Buông Rèm Nhiếp Chính - Chương 5
“Người đâu! Việc này đã có chứng cứ xác thực, còn không mau bắt nghịch tặc Điền Mật cùng Điền Hoài!”
Bọn thị vệ đang muốn động thủ. Một đạo thanh âm không nhanh không chậm từ phía trên truyền đến.
“Nhưng hổ phù của trẫm đã sớm bị Tần thái phi lấy đi rồi!”
Tần Hủ Hủ không thể tin nhìn Vũ Văn Triệt.
Vũ Văn Huyên cả kinh nói: “Hoàng nhi, ngươi đang nói gì vậy?”
Vũ Văn Triệt chớp đôi mắt to xinh đẹp:
“Phụ hoàng, rõ ràng là người nói với trẫm, lo lắng trẫm tuổi còn nhỏ, không thể giữ được thứ quan trọng như hổ phù, cho nên để Tần thái phi giúp giữ nó an toàn.Cung nữ thái giám trong Long Tiên cung đều nhìn thấy, bọn họ đều có thể làm chứng. Nửa tháng trước giờ Tuất ba khắc hổ phù được giao cho Tần thái phi, trẫm để cho quan nội thị ghi chép.
Vũ Văn Triệt sai Tiểu Thuận Tử lấy ra sổ ghi chép việc giao hổ phù, các cung nữ thái giám Long Tiên cung cũng nhao nhao quỳ xuống làm chứng.
Tần Hủ Hủ không ngờ đột nhiên phát sinh biến cố lớn như vậy, chỉ vào Vũ Văn Triệt, sắc bén nói:
“Nói hươu nói vượn! Có phải Thái hậu dạy ngươi nói như vậy không?”
Vũ Văn Triệt thay đổi sắc mặt, cả giận nói: “Tần thị lớn mật! Ai cho phép ngươi nói chuyện với trẫm như vậy!”
Vũ Văn Huyên cùng Tần Hủ Hủ hai mặt nhìn nhau, nhưng vẫn cự tuyệt không thừa nhận.
Cho đến khi Tạ Sênh sai người đem người truyền thánh chỉ giả lên, chỉ ra và xác nhận Tần thái phi là kẻ chủ mưu phía sau màn, mới khiến bọn họ không còn lời nào để nói.
Vở kịch nổi loạn cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Ai có thể ngờ tới, hai vạn đại quân oanh oanh liệt liệt tiến vào thành, thực chất lại là một thủ đoạn bẩn thỉu do Thái Thượng Hoàng và Thái Phi thực hiện nhằm giành thêm quyền lực.
Văn võ bá quan thổn thức không thôi.
Ta đứng ở trước điện, uy nghiêm phong nhã: “Thái phi Tần Hủ Hủ đầu độc thánh tâm, lừa gạt binh phù, giả truyền thánh chỉ, hãm hại trung lương, lập tức treo cổ! ”
“Ai dám!”
Vũ Văn Huyên xông tới, cố gắng đẩy thị vệ ra, lại bị thị vệ mạnh mẽ tách bọn họ ra.
“Phu quân, cứu ta a……”
Tần Hủ Hủ gào khóc, bị kéo ra ngoài như một con búp bê rách nát.
Vũ Văn Huyên cũng muốn theo ra ngoài, nhưng sau khi bị chặn lại, vô vọng ngã xuống đất.
Hắn là thái thượng hoàng, mặc dù tội không thể tha, nhưng trên danh nghĩa hắn vẫn là trượng phu của ta, là phụ thân của hoàng đế, là người có địa vị được tôn sùng nhất thiên hạ, không ai có thể làm gì hắn.
Nhưng điều đó không có nghĩa là, ta không thể làm gì hắn.
“Hai vạn đại quân bởi vì sự hoang đường của thái thượng hoàng, từ biên cảnh xa ngàn dặm đi tới kinh thành. Thái thượng hoàng, ngươi bị nữ sắc mê hoặc, hãm hại thần thiếp thì cũng thôi, nhưng hai vạn đại quân đang ở ngay ngoài thành, người làm thế nào cũng phải cho bọn họ một cái công đạo!”
Vũ Văn Huyên nhìn ra ngoài điện, nơi đó đã sớm không còn bóng lưng của Tần Hủ Hủ.
Nhưng hắn vẫn không thu hồi được ánh mắt, giống như toàn bộ hồn phách đều bị kéo đi.
Vũ Văn Triệt từ trên long ỷ bước xuống, thập phần cung kính thi lễ với hắn, nói:
“Phụ hoàng, người đã hữu tâm vô lực, sau này chuyện triều chính không cần quan tâm nữa.
Thật lâu sau, Vũ Văn Huyên cười thảm một tiếng: “Được.”
Vũ Văn Triệt bình tĩnh ra lệnh: “Tiểu Thuận Tử, hãy dời ghế của phụ hoàng đi, mang ghế mẫu hậu trở lại.”
