Bước Đến Rực Rỡ - Chương 4
Hứa Trác cũng bắt đầu dự án nghiên cứu của mình.
Có nguồn tài chính với một số ký ức kiếp trước còn sót lại của tôi ủng hộ, cô ấy đã bớt được kha khá đường vòng, tiến độ tăng lên rất nhiều.
Tuy nhiên vẫn khó thấy được hiệu quả trong ngắn hạn. Dự án của cô ấy quả là một cái động không đáy ngốn tiền.
Tôi cực khổ đập từng bó tiền lớn vào, đập mãi chưa thấy tăm hơi gì.
Vô vàn quý ông nổi tiếng bên ngoài không coi trọng hành vi đầu tư này của tôi, nói đây là “Lạc quan quá mức, mù quáng liều lĩnh, tiêu tiền kiểu ngu”.
Tại cuộc họp của công ty, cũng có người dùng những lời này khuyên tôi từ bỏ.
Khiến cho Hứa Trác cũng trở nên xấu hổ: “Hay là tạm gác lại, làm chuyện khác có hiệu quả và lợi ích thực tế nhỉ?”
Tôi thể hiện thái độ xem thường tột độ.
Các người biết gì chứ, bà đây là dân tái sinh.
Trên thế giới này, chỉ mình tôi từng thấy cô ấy tỏa ánh hào quang ngời ngời.
18.
Vào năm thứ chín đạt được siêu năng lực, Hứa Trác chỉ còn cách thành quả cuối một bước.
Nguồn tài chính của tôi cũng sắp khô cạn, gồng mình kiên trì, dòng tiền đứt gãy, công ty có nguy cơ phá sản.
Để giải quyết nan đề tài chính, tôi quyết định mở một đợt góp vốn mới cho dự án của Hứa Trác.
Tôi một lần nữa mở bàn tay vàng, chui thẳng vào giới tài chính, len lỏi giữa các quý ông xuất sắc.
Ngay tại thời khắc then chốt, trên thị trường đột nhiên lan truyền đủ kiểu tiếng gió gây bất lợi cho hình tượng công ty của tôi.
Người đăng bài ẩn danh công bố, ban quản lý của tôi có đến 81% là nam.
Điều này chứng tỏ tôi thiếu công bằng trong tuyển dụng và đề xuất thăng tiến, trọng nam khinh nữ thấy rõ.
Đặc biệt, bà chủ công ty là một người nữ “cực kỳ có sức hút, còn am hiểu cách giao tiếp với phái nam”.
Càng tô thêm màu hồng mập mờ cho đợt sóng gió này.
Có nhà hoạt động cho biết: “Thẩm Như Đường là một người nữ xuất chúng, lại hoàn toàn phản bội tập thể phái nữ chúng ta.”
Dưới sự tấn công dữ dội của dư luận, kế hoạch góp vốn của tôi lung lay sắp đổ bể.
Dù tôi có thể điều chỉnh kiểm soát thiện cảm của những quý ông xuất sắc ấy, nhưng chút thiện cảm tăng lên không đủ để chống lại mối nguy hiểm khổng lồ.
Trước lợi ích, bọn họ trở nên tỉnh táo đến cực đoan.
Nếu tôi tăng thiện cảm nên cao quá thì cũng đem đến rủi ro khác.
Giang Trúc Hinh chính là vết xe đổ.
Người chồng thứ hai của cô ta là một kẻ cố chấp đến điên cuồng. Giang Trúc Hinh kéo max thiện cảm của anh ta với mình, dẫn tới việc anh ta cho rằng bản thân nảy sinh tình yêu mãnh liệt.
Sau khi kết hôn, anh ta đã giam cầm cô ta, cắt đứt toàn bộ mối quan hệ xã giao của cô ta, cấm cô ta tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Cô ta chịu đựng khoảng ba năm mới nắm bắt được cơ hội, leo lên một người đàn ông khác cứu vớt tình cảnh nước sôi lửa bỏng của mình.
Nhớ đến Giang Trúc Hinh, tôi chợt cảm thấy cuộc khủng hoảng dư luận này hơi quen quen.
Hình như là chiêu trò cô ta hay dùng.
Tôi cử người vừa đi điều tra định hướng sắp tới của Giang Trúc Hinh, vừa truy lùng địa chỉ IP của những bài đăng dẫn dắt dư luận ấy.
Cuối cùng vậy mà đi đến một kết luận thú vị.
Giang Trúc Hinh điều khiển cùng lúc rất nhiều tài khoản chỉ để dẫn dắt dư luận lần này.
Sau khi biết sự thật, người phụ trách bộ phận truyền thông của công ty tôi khó mà tin được toàn bộ đều là thành quả của cô ta.
“Cô ta quả là một bậc thầy quản lý thời gian, thậm chí không cần ăn, ngủ, đi WC luôn.”
Tôi không biết nên khóc hay cười.
Giang Trúc Hinh thế mà lại sử dụng siêu năng lực gấp đôi thời gian chuyên để ngáng chân tôi.
Nhưng chiêu trò của cô ta lần này tinh vi hơn nhiều.
Cô ta trích dẫn số liệu phiến diện nhưng thực tiễn, dẫn dắt mọi người đến kết luận phiến diện. Tôi rất khó tóm được điểm yếu của cô ta.
19.
Vào thời khắc nguy cấp, cuối cùng Hứa Trác cũng hoàn thành luận văn nghiên cứu, được một tạp chí hàng đầu phê duyệt xuất bản.
Tối đó, chúng tôi lái xe chạy như bay, lang thang không mục đích rất lâu.
Giữa cánh đồng bát ngát, hoang sơ và vắng vẻ, chúng tôi ngồi trên nóc xe, uống rượu dưới bầu trời đầy sao.
Hứa Trác say xỉn, mắt lờ đờ mơ màng hỏi tôi: “Vì sao cậu lại tin việc mình sẽ thành công đến vậy?”
Tôi cầm chai rượu, lảo đảo cạn với cô ấy.
m thanh trong trẻo được gió cuốn