhìn có vẻ không có sức sống nhỉ? Trông không giống người sống, lại như một món đồ tĩnh vật.”
Cảm giác về Trình Dũ trong tôi chính là vậy, như một chú mèo chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt chứa đựng ánh mặt trời.
Cậu ấy cũng mong được thoát khỏi bóng tối,
Cũng hy vọng may mắn sẽ đến.