Hắn khom người hành lễ với ta: “Mẫu hậu, nhi tử tuổi còn nhỏ, xin người tiếp tục buông rèm chấp chính.”
Ta khẽ “Ừ” một tiếng.
Vũ Văn Huyên nắm tay đấm xuống mặt đất, tới nỗi khiến tay phải chảy máu đầm đìa, vừa khóc vừa cười:
“Tốt, thật sự là con trai tốt của quả nhân! Các ngươi đều đang tính kế quả nhân!”
Vũ Văn Triệt trở lại long ỷ ngồi xuống, không hề liếc hắn một cái.
Vũ Văn Huyên sẽ không nghĩ tới, từ ngày hắn cùng Tần Hủ Hủ trở về, liền rơi vào cái bẫy mà ta đã giăng ra.
Hài đồng mười ba tuổi, chỉ bởi vì một ánh nhìn của ta lúc đó, liền hiểu ý của ta.
Cùng hắn trình diễn một vở kịch phụ từ tử hiếu.
Ta cố tình trì hoãn việc xử tử Tần Hủ Hủ chậm nửa canh giờ.
Lúc Vũ Văn Huyên chạy tới, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn nhất.
Giữa tiếng kêu khàn khàn tuyệt vọng của Tần Hủ Hủ, giữa những vết máu trên mặt đất, khuôn mặt Vũ Văn Huyên trắng bệch như tờ giấy, hôn mê bất tỉnh.
Mấy ngày trôi qua, hắn ăn không ngon, ngủ không yên, hai quầng thâm mắt đen kịt, chỉ có thể đem cơn tức giận phát tiết lên người cung nhân vô tội.
Ta và Triệt nhi cuối cùng cũng khôi phục lại mối quan hệ trước kia.
Hắn cùng ta dùng bữa tối, liền tự giác trở về đọc sách.
Tạ Sênh xuất quỷ nhập thần xuất hiện trong nội điện của ta như thường lệ.
Bên trong điện, ánh đèn le lói như hạt đậu, không khí vừa vặn ấm cúng.
“Lần này thần đã có công đóng góp lớn, xin Thái hậu ban thưởng.”
Trên mặt mang theo ý cười, ta thuần thục cởi bỏ áo trong của hắn, cùng hắn ôm hôn triền miên không dứt.
Khi tình ý đến đoạn cao trào, y phục của cả hai đều đã rơi xuống hết.
Đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa dồn dập.
Ỷ Thúy đè nén thanh âm hô: “Thái hậu, Thái thượng hoàng đang đi qua bên này!
Tạ Sênh lập tức thẳng sống lưng.
Ta đẩy người đàn ông trên người ra, cái khó ló cái khôn nói: “Mau trốn dưới gầm giường!”
Tạ Sênh mới đầu không muốn, sau đó bị ta cứng rắn nhét vào.
Đã lâu không gặp Vũ Văn Huyên, thân thể của hắn ngày càng suy nhược, như thể gió thổi qua liền ngã rạp.
Ta lười biếng từ trên giường đứng dậy, khoác thêm bộ xiêm y.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Trong lòng ta phiền muộn, mỗi lần Tạ Sênh muốn tới, ta đều bảo thủ vệ lơi lỏng trước, lúc này mới cho Vũ Văn Huyên cơ hội lợi dụng.
Vũ Văn Huyên không biết có phát hiện ra gìhay không, ở trong điện nhìn xung quanh một vòng, hoài nghi nói: “Sớm như vậy mà ngươi đã ngủ?”
“Nếu không thì sao?”
Ta nhấc ấm trà nhỏ lên, tự rót cho mình một ly trà.
“Đáy lòng không có lo âu, sống khoan dung tự tại, ngủ sớm dậy sớm thân thể khoẻ mạnh, nhi tử hiếu thuận, ai gia còn muốn sống đến tám chín mươi tuổi, tận hưởng vinh hoa phú quý.”
Vũ Văn Huyên sắc mặt u ám, ta sớm đã biết hắn đến với ý đồ xấu.
Hắn đột nhiên đẩy ta lên giường, hung ác nói:
“Cho dù ngươi có là hoàng thái hậu, quả nhân cũng là phu quân của ngươi! Hủ Hủ bị ngươi hại chết, đêm nay ngươi thay thế nàng, đến hầu hạ quả nhân đi!”
Ta bị ép sát vào mép giường, không khỏi thét lên một tiếng chói tai, nhấc chân liền đạp lên người hắn.
“Vũ Văn Huyên, ngươi tính là thứ bẩn thỉu gì, dám đến thị tẩm ai gia!”
Cùng lúc đó, ván giường nhúc nhích một chút.
Vũ Văn Huyên nhất thời giật mình, trừng to hai mắt, muốn tra xét đến cùng.
Ta chợt nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, cười nhẹ:
“Vũ Văn Huyên, nói với ngươi một bí mật. Biết thân thể của ngươi vì cớ gì yếu như vậy không? Vì cớ gì đi hai bước liền thở không ra hơi? Vì cớ gì chứng kiến cái chết đau khổ của Tần Hủ Hủ liền ngất đi?”
“Bởi vì Tần Hủ Hủ vẫn luôn hạ độc dược mãn tính cho ngươi, cho ngươi ăn thức ăn tương khắc, nàng muốn giết ngươi, học ta buông rèm chấp chính, đồ ngốc.”
Ta vỗ vỗ hai má hắn, cười đến sảng khoái.
Cuối cùng, hắn thậm chí còn không biết mình rời khỏi Vạn Thọ cung như thế nào.
Trước khi rời đi, ta cố ý nhắc nhở hắn:
“Có còn muốn nhìn dưới gầm giường không?”
“Có ngửi thấy mùi gỗ đàn hương hay không, ai gia chưa từng dùng hương này.”
Hắn lắc đầu ngơ ngác, vịn tường, ánh mắt trống rỗng mà chết lặng, miệng lẩm bẩm:
“Không nhìn, không nhìn……”
Ánh mắt ta lạnh như băng, sửa sang lại quần áo lộn xộn trên người.
Trong nháy mắt vừa rồi, ta hiểu được một đạo lý.
Cho dù Vũ Văn Huyên bị tước đoạt hết quyền thế, nhưng nếu hắn muốn ta thị tẩm, trên danh nghĩa cũng được chấp nhận.
Thế gian nam tôn nữ ti vẫn còn, tam cương ngũ thường vẫn còn.
Nữ tử dựa vào nam tử, là bởi vì người cầm quyền toàn bộ đều là nam tử.
Nếu muốn thay đổi quan niệm này, phương pháp trực tiếp nhất chính là để cho nữ tử ngồi ở vị trí cao nhất.
Sau một hồi âm sột soạt, Tạ Sênh từ dưới giường chui ra.
Gió đêm thổi tới, hắn khoác thêm áo khoác cho ta, hỏi: “Nàng đang suy nghĩ gì?”
Ta đột nhiên cảm khái muôn vàn.
“Tần Hủ Hủ nói, ở thời đại nàng ta sống, mọi người đều có sách để đọc.”
“Ta nghĩ, thời đại đó nhất định khắp nơi đều thái bình, không phải lo lắng về quần áo và lương thực.”
Ta cũng hy vọng dân chúng cũng có thể trải qua cuộc sống như vậy, nhưng đối với Đại Ngụy mà nói, căn bản không có điều kiện như vậy.
Tạ Sênh cùng ta sóng vai đứng cạnh nhau, cùng nhau ngắm trăng.
“Đúng vậy, thương lẫm thực nhi tri lễ tiết, y thực túc nhi tri vinh nhục (Giàu có rồi mới biết lễ tiết, no ấm rồi mới biết vinh nhục).
“Ba năm trước Giang Nam lũ lụt, thái thượng hoàng bỏ mặc, bệ hạ mười tuổi khẩn cấp đăng cơ, các nước lân cận nhăm nhe chằm chằm.”
“Chỉ dùng thời gian ba năm liền giải quyết loạn trong giặc ngoài, Mật nhi, ngươi đã làm rất tốt rồi.”
Hắn nắm tay ta, thanh âm dễ nghe như ngọc vỡ Côn Sơn:
“Chờ triều chính an ổn hơn một chút, quốc khố lại đầy đủ một chút, chúng ta từng bước từng bước, thiên hạ thái bình mà nàng mong muốn cuối cùng sẽ được thực hiện.”
“Huống hồ gì, trong tay Thái hậu không phải còn có một con át chủ bài sao?”
Đó vốn là một tấm bài ẩn, ta vốn định vĩnh viễn che giấu nó, không bao giờ để lộ.
Nhưng hiện tại ta đã quyết định, muốn cho cả thiên hạ biết được về tấm bài kia .
Trước đó, ta muốn những dập tắt những vọng tưởng của đám lão thần cổ hủ kia.
Sau khi Tần Hủ Hủ bị treo cổ, thi thể bị ném vào một ngôi mộ tập thể, Vũ Văn Huyên chịu đựng mùi hôi thối cùng dơ bẩn, ở trong ngôi mộ tập thể ấy tìm một ngày một đêm, rốt cục cũng tìm được thi thể không hoàn chỉnh của nàng, tự mình đào một cái hố chôn nàng.
Sau khi Vũ Văn Huyên rời khỏi Vạn Thọ Cung, lại đến trước mộ Tần Hủ Hủ.
Hắn vừa lấy tay bám lấy nắm đất trên mộ, vừa thất hồn lạc phách hỏi:
“Vì sao? Rốt cuộc vì sao?”