Buông Rèm Nhiếp Chính - Chương 2
Ở trong mắt bọn họ, người đứng đầu một gia tộc phải là nam nhân, người đứng đầu một quốc gia phải là nam nhân, mặc kệ nam nhân này ngu xuẩn tầm thường cỡ nào, đều phải là người định đoạt.
Vũ Văn Triệt chớp đôi mắt to trong suốt, dặn dò: “Tiểu Thuận Tử, bỏ ghế của mẫu hậu đi, đổi thành ghế của phụ hoàng.
Văn Triệt vô cùng cung kính mời Vũ Văn Huyên lên vị trí kia.
Cũng đẩy ta xuống khỏi vị trí đó.
Vũ Văn Triệt mỗi ngày đều đến cung Vạn Thọ dùng bữa tối với ta.
Nhưng tối nay, Triệt Triệt không đến.
Ỷ Thúy là đại cung nữ bên cạnh ta, mới từ cung Long Tiên trở về: “Bẩm thái hậu, bệ hạ đang dùng bữa với thái thượng hoàng, nói là không tới.
Ta hỏi: “Ở đó còn ai không?”
“Tần thái phi cũng ở đấy.”
Ỷ Thúy thấp giọng nói: “Tần thái phi tự mình xuống bếp làm cho bệ hạ mấy món ăn, bệ hạ ăn rất vui vẻ, nô tỳ đứng ở ngoài điện, nghe được bên trong có tiếng cười nói vui vẻ, rất là hòa thuận.
Ta đột nhiên không có khẩu vị, buông đũa xuống.
Ỷ Thúy khuyên nhủ: “Thái hậu và bệ hạ mẫu tử tình thâm, tình cảm không thể dễ dàng thay thế.”
“Ngươi không hiểu đâu.” Ta lắc đầu.
“Con người luôn quý trọng những thứ không dễ có được.”
“Đối với thứ vẫn luôn có, dễ dàng làm như không thấy.”
Vũ Văn Huyên đột nhiên thể hiện ra tình thương của cha chưa bao giờ có, sẽ làm cho Vũ Văn Triệt cảm thấy mới mẻ, cảm thấy vô cùng trân quý.
Ngay cả ý chỉ sắc phong Tần Hủ Hủ làm thái phi, cũng là Vũ Văn Triệt tự mình ban ra, để biểu hiện lòng hiếu thảo đối với phụ hoàng.
Ta tâm tình khó chịu, lật đổ một bàn đầy bàn món ngon.
Thanh âm phẫn nộ truyền khắp trên dưới Hạp cung: “Cho chó ăn!
Sáng sớm hôm sau, Tần Hủ Hủ tới.
Nàng ăn mặc trang điểm xinh đẹp, như hận không thể cắm đầy đầu đủ loại vàng, bạc, ngọc trai, ngọc lục bảo, lúc nhìn thấy ta chỉ cúi người chiếu lệ:
“Nếu tỷ tỷ vẫn là hoàng hậu, đứng đầu trung cung, mỗi sáng sớm phi tần đều đến thỉnh an. Nhưng tỷ tỷ bây giờ là thái hậu, trong cung không có quy củ thái phi phải thỉnh an thái hậu mỗi ngày, muội muội về sau sẽ không đến nữa.”
Nàng ta ngạo mạn nói xong, bèn xoay người muốn rời đi.
Phù Thúy tiến lên ngăn cản, giơ tay cho Tần Hủ Hủ một cái tát.
“Thái phi mở miệng là nói đến quy củ trong cung, lão nô hôm nay sẽ dạy Thái phi hiểu thế nào là quy củ.
Thấy hoàng thái hậu chưa từng hành đại lễ thăm viếng, đây là tội thứ nhất.”
Tần Hủ Hủ bị đánh mơ hồ, còn chưa kịp phản ứng, cái tát thứ hai đã giáng xuống.
“Thái hậu là mẹ ruột của bệ hạ, địa vị tôn quý vô song, Thái phi xuất thân thế nào, dám xưng hô tỷ muội với Thái hậu.”
Tần Hủ Hủ thét chói tai, run rẩy chỉ vào nàng ấy: “Sao ngươi dám…… A!”
Phù Thúy lại giáng xuống một cái tát: “Thái phi tới thỉnh an muộn một khắc, được xem là bất kính với Thái hậu, tội thêm một bậc, phạt ngươi ở trước điện quỳ hai canh giờ, coi như lấy đó làm răn đe!”
Ta vừa uống xong nửa tách trà, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của Vũ Văn Triệt.
“Thái phi, ngươi như thế nào quỳ ở chỗ này? Mẫu hậu phạt ngươi sao?”
Tần Hủ Hủ lã chã muốn khóc: “Bệ hạ, Thái hậu tôn nghiêm nghĩ ta không tôn trọng thái hậu, thái hậu phạt ta cũng phải, ngài ngàn vạn lần không nên vì ta mà xung đột với Thái hậu.”
Vũ Văn Triệt tức giận nói: “Trẫm đi tìm mẫu hậu lý luận!
Dứt lời, hắn nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt ta:
“Mẫu hậu, Tần thái phi cùng phụ hoàng ở bên ngoài chịu không ít khổ cực, hôm nay thật vất vả mới trở về, người vì cớ gì cố ý gây khó dễ nàng!”
Tiếp sau đó Vũ Văn Huyên cũng đến Vạn Thọ cung, nhìn thấy nữ nhân mình yêu đang bị phạt, đỏ hoe mắt vì đau lòng.
Hắn bế Tần Hủ Hủ lên, cao giọng nói:
“Thái hậu vô đạo đức, phạt cấm túc suy nghĩ một tháng.”
“Hủ Hủ, đầu gối có đau không?”
Tần Hủ Hủ thâm tình vuốt ve mặt Vũ Văn Huyên, mỉm cười trong nước mắt:
“Có phu quân yêu thương, Hủ Hủ sẽ không đau.”
Vũ Văn Huyên đứng từ xa cho ta một ánh mắt cảnh cáo, ôm Tần Hủ Hủ sải bước rời đi.
Từ đầu đến cuối, khinh thường không thèm bước vào cửa điện một bước.
Con trai tốt của hắn Vũ Văn Triệt, còn ở trong điện đối chọi gay gắt với ta.
“Mẫu hậu, lúc trước có thần tử nói người bá đạo chuyên quyền, nhi thần luôn không coi trọng, bất cứ lúc nào cũng đứng về phía mẫu hậu.”
“Không nghĩ tới, người không chỉ hà khắc với ta, đối với phụ hoàng cũng vô tình vô nghĩa, thậm chí còn đem tức giận trút lên người Tần thái phi vô tội.”
“Phụ hoàng cùng Tần thái phi nói không sai, nhi thần đi theo bên cạnh người, sẽ chỉ bị người tính kế, bị người coi như công cụ để khống chế triều đình!”
Hắn ngẩng đầu, dùng thanh âm non nớt tuyên thệ:
“Sau này trẫm sẽ không bao giờ mặc người sắp đặt nữa!
Vũ Văn Triệt phất tay áo bỏ đi.
Tần Hủ Hủ cố ý chọc giận ta, sau đó trình diễn một màn khổ nhục kế, thành công dẫn tới thái thượng hoàng đau lòng thương hại, hoàng đế lại quay lưng lại với ta.
Hai người đàn ông quyền thế lớn nhất thiên hạ, đều bị nàng thao túng.
Để cho ta khiếp sợ chính là, Tần Hủ Hủ đã chấp nhận thân phận Thái phi.
Ba năm trước nàng ta không như vậy.
Khi đó nàng ta tuyên bố không ham quyền thế, mà muốn bình đẳng, muốn tự do, muốn thực hiện chế độ một vợ một chồng.
Nàng cự tuyệt trở thành phi tần của Vũ Văn Huyên, không tiếc tuyệt thực chống lại.
“Ngươi đã có hoàng hậu, ta đây là cái gì? Thiếp sao?”
“Đây đơn giản là sự xúc phạm đến tình yêu của chúng ta!”
Vũ Văn Huyên vì nàng, thậm chí còn nghĩ tới việc giải tán hậu cung.
Đáng tiếc hắn không lay chuyển được ta.
Ta là hoàng hậu Trung cung, con trai ta là người thừa kế ngôi vị hoàng đế đã được tiên hoàng định sẵn khi còn sống.
Mặc dù hắn là vua một nước, cũng không thể chống lại ý chỉ của tiên hoàng.
Rơi vào đường cùng, Vũ Văn Huyên vì thực hiện lời hứa một đời một kiếp một đôi, đã lên kế hoạch thoái vị ngai vàng, lại bị phản đối mãnh liệt.
Bách quan ở trước điện quỳ dài không chịu dậy, quân thần nháo nhào túi bụi, triều chính không người xử lý.
Vũ Văn Huyên lén nói cho ta biết, hắn quyết định giả chết trốn thoát, yêu cầu ta phối hợp một chút.
Ta đau khổ cầu xin:
Vũ Văn Huyên giận dữ, phất tay áo hất ta ra:
“Hoàng hậu, ngươi biết vì sao trẫm không thích ngươi không?”
“Bởi vì ngươi cũng giống như mấy tên cáo già trong triều, mở miệng là giang sơn xã tắc, cho tới bây giờ đều không có để ý qua cảm nhận của trẫm!
“Các ngươi đều đang dạy trẫm như thế nào làm một hoàng đế, nhưng các ngươi đều đã quên, trẫm cũng là người, trẫm cũng muốn sống vì chính mình một lần!
“Cho đến khi gặp Hủ Hủ, trẫm mới cảm nhận được nhịp tim của mình, trẫm thực sự cảm thấy mình là nam nhân.”
Sau khi sắp xếp cẩn thận, Vũ Văn Huyên ở trên đường thăm viếng hoàng lăng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xe ngựa lật nghiêng, ngã xuống vách núi.
Vũ Lâm quân sẽ chỉ tìm thấy được một cỗ thi thể có hình dáng giống như hắn, mặc long bào kim quan, tuy rằng mặt đã bị hủy, nhưng các dấu vết trên cơ thể vẫn giống như của Vũ Văn Huyên.
Sau nhiều xác nhận khác nhau của y quan, cộng thêm lời khai của ta, triều đình chỉ có thể đau xót thông báo thiên hạ:
Vũ Văn Huyên băng hà.
Ta tuân theo ước định với Vũ Văn Huyên, thả Tần Hủ Hủ ra khỏi cung.
Hắn muốn tình yêu, ta muốn quyền thế, chúng ta đều có nhu cầu riêng.
Suy cho cùng, với tình yêu của Vũ Văn Huyên dành cho Tần Hủ Hủ, nếu một ngày nào đó phe cánh của hắn cứng rắn, không tiếc làm trái ý chỉ của tiên hoàng, tước đoạt thân phận thái tử của con trai ta, cũng không phải là không có khả năng.
Không bằng thành toàn cho bọn họ sớm một chút, để tránh đêm dài lắm mộng.
Thái tử thuận lợi đăng cơ.
Năm ấy ta mới hai mươi lăm tuổi, trở thành hoàng thái hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Ngụy.
Hài đồng mới mười tuổi, bị đẩy lên vị trí kia, khi trời chưa sáng đã bị ta từ trong chăn kéo ra, dụi đôi mắt ngái ngủ thượng triều.
Vũ Văn Triệt phải học đọc học viết, học kéo cung bắn tên, cũng như học cách trị vì một đất nước.
Tuy rằng cẩm y ngọc thực, được ăn mặc đẹp đẽ, được ăn uống đầy đủ nhưng so với bất kỳ hài tử nào trên thế gian này đều phải vất vả hơn, nhiều lần cảm xúc sụp đổ, khóc nói không muốn làm hoàng đế nữa.
Ta vừa phải chăm sóc tiểu hoàng đế nhỏ tuổi, còn phải buông rèm chấp chính, ứng phó với những lão đại thần có âm mưu bất chính.
Để giải quyết bạo loạn do lũ lụt ở Giang Nam gây ra, ta đã xử trảm hết những quan viên không cứu trợ thiên tai , đồng thời thuyết phục gia đình mẫu thân hiến tặng một nửa gia sản quyên góp, dẫn dắt quan viên trong triều gom góp tiền.
Vũ Văn Triệt hoạt bát, hiếu động, lại lười biếng, ta phải quản thúc thật nghiêm khắc.
Một khi thoát khỏi sự quản thúc của ta, liền bắt đầu mất kiềm chế và buông thả bản thân.
Hôm nay hài tử lại không đến lớp nữa
Sau khi Vũ Văn Triệt hạ triều trở về, liền cùng tiểu thái giám chơi đùa.
Chạng vạng tối, lại đi đá cầu, một ngày trôi qua một chuyện chính sự cũng không làm.
Ta ở Vạn Thọ cung thật sự ngồi không yên, vì thế thay quần áo cung nữ, lặng lẽ lẻn ra ngoài.
Trên sân đá cầu, Vũ Văn Triệt chơi đến mồ hôi đầm đìa.
Tần Hủ Hủ hướng về phía hài tử vẻ mặt hiền từ vẫy tay: “Bệ hạ, mau tới đây”
Vũ Văn Triệt chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên để nàng ta lau mồ hôi, vô cùng nhu thuận nói:
“Thái phi, ngươi thật tốt, nếu mẫu hậu cũng ôn nhu như ngươi thì tốt rồi.”
“Mẫu hậu chỉ ép ta đọc sách, ta rất sợ nàng.”
Vũ Văn Huyên ở cách đó không xa, nghe thấy liền cười nói:
“Hoàng nhi, có muốn Tần thái phi làm mẫu hậu của ngươi không?”
“Muốn!” Vũ Văn Triệt không chút do dự trả lời.
Tần Hủ Hủ cười tươi như hoa, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Nhưng” “Vũ Văn Triệt nhíu mày nói “Còn mẫu hậu thì sao? Bà ấy sẽ không đồng ý.
Vũ Văn Huyên ngồi xổm xuống, vuốt cái đầu nhỏ của hắn rồi hướng dẫn từng bước: