Bước Đi Trong Bóng Tối - Chương 11
16
Bên cạnh Tiểu Cô Sơn là Bạch Vân Sơn, đỉnh núi nhọn hoắt chọc thẳng vào tầng mây.
Năm ta 10 tuổi, Ngô Việt Tú bất ngờ tháo sợi xích trên cổ ta, cho phép ta ra vào Tiểu Cô Sơn để truyền tin.
Lý do bà ta để ta đi là vì tất cả các bé gái trong thôn Cái La khi tròn 13 tuổi đều bị đưa lên Tiểu Cô Sơn làm việc, bà ta không còn ai để sai phái, nên đành thả ta đi làm chân chạy vặt.
Nam nhân, nữ nhân và các nam hài tử trong thôn Gác La đều phải làm việc trên đồng ruộng. Ta biết vài người trong số họ, vì họ thường lén lút cho ta ăn bánh bao.
Nhưng ta không dám nói chuyện với họ, vì Ngô Việt Tú sẽ dùng roi đánh ta.
Đám nam nhân trên Tiểu Cô Sơn thì ta càng không dám nhìn thẳng, bọn họ không chỉ hung tợn mà còn luôn nhìn ta bằng ánh mắt kỳ quặc.
Thật ra ta biết ánh mắt đó là gì.
Tình nhân của Ngô Việt Tú, Đỗ Vân Long, thường nhìn ta bằng ánh mắt đó. Nhưng trên người ta luôn có mùi phân heo, nên hắn không ra tay, và sẽ quay sang tìm Ngô Việt Tú.
Ngày hôm đó, Ngô Việt Tú lại bảo ta mang thư cho Đỗ Vân Long.
Khi ta đến Tiểu Cô Sơn, ta đi thẳng đến chỗ ở của Đỗ Vân Long.
Người trên núi đều biết ta đến để làm gì, không ai cản ta lại.
Cửa phòng của Đỗ Vân Long khép hờ, bên trong vọng ra tiếng khóc của một nữ tử, bên ngoài có mấy nam nhân đang thò đầu nhìn trộm vào bên trong.
Ta không dám vào, trốn ở một góc, định chờ Đỗ Vân Long ra rồi mới đưa thư cho hắn.
Một nam nhân phát hiện ra ta, hắn nắm cổ áo ta kéo ra cửa phòng và hét lớn vào trong:
“Thống lĩnh, nhỏ phân cầu lại đến đưa thư cho ngài. Mau xong việc đi.”
Một lúc sau, giữa tiếng khóc của nữ tử, Đỗ Vân Long mới gầm lên:
“Đưa thư vào.”
Ta đưa thư cho người đã kéo ta, nhưng hắn lại đẩy ta vào trong phòng.
Ta cúi đầu, co rúm lại bước vào, đặt thư lên bàn rồi quay người định đi.
“Nhỏ phân cầu, ta là Tiết Linh linh, mau bảo cha ta đến cứu ta!”
A——
Tiếng của nữ tử bỗng ngừng lại.
Ta bước nhanh ra khỏi phòng, giọng của Đỗ Vân Long từ trong nhà vọng ra:
“Đứng lại.”
Ta cắm đầu bỏ chạy, nhưng bị một tên bên ngoài chặn lại.
Ta liền cắn vào tay hắn.
Hắn tát mạnh khiến máu mũi ta tuôn ra, nhưng hắn buộc phải buông tay.
Đỗ Vân Long trần trụi nửa thân trên, chỉ mặc mỗi chiếc quần ngắn, từ trong phòng bước ra.
“Ngươi biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói, đúng không?”
Ta dùng tay áo quệt máu mũi, mặt không biểu cảm gật đầu:
“Cút đi!”
Ta lập tức bỏ chạy.
Sau lưng vang lên giọng nói của một tên nam nhân:
“Thống lĩnh, người chết rồi à? Đừng mà, nàng ta vừa mới đến thôi, huynh đệ còn đang xếp hàng chờ mà.”
Đỗ Vân Long mất kiên nhẫn quát lên:
“Cút! Cút hết! Lão tử xong việc, đương nhiên đến lượt các ngươi.”
Ta chạy một mạch xuống khỏi Tiểu Cô Sơn, rồi lại chạy thẳng lên Bạch Vân Sơn.
Bạch Vân Sơn thường có thú dữ, là nơi rất nguy hiểm với dân thôn Gác La, nhưng với ta, đó là nơi duy nhất ta có thể thả lỏng bản thân.
Ta trèo lên một cây cổ thụ, nằm trên nhánh cây, nhìn qua kẽ lá lên bầu trời đầy mây trắng.
Chỉ khi đó, ta mới không ngửi thấy mùi phân heo trên người mình, mà chỉ thấy mùi thơm đặc trưng của cây cối.
Tiết Linh Linh là tiểu nữ nhi của trưởng thôn Tiết Đại Thụ.
Trước ta, nàng ấy là người đưa thư lên Tiểu Cô Sơn.
Thê tử của Tiết Đại Thụ sinh cho ông ba nữ nhi, hai nữ nhi đầu tiên đều bị đưa lên Tiểu Cô Sơn làm việc sau khi tròn 13 tuổi, sau đó nghe nói họ đã gả sang Tống quốc.
Tiểu nữ nhi mới tròn 13 tuổi nửa tháng trước, cũng đã bị đưa lên Tiểu Cô Sơn.
Thì ra cái gọi là “lên Tiểu Cô Sơn làm việc” chính là bị đám nam nhân trên đó chà đạp!
Đừng thấy ta còn nhỏ tuổi, nhưng ta biết hết mọi chuyện.
Chuồng lợn nơi ta bị buộc nằm ngay sau cửa sổ phòng ngủ của Ngô Việt Tú, mỗi lần Đỗ Vân Long đến, ta đều nghe rõ mồn một những gì bọn họ làm trong phòng.
Hôm nay, khi Đỗ Vân Long bước ra khỏi phòng, mùi hôi trên người hắn lập tức khiến ta biết rõ chuyện gì đã xảy ra bên trong.
Tiết Đại Thụ có biết không?
Ông ta có biết nữ nhi của mình và những bé gái khác trong thôn, sau khi bị đưa lên núi đều phải chịu kết cục như thế này không?
Tiết Linh Linh bảo ta nói với Tiết Đại Thụ đến cứu nàng ấy, nhưng ta có nên nói không?
Tiết Đại Thụ có tin không?
Dù sao thì bọn họ cũng cùng một phe, còn ta chỉ là kẻ ngoại lai.
Nếu để Đỗ Vân Long biết ta đã tố cáo, hắn sẽ giết ta.
Cho dù Đỗ Vân Long không giết ta, Ngô Việt Tú cũng sẽ không tha cho ta.
Ta phải làm gì đây?
“Cứu với, cứu với.”
Tiếng khóc yếu ớt xen lẫn trong tiếng nức nở từ dưới cây vọng lên.
Ta lập tức nhìn xuống.
Một cậu bé gầy gò đang ôm thân cây, cố sức trèo lên. Đằng sau cậu, một con rắn to bằng cánh tay đang phóng nhanh tới, thè lưỡi ra liên tục.
Đồ ngốc! Trèo cây làm gì? Không biết rắn cũng có thể leo cây sao?
Vấn đề là ta còn đang ở trên cây này!
Nếu cậu ta dẫn rắn lên đây, thì ta phải làm sao?
Cậu bé vừa khóc vừa sụt sùi, nước mắt nước mũi tèm lem, mới leo được chưa đầy nửa mét thì đã rơi xuống đất.
“A——”
Tiếng hét thảm thiết của cậu ta làm con rắn sợ, bật lên cao đến ba thước.
Con rắn bị dọa, liền từ bỏ cậu bé, bắt đầu trườn lên cây.
Ta thầm chửi rủa, tháo con dao phát cây được buộc trên thân cây, chuẩn bị sẵn sàng.
Con dao này ta đã trộm từ nhà của Tiết Thổ Đậu, và luôn giấu trên cây này.
Rắn có khứu giác nhạy bén, nhưng mùi phân heo trên người ta đã che lấp mùi người, khiến nó không cảnh giác mà bò đến gần.
Ta giơ dao lên, một nhát chém vào cổ nó.
Đầu con rắn rơi xuống đất, ngay trên đầu của tên ngốc đang nằm bất tỉnh dưới gốc cây.
Tên ngốc hét lên một tiếng, rồi ngất đi.
Ta trèo xuống cây, nhặt thân rắn từ trên người tên ngốc, đi đến suối để rửa sạch.
Trong tình cảnh mỗi ngày chỉ được ăn một cái bánh bao khô, thì đây quả thật là một món thịt hiếm có.
Ta nhặt một ít củi khô, nhóm lửa bên suối và bắt đầu nướng thịt rắn.
Khi thịt rắn sắp nướng xong, tên ngốc cuối cùng cũng tỉnh dậy, cậu ta run rẩy bước lại gần:
“Ngươi… ngươi là người rừng à?”
Ta lườm cậu ta, không buồn trả lời.
Cậu ta đứng một lúc, thấy ta không để ý đến mình, liền bước đi vài bước, rồi lại quay lại:
“Ngoại tổ phụ của ta mất tích rồi. Hu hu. Ngươi có thể giúp ta tìm ông ấy được không? Hu hu.
“Ta đói quá. Hu hu. Ngươi có thể cho ta chút gì ăn không? Hu hu.”
“Câm mồm! Khóc nữa là gọi sói đến đấy.”
Tên ngốc giật mình ngừng khóc.
Cậu ta cẩn thận nhìn quanh, rồi rón rén tiến lại gần ta thêm vài bước, cuối cùng do dự ngồi xuống bên cạnh ta.
Ta liếc nhìn cậu ta.
Nhìn bộ quần áo tuy không sang trọng nhưng gọn gàng sạch sẽ, ta đoán tên ngốc này không phải người của thôn Gác La.
Ngay lập tức, ta trở nên hứng thú:
“Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi? Từ đâu đến? Người nhà ngươi đâu? À, ngoại tổ phụ của ngươi bị lạc. Tại sao ngươi lại ở trong rừng một mình?”
Tên ngốc trả lời một cách ngoan ngoãn:
“Ta tên Tề Thiên Mộc. Ta 10 tuổi. Ta đến từ Vân Thành. Ngoại tổ phụ dẫn ta vào núi hái thuốc, ông đi lạc rồi, ta không tìm thấy ông nữa.”
Nói đến đây, nước mắt cậu ta lại chảy ròng ròng.
“Là nam nhân mà cứ khóc lóc suốt, không thấy xấu hổ à.” Ta khinh bỉ, dịch ra xa một chút.
Tên ngốc này cũng 10 tuổi sao? Trông cậu ta chỉ như mới 5, 6 tuổi thôi.
Chẳng lẽ cũng giống như ta, thường xuyên không có gì ăn?
Ta cúi đầu nhìn bộ quần áo rách rưới, đầy vá và dính phân heo của mình, rồi nhìn lại bộ đồ sạch sẽ của cậu ta.
Ta lại dịch ra xa thêm chút nữa.
Không giống kẻ đói khổ, tám phần là có bệnh. Nếu không thì làm sao phải vào núi hái thuốc chứ?
Tên ngốc lấy tay áo lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào thịt rắn sắp chín, rồi nuốt nước miếng:
“Ta đã hai ngày chưa ăn gì. Ngươi có thể chia cho ta một chút không?”
Ta đảo mắt: