Buông Rèm Nhiếp Chính - Chương 3
“Mẫu hậu ngươi họ Điền, lòng của nàng hướng về Điền gia, chỉ có chúng ta mới là người một nhà.”
“Từ xa xưa đã có vô số ví dụ về việc ngoại thích đoạt quyền, phá hoại triều chính, nếu như bỏ mặc thế lực Điền gia hoành hành, ngôi vị hoàng đế của con sẽ tràn ngập nguy cơ…”
Tần Hủ Hủ cũng khuyên nhủ:
“Đúng vậy, bệ hạ, may mắn hiện tại Thái thượng hoàng đã trở lại.”
“Bệ hạ chỉ cần nghe lời Thái thượng hoàng, nhất định có thể quét sạch triều chính, sớm ngày trở thành một đời minh quân.”
Mặt trời chiều ngã về phía tây, thân ảnh ba người dựa sát vào nhau.
Ta ôm ngực, không thể kiềm chế được nỗi đau.
Người phụ nữ đang ôm con ta, đột nhiên nhìn về phía ta, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Ta sớm biết, Tần Hủ Hủ đã nhìn thấy ta.
Nhưng nàng sẽ không tố cáo ta, giống như ba năm trước, nàng thích khoe khoang chiến thắng của mình một cách trắng trợn với ta.
Khi đó sắc mặt của ta chắc hẳn trông vô cùng xấu xí.
Đường đường là hoàng thái hậu uy nghi lại bỏ đi trong hoảng loạn như kẻ đào ngũ.
Khi trở lại Vạn Thọ cung, sắc trời đã tối, trong điện đã sáng đèn.
“Thái hậu, người có muốn dùng bữa tối không?”
“Ta không đói, lính canh ở cửa sau đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Đều là người của chúng ta, Thái hậu yên tâm.”
Ta xoay người trở về nội điện, đóng cửa lại.
Một đôi tay vòng qua eo, hơi thở quen thuộc tràn vào bên tai.
“Hoàng thái hậu diễn xuất thật hay.”
Nam tử cúi đầu cười, ở má ta hạ xuống một nụ hôn.
Ta xoay người ôm lấy hắn, ra vẻ nhu nhược.
“Làm sao bây giờ, ai gia thành người cô đơn, thật thương tâm, thái sư ôm ta một cái đi.”
“Ai chọc Mật nhi nhà ta thương tâm như thế này?”
Tạ Sênh một thân thon dài, đôi mắt phượng đỏ rực tuyệt đẹp lưu chuyển:
“Là bởi vì chồng trước đã trở lại, Thái hậu nương nương ở giữa tình mới và tình cũ khó có thể lựa chọn?”
“Hay là bởi vì Thái Thượng Hoàng cùng Tần thái phi gắn bó như keo như sơn, nên có người ghen tị?”
Ngón trỏ ta chọc chọc chóp mũi hắn, cười ranh mãnh nói: “Rốt cuộc là ai ghen tị?”
Tạ Sênh ngẩng đầu, thuận thế cắn nhẹ ngón trỏ của ta, mơ hồ nói:
“Mật nhi, người không thể vì hắn mà bỏ rơi ta nữa.”
Hắn chạm nhẹ chán ta, vẻ mặt ủy khuất nói.
Ở bên nhau lâu như vậy, hắn vẫn cứ lo được lo mất như vậy.
“Còn không phải là do đồ đệ tốt mà ngươi dạy dỗ?” Ta sẵng giọng.
Tạ Sênh chính là thầy giáo mà ta mời tới dạy cho Vũ Văn Triệt.
Hắn xuất thân danh môn vọng tộc, mười tám tuổi đã trúng liền Tam Nguyên, hiện tại chưa đến ba mươi tuổi, đã đạt tới chức vị thái sư, ở trong triều rất có danh vọng.
Năm đó, ta cùng hắn đã tính tới chuyện thành hôn.
Thế nhưng ngay lúc đó tiên hoàng vì để cho Điền thị an tâm trấn giữ biên thành, bức Vũ Văn Huyên cưới ta, hứa hẹn chỉ có nhi tử ta sinh ra mới là hoàng thái tôn.
Ta cùng Vũ Văn Huyên ai cũng không yêu ai, nhưng tối nào cũng phải nằm cùng nhau.
Bị một đám nha hoàn trông coi, nhìn chằm chằm.
Thậm chí nhiều lần trong một đêm phải bị nội sự ma ma ghi chép lại, lưu trữ.
Mãi đến khi ta mang thai Triệt nhi, rốt cục mới có thể thoát khỏi số mệnh ngủ cùng Vũ Văn Huyên.
Khi Triệt nhi chào đời, bà đỡ ôm đứa bé cho ta xem, ta vội vàng đắp đệm nhỏ lên, dặn dò: “Bổn cung chỉ sinh đứa bé này, sau này tuyệt đối không sinh nữa”
“Đây chính là hoàng thái tôn, các ngươi hiểu chưa?”
Từ hoàng thái tôn đến thái tử, từ thái tử đến vua một nước, ta một tay nuôi nấng Vũ Văn Triệt, quả thực không dễ dàng.
Tạ Sanh từ đó về sau liền nản lòng thoái chí, đem toàn bộ tinh lực dùng vào đọc sách cùng triều chính.
Hơn hai mươi năm cuộc đời, đến nay vẫn chưa thành thân, thậm chí không thèm nhìn những mỹ nhân nhìn mình một cách ngượng ngùng rụt rè, đi đến đâu cũng lạnh lùng như khối hàn băng ngàn năm.
Trong thâm cung, ta cũng cảm thấy lo lắng.
Sau khi ta lên làm thái hậu, liền tự mình chọn vài danh môn quý nữ, để hắn đến gặp.
Ai biết được, hắn lại nổi giận.
“Hạ quan không cưới vợ không nạp thiếp, chẳng lẽ là bởi vì thiếu người thu xếp sao?”
“Mật nhi, ngươi đang chà đạp trái tim ta.”
Hốc mắt hắn đỏ lên, đem ta chống ở trên vách tường nội điện, càn rỡ hôn.
Không để ý thể thống, không gian im lặng.
Ta đẩy hắn vài lần, sau đó cũng dần dần trầm luân.
Quả nhiên vẫn là nam nhân mình thích, hôn lên ôm lên thật thoải mái.
Từ đó về sau, càng không thể vãn hồi.
Cái gì luân lý cương thường, mặc kệ đi.
Chồng ta đã cùng nữ nhân khác chạy, ta chẳng lẽ còn muốn vì hắn thủ tiết sao?
Nến bên ngoài đã tắt, yên tĩnh không tiếng động.
Sau một phen triền miên, ta thở hổn hển tựa vào lòng Tạ Sênh, ngửi mùi gỗ đàn hương phảng phất dễ ngửi trên người hắn, ra vẻ buồn bã:
“Hoàng nhi hiện tại không cần mẫu hậu là ta, ta chỉ có ngươi.”
Hắn cười khẽ, thần sắc lười biếng mang theo chút thỏa mãn.
“Thần dạy học sinh ra sao, chỉ có trong lòng thần rõ nhất.”
“Tâm tính bệ hạ như thế nào, người làm mẫu thân như người lại càng rõ hơn.”
Ta nở nụ cười: “Chỉ là người có đầu óc sáng suốt đều biết. Bất quá, còn phải làm phiền ngươi mang theo lệnh của ta đi biên cảnh một chuyến, tự mình giao cho phụ thân và sư huynh ta.
Vũ Văn Huyên chưa bao giờ đủ tư cách là một đế vương.
Bằng không ba năm trước, hắn cũng sẽ không bỏ ngôi vị hoàng đế một cách vô trách nhiệm, không để ý tới lê dân bách tính.
Sau sự kiện ba năm trước, quan viên triều đình cũng thay đổi rất nhiều, có vài quan viên trẻ tuổi là do ta đề bạt lên, Vũ Văn Huyên thậm chí còn không biết tên.
Tuy rằng hắn ngồi ở vị trí cao như vậy, nhưng lại cực kỳ xa lạ với đối với chuyện chính sự, sau một buổi thượng triều, hắn hoàn toàn bối rối.
Trên triều đình ban phát chính lệnh, quyết sách việc lớn việc nhỏ, còn phải dựa vào sự hỗ trợ của các đại thần.
Vũ Văn Huyên chỉ biết âm thầm ảo não ném bình hoa:
“Bọn họ mặc dù miệng thì tôn xưng ta một tiếng Thái Thượng Hoàng, nhưng căn bản không hề đem ta để trong mắt, Điền Mật những năm này nắm giữ triều chính, đều đã làm cho bọn họ quên mất giang sơn này là của nhà họ gì rồi!”
“Chuyện ba năm trước, Hình bộ nói chứng cứ không đủ, không thể tùy ý xử nàng, chẳng lẽ lời quả nhân nói không phải bằng chứng sao?”
Tần Hủ Hủ khuyên nhủ: “Thái hậu chỉ là ỷ vào Điền gia sau lưng nàng mà thôi.”
Vũ Văn Huyên không cam lòng: “Điền thị tại biên cảnh quản lý tám vạn đại quân, ta có thể làm gì hắn?”
Tần Hủ Hủ đảo tròng mắt, ghé vào bên tai hắn, nghĩ ra một chủ ý.
Binh quyền quan trọng, Vũ Văn Huyên có thể nghĩ đến, ta đương nhiên cũng có thể nghĩ đến.
Sau khi dỡ bỏ lệnh cấm, ta thở hổn hển đến đi Long Tiên cung.
“Triệt nhi, mẫu hậu có chuyện quan trọng muốn nói với con!”
Vũ Văn Triệt ngay cả mí mắt cũng không buồn nhấc, hắn đang chơi ngựa gỗ Tần Hủ Hủ tặng cho hắn.
“ Ngựa, chạy mau lên!”
Ta tức giận kéo hắn từ trên ngựa gỗ xuống, giữ chặt bả vai hắn, ánh mắt sắc bén:
“Hoàng đế, hổ phù điều động biên quân, người đã cất kỹ chưa?”
Vũ Văn Triệt vẻ mặt không kiên nhẫn: “Mẫu hậu, người hỏi cái này làm gì?
“Hổ phù là thứ quan trọng nhất của một hoàng đế, là gốc rễ để ngươi sống yên thân, ngươi nhất định phải cất kỹ!”
“Không thể để cho bất luận kẻ nào chạm vào nó, cho dù phụ hoàng ngươi cũng không thể, hiểu chưa?”
Vũ Văn Triệt hừ lạnh một tiếng:
“Phụ hoàng cùng Tần thái phi nói quả nhiên không sai, mẫu hậu quả nhiên nhớ thương binh quyền.”
“Nhưng trẫm đã giao nó cho người đáng tin cậy hơn bảo quản, mẫu hậu không cần quan tâm lung tung nữa.”
Hắn không chút lưu tình đẩy ta ra, lại cưỡi lên ngựa gỗ nhỏ của hắn.
“ Ngựa của ta, mau dẫn trẫm đi tìm phụ hoàng và thái phi thân thiết, mẫu hậu thật đáng ghét!”
Ta cứng đờ tại chỗ, hồi lâu, mới gian nan phun ra mấy chữ:
“Vũ Văn Triệt, rốt cuộc ngươi đưa binh phù cho ai?”
“Hừ……”
Ta thất tha thất thểu đi ra Long Tiên cung, nhìn thấy Tần Hủ Hủ đang đi tới.
Nàng hỏi ta với khuôn mặt rạng rỡ: “Thái hậu không phải muốn biết binh phù ở đâu sao?”
Ta liếc mắt.
Nàng chậm rãi từ trong tay áo lấy ra nửa khối đồng hình hổ, cười nói: “Ở chỗ này!”
Ta đang muốn đi cướp, Vũ Văn Huyên đột nhiên xuất hiện chắn ở trước mặt.
“Điền Mật, quả nhân niệm tình ngươi là mẹ đẻ Triệt nhi, mới chịu đựng ngươi, ngươi đừng càn rỡ quá mức!”
Tần Hủ Hủ trốn ở phía sau hắn, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.
Ta ngước mắt nhìn trời, hít sâu một hơi, không nhịn được hỏi: “Vũ Văn Huyên, nếu như hai người các ngươi có con trai, còn có thể để Triệt nhi làm hoàng đế sao?”
Sắc mặt Tần Hủ Hủ trắng bệch, trong mắt dường như có nước mắt loé lên.
Vũ Văn Huyên lập tức đau lòng, bảo ta nhanh chóng cút.
Khi rời đi, ta nhìn lại.
Vũ Văn Triệt đang cưỡi trên ngựa gỗ, bất động nhìn ta.
Ta đã sớm sai người điều tra, Tần Hủ Hủ bị sẩy thai, từ đó về sau liền không thể sinh con.
Hai người ở dân gian tiêu hết bạc, không ăn nổi những bữa cơm rau dưa cực khổ, chỉ muốn phong hoa tuyết nguyệt, lại không muốn đi kiếm tiền, lúc này mới nghĩ biện pháp hồi cung
Nhưng Tần Hủ Hủ là một người tâm cao khí ngạo, nàng không muốn để cho Vũ Văn Huyên cảm thấy bản thân bởi vì chịu không nổi khổ cực mới trở về.