Buông Bỏ - Chương 5
10.
Tôi cứ nghĩ đây sẽ là lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh ấy.
Nhưng vào đêm trước khi rời thành phố này, Lục Thanh Phong say rượu được người hỗ trợ đến gõ cửa nhà tôi.
“Thật xin lỗi nha, cậu ta cứ ồn ào cố chấp muốn đến chỗ cô, chúng tôi thật sự cản không được.” Lâm Ngọc Thân đặt Lục Thanh Phong đang say rượu xuống ghế sô pha, nhìn tôi với vẻ mặt xin lỗi.
Tôi cau mày, Lục Thanh Phong trước giờ chưa từng say rượu phát điên bao giờ, đây là náo ở chỗ nào?
“Ngôn Bảo, Ngôn Bảo… Tôi muốn Ngôn Bảo.” Mặt anh ấy đỏ bừng, miệng vẫn đang lẩm bẩm.
“Hét cái gì vậy?”
Lâm Vũ Thân nói với vẻ mặt hơi xấu hổ: “Đây không phải đang gọi cô sao?”
Tôi hừ lạnh, anh ấy chưa bao giờ gọi tôi bằng cái tên kinh tởm như vậy.
Tôi quỳ xuống vỗ nhẹ gò má nóng bừng của anh ấy: “Lục Thanh Phong!”
“……” Không có phản hồi.
“Đồ con rùa!”
“…”
Tôi lạnh lùng liếc mắt nhìn, lần đầu tiên có cảm giác mất kiên nhẫn với anh ấy: “Lục Thanh Phong, đừng để tôi coi thường anh.”
Nếu anh ấy vẫn luôn giữ vẻ cao ngạo không quấy rầy như trước, tôi vẫn có thể xem trọng anh ấy một mắt, nhưng đằng này lại cứ muốn học bắt trước mấy tên tra nam tự ngược đãi bản thân.
Lâm Vũ Thân có chút nhìn không nổi nữa nói: “Lý Mục Ngôn, cô náo loạn có mức độ rồi thôi là được, Thanh Phong làm vì cô còn chưa đủ ư?”.
“Ồ? Anh ấy đã làm gì cho tôi?” Tôi thực sự tò mò, bạn bè anh ấy đã nghĩ gì về mối quan hệ của chúng tôi?
“Sau khi tốt nghiệp cậu ấy liều mạng làm việc không phải muốn cùng cô kết hôn sao? Khi công ty mới thành lập, dù bận rộn đêm muộn thế nào cậu ấy cũng sẽ quay về bên cô. Cậu ấy nói rằng cô ở một mình sẽ sợ hãi. Từ khi cùng cô ở bên nhau, tụ họp lần nào chúng tôi chẳng gọi cho cô? Ngoại trừ công việc, tất cả thời gian cậu ấy có đều dành cho cô, mua nhà mua xe đều tặng cho cô, cô còn có gì không hài lòng nữa?”.
Tôi im lặng một lúc, một cảm giác bất lực vô tận dâng trào trong cơ thể.
Vậy Sầm Dao tính là gì?
Ngay cả Lục Thanh Phong cũng đã phải xin lỗi tôi, nhưng người ngoài chỉ biết tôi không biết điều.
Dựa vào đâu tôi phải chấp nhận thâm tình đến muộn đầy rẻ rúng này?
“Anh ấy vì mối tình đầu, vì ánh trăng sáng tổn thương tôi là sự thật, ngoại tình tinh thần cũng là sự thật, dựa vào đâu mà tôi phải tha thứ?”.
Lâm Vũ Thân không nói nên lời.
“Ngôn Bảo…”
Nhìn Lục Thanh Phong nằm trên sô pha, anh ta thở dài nói với tôi: “Làm người nếu quá rõ ràng liền cái gì cũng không có được.”
Gió đêm khiến rèm cửa phát ra tiếng động, tôi cảm giác như quay lại buổi chiều giải toán, bướng bỉnh nói: “Dựa vào đâu không rõ ràng chứ, dựa vào đâu?”
Lâm Vũ Thân bị hỏi đến sững người, rồi bỏ đi không nói một lời.
Anh ta thậm chí còn không quan tâm đến Lục Thanh Phong đang say rượu.
Tôi bất lực hít một hơi thật sâu rồi dùng khăn ướt lau mặt cho anh ấy.
Dưới ánh đèn sợi đốt, đôi mắt phượng mờ ảo của anh nhìn tôi rưng rưng nước mắt: “Ngôn Bảo…”
Tôi sửng sốt, khóe môi hiện lên một nụ cười cứng ngắc: “Anh đang gọi ai vậy?”
Những tiếng nức nở khe khẽ vang lên, tôi không thể làm được bất kỳ động tác nào nữa, ngơ ngác nhìn những giọt nước mắt rơi xuống, một giọt, hai giọt…
Lục Thanh Phong âm thanh khàn khàn thống khổ nói: “Con của chúng ta, đứa bé của tôi và A Ngôn, Ngôn Bảo…”.
Tôi cảm thấy đau lòng nghẹn thắt lòng, ôm miệng khóc thầm.
Nhưng tiếng khóc càng lúc càng to hơn.
Không phải tôi.
Đó chính là Lục Thanh Phong, anh ấy che mắt lại, vai run run bất lực khóc.
Anh ấy đặt tên cho đứa con mà tôi đã bỏ là Ngôn Bảo.
Hóa ra tôi không phải là người duy nhất buồn.
11.
Tôi canh giữ ở bên Lục Thanh Phong cả đêm.
Nhưng trước khi anh ấy tỉnh dậy thì tôi đã trên máy bay bay về phía nam.
Trước đó, tôi đã tạm biệt Mỹ Ngọc, cùng dùng bữa chia tay với đồng nghiệp, nhưng tôi không có chào tạm biệt Lục Thanh Phong.
Bởi vì tôi sợ khi nhìn thấy anh ấy, tôi sẽ phát ra lòng thương hại- rõ ràng một người tốt như vậy, đáng tiếc lại làm sai.
Cảm xúc này giống y như khi tôi biết được một người nổi tiếng mà tôi rất hâm mộ vậy mà lại đi bán dâm vậy.
Người có hàng nghìn hàng vạn mặt, tất cả đều khác nhau.
Bất kể là tốt hay xấu đều là anh ấy.
Làm sao tôi có thể cho anh ấy sự tin tưởng lần nữa?
Không thể cho nổi.
Điều duy nhất làm tôi yên tâm là sự nghiệp của tôi.
Sau khi đến chi nhánh, tôi tập trung toàn bộ cuộc sống của mình vào công việc, tuyển dụng thành viên mới, đào tạo nhân viên mới và dẫn dắt nhóm đạt được mục tiêu…
Tôi hết lần này đến lần khác vượt qua vùng an toàn của mình, phấn đấu đi lên và cuối cùng trở thành Lý tổng được các cô gái trẻ dưới quyền ngưỡng mộ, sùng bái.
Nhìn nữ thực tập sinh trẻ trung, ngây thơ và xinh đẹp trước mặt, tôi như ngây người, như nhìn thấy chính mình ngày xưa.
“Chị Ngôn, chị Ngôn! Sau đó thì sao?” Tần Diểu vẫy vẫy tay trước mặt tôi.
Cuối cùng tôi cũng hồi lại thần, mỉm cười nói: “Làm gì có sau đó ah, không có sau đó.”
“A?” Lông mày cô ấy rũ xuống: “Sao lại thành như vậy? Tôi tưởng hai người sẽ quay lại với nhau.”
Tôi không phát hiện đôi mắt bản thân mình chứa đầy sự bao dung, mỉm cười nói: “Đều thành như vậy rồi sao còn có chuyện gương vỡ lại lành được.”
“Được rồi, tôi cùng cô kể chuyện cũ nữa.” Tôi cắt ngang dòng suy nghĩ tiếc nuối của cô ấy: “Cô đến trụ sở tổng của công ty không phải càng gần nhà hơn ư?”.
Tần Diểu vốn là người miền Bắc, mới vào Nam học tập, có bạn trai, đương nhiên sẽ ở lại đây.
Chuyện của bọn họ không có nhiều máu chó như vậy, nhưng cũng hợp hợp tan tan nhiều lần, tôi liền đem chuyện của bản thân để làm gương cho cô ấy.
Nhưng Tần Diểu vẫn không chút do dự lựa chọn bạn trai: “Chị Ngôn, giữa tình yêu và sự nghiệp không nhất thiết phải chọn một trong hai, Trình Hiên biết đâu lại ở trong tương lai của tôi thì sao? Chị không phải cũng ở trong Nam làm việc ư?”.
“…” Tôi bị nói cho không nói nên lời, cô ấy liền hóng dưa hỏi: “Vậy người cũ của chị kết hôn chưa?”.
Lục Thanh Phong đã kết hôn chưa? Tôi không biết, sau đêm hôm đó cũng chưa từng gặp lại.
Cũng không có theo dõi bất kỳ tin tức nào từ anh ấy.
Nhưng năm tôi 30 tuổi, vẫn là gặp lại anh ấy.
Tại cái rét lạnh của phương bắc, trong khi vừa mở cuộc họp vừa trở về khách sạn, tôi tình cờ gặp Lục Thanh Phong bước ra khỏi cửa.
“Thật xin lỗi.”
“Không có…gì.” Anh ấy cúi đầu một cái rồi ngẩng đầu lên, khung cảnh như đóng băng. Tôi ngạc nhiên nhìn đôi mắt hơi mở to của anh rồi mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”
“……đã lâu không gặp.”
Trong đại sảnh yên tĩnh ấm áp, tôi khuấy khuấy ly cà phê, đặt thìa xuống rồi nhìn người đàn ông đối diện: “Gần đây anh thế nào?”
Lục Thanh Phong phản ứng có chút chậm rãi, khóe mắt hình như có chút nếp nhăn, nhưng nhìn lại trưởng thành hơn một chút: “Mọi chuyện đều ổn, còn em thì sao?”
Tôi như có như không trả lời: “Cũng vẫn thế.”
Im lặng vài giây, khi tôi chuẩn bị đứng dậy rời đi, anh ấy lại nói: “Anh vẫn luôn muốn hỏi em một câu: năm xưa vì sao lại thích anh?”
Tôi có chút kinh ngạc, nhìn anh ấy hồi lâu rồi cười lớn: “Không phải chứ Lục Thanh Phong, nhiều năm như vậy…”
Dưới ánh mắt kiên trì của anh ấy, tôi ngừng cười, chậm rãi hồi tưởng lại quá khứ.
Vì sao lại thích Lục Thanh Phong?
Lý do đầu tiên: anh ấy lớn lên đẹp trai.
Lý do thứ hai: người lại tốt.
Trên chiếc xe buýt đó, tôi đã chú ý đến Lục Thanh Phong trước cả khi anh ấy lên xe. Có rất nhiều người già đang xếp hàng để lên xe. Một số người bị tật ở chân, một số thì xách những món đồ khá nặng. Anh ấy đứng ở cuối hàng và giúp đỡ những người già đó lên xe.
Có người nói với anh: “Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu nha!”.
Tôi nghe thấy một giọng nói ấm áp rõ ràng nói: “Bác à không có gì.”
Vì vậy, tôi đã theo dõi anh ấy suốt chặng đường, lấy hết can đảm để hỏi thông tin liên lạc của anh ấy, cũng không khỏi khen ngợi: “Anh lớn lên rất đẹp trai”.
Lục Thanh Phong cuối cùng cũng nói “Cảm ơn”.
Lúc này tim tôi như rớt xuống.
Trước đây tôi chưa bao giờ có cơ hội nói với anh ấy những lời này.
Bởi vì anh ấy không quan tâm.
Mãi cho đến hiện tại, anh ấy đã 32 tuổi rồi.
Giống như bị nghiện quá khứ vậy.
Tôi thoát ra khỏi ký ức, dùng ánh mắt và lời nói cảnh cáo anh ấy: “Lục Thanh Phong, ngàn vạn lần đừng bước vào vết xe đổ trước kia đấy nha!”.
…Đừng để tôi trở thành ánh trăng sáng, đừng để bản thân tôi cũng không vượt qua được Lý Mục Ngôn, đừng để tôi không cam lòng đối với thời gian đã trôi qua.
Bởi vì đó mỗi giây mỗi phút đều là tôi, tôi sẽ không hối tiếc về quá khứ.
Lục Thanh Phong gian nan nói: “Nhất định sẽ không.”
“Vậy thì tốt.” Tôi gật đầu, cuối cùng đứng dậy rời đi, phớt lờ vẻ mặt của anh ấy.
Một giọt nước mắt hòa vào trong ly cà phê thơm ngát, Lục Thanh Phong cúi đầu, che mắt, ngồi im như tượng, im lặng hồi lâu.
Người, cứ phải mất đi mới thấy trân trọng.
“Xin chào bạn học, có tiện trao đổi phương thức liên hệ không?”?”
“…Được.”
“Bạn lớn lên rất đẹp trai.”
Bang bang bang bang. “…Cảm ơn.”
Bang bang bang bang. (*tiếng tim đập bang bang đó mn”.
Hết.