Buông Rèm Nhiếp Chính - Chương 6
“Nàng muốn gì trẫm đều cho nàng, vì nàng từ bỏ ngôi vị hoàng đế, trẫm thậm chí còn nguyện ý bỏ mạng vì nàng, sao nàng có thể đối xử với trẫm như vậy?”
Không ai trả lời hắn.
Trên ngọn núi hoang vu xơ xác, chỉ có tiếng quạ đen bay qua bay lại.
Ta nghe vậy, vừa ngắm màu sơn đỏ chói mới sơn trên tay, vừa thản nhiên nói:
“Nếu Vũ Văn Huyên nhân sinh không còn gì luyến tiếc, vậy thành toàn cho hắn đi.”
Người tới lĩnh mệnh lệnh xong, liền lập tức rời đi.
Ta chiêm ngưỡng bộ móng tay xinh đẹp, khẽ cau mày: “Thật đáng tiếc, ngày mai khi tin tức về tang lễ của Thái thượng hoàng được truyền đến, ai gia lại phải lau móng tay đi.”
Sắc trời đã khuya, ánh trăng treo cao trên cành quế.
Ta đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Vũ Văn Triệt.
“Mẫu hậu, mẫu hậu!”
Hắn dường như bị chuyện gì kinh hãi, ra lệnh người trong cung lui hết ra ngoài.
Hắn đột nhiên nhào vào lòng ta, sắc mặt trắng bệch: “Mẫu hậu, trên quần áo nhi thần có máu.”
Ta còn chưa kịp phản ứng, cho rằng hắn bị thương, đang muốn kiểm tra, lại thấy hắn đỏ mặt, thấp giọng nói:
“Hình như mẫu hậu lúc trước nói, là…… Kinh Nguyệt.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
“Đừng sợ, con gái đến kỳ kinh nguyệt là chuyện bình thường, đau bụng sao?”
Ta phân phó Ỷ Thúy đi nấu nước gừng đường, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi nàng.
Triệt nhi năm nay mười ba tuổi, nội tâm trầm ổn giỏi giang hơn những bạn cùng lứa tuổi rất nhiều.
Nhưng nàng ở trước mặt ta vẫn là một đứa bé, bĩu môi, có chút ủy khuất:
“Mẫu hậu, chờ con lớn thêm một chút, đóng giả con trai sẽ càng phiền toái hơn.”
Ta vuốt đầu nàng, ôn nhu an ủi:
“Không có việc gì, sau này không cần giả bộ, chúng ta quang minh chính đại làm nữ hài tử.”
Ngày hôm sau, vũ lâm quân ở ngoài cung phát hiện thi thể Vũ Văn Huyên.
Thi thể có chút không nhìn nổi, nhất là đôi bàn tay không chỉ dính đầy bùn và máu mà còn có xương cốt mơ hồ lộ ra.
Thái y kiểm tra xong, nói Thái Thượng Hoàng đã bị trầm cảm vì cái chết của thái phi Tần Hủ Hủ, cuối cùng lựa chọn cách tự mình kết thúc.
Cách ba năm, ta lại làm đám tang cho Vũ Văn Huyên, lần này hết thảy đều rất đơn giản.
Chỉ là đảo ngược một lần, nằm ở hoàng lăng vẫn là thế thân kia.
Vũ Văn Huyên chân chính bị ta ném vào nấm mồ chôn tập thể.
Hắn muốn mạng cả gia tộc ta, ta sẽ để cho hắn chết không chỗ chôn.
Vũ Văn Triệt ở trước mặt người khác hết sức bi ai, nhưng sau lưng lại lập tức thu lại nước mắt.
Ta hỏi nàng: “Triệt nhi, ngươi thật sự không có chút tình cảm nào với phụ hoàng sao?”
Vũ Văn Triệt bình tĩnh nói:
“Hắn là người cha như thế nào?”
“Hắn nhớ ngày sinh nhật Tần Hủ Hủ, nhưng không nhớ sinh nhật của ta.”
“Ba năm trước ta theo sư phụ học bắn cung, Tần Hủ Hủ muốn tới nói chuyện với ta, suýt nữa đụng vào mũi tên ta bắn ra.”
“Phụ hoàng lại cho rằng ta tâm địa bất hảo, hung hăng trách cứ ta một trận.”
Ta nắm tay nàng, chậm rãi bước đi: “Triệt nhi, sao trước đây con chưa từng nói với mẫu hậu những chuyện này?”
“Phụ hoàng lạnh nhạt mẫu hậu, khi dễ mẫu hậu, nhi thần không đành lòng để mẫu hậu lại thương tâm nữa.”
“Mẫu hậu là người tốt nhất trên đời này, nhi thần sẽ vĩnh viễn che chở mẫu hậu, nếu ai dám khi dễ mẫu hậu, nhi thần nhất định sẽ chém hắn thành ngàn mảnh!”
Ta dùng sức chớp mắt thật mạnh, lại sụt sịt mũi, nhìn về phía xa xa.
Lời nói ra từ miệng hài tử của mình, sao có thể không làm lay động người làm mẫu thân như ta?
Văn võ bá quan đang đứng cách đó không xa, ta đường đường là hoàng thái hậu, không thể rơi nước mắt trước mặt bọn họ.
Ta và Vũ Văn Triệt mặc triều phục, bước lên hàng trăm bậc thang.
Đứng ở điểm cao nhất.
“Tang lễ của thái thượng hoàng, dựa theo lệ cũ, lễ đăng quang sẽ được tổ chức sau ba ngày.”
Đại thần khó hiểu: “Thái hậu, chẳng phải bệ hạ của chúng ta đã sớm đăng cơ rồi sao?”
Ta nói, “Đăng quang lần nữa.”
“Hoàng thượng anh minh!”
“Hoàng đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ta đã sống đến tám mươi tám tuổi.
Năm qua đời, Ngụy quốc quốc thái dân an, nam nữ đều được đến trường.
Ta hưởng thụ một đời vinh hoa phú quý, ít nhiều gì có chút không nỡ từ bỏ nó, thế nhưng con người luôn luôn có sinh tử, ai cũng không thể thoát khỏi thiên mệnh.
Ta dần hấp hối, sự sống từ từ mất đi.
Tỉnh dậy một lần nữa.
Khi mở mắt ra, ta lại trở lại tuổi 25.
Trong Nghê Thường cung, Vũ Văn Huyên đang ôm Tần Hủ Hủ nói lời tâm tình.
“Hủ Hủ, trẫm không thể sống thiếu nàng, cho dù có phải từ bỏ toàn bộ thiên hạ, trẫm vẫn sẽ ở bên nàng.
“Ngài có nguyện ý làm hoàng đế không?” Tần Hủ Hủ hỏi.
“Không.”
Vũ Văn Huyên quả quyết đáp: “Nếu như có thể lựa chọn, trẫm tình nguyện sinh ra trong một gia đình bách tính bình thường, làm một cặp vợ chồng bình thường với nàng.”
Tần Hủ Hủ rưng rưng đáp: “Được, vậy chúng ta vứt bỏ vinh hoa phú quý, từ nay về sau sẽ sống cùng nhau đến trọn đời.”
Vũ Văn Huyên đi tới Phượng Nghi cung, nói cho ta biết hắn đã quyết định từ bỏ giang sơn, để ta phối hợp cùng hắn diễn vở kịch giả chết.
Ta thở dài một hơi: “Bệ hạ đã quyết tâm muốn đi, thần thiếp không giữ được.
Giống hệt như kiếp trước, Vũ Văn Huyên ở trên đường đi tế bái hoàng lăng, xe ngựa lật nghiêng, rơi xuống vách núi.
Chỉ là lần này, dưới vách núi không chỉ có người của hắn bố trí, mà còn có người của ta sớm đã an bài.
Vũ Văn Huyên chết ở dưới vách núi.
Thi thể của hắn được tìm về, thông qua dung mạo liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, thi thể tuyệt nhiên không có khả năng có bị thay đổi.
Ta bắt Tần Hủ Hủ kẻ đã dụ Vũ Văn Huyên xuất cung, treo cổ nàng.
Vũ Văn Triệt thuận lợi đăng cơ.
Giống như kiếp trước, ta vẫn là hoàng thái hậu vinh quang vô hạn.
Chỉ là lần này, sau ba năm, Vũ Văn Huyên sẽ không trở lại.
– Hết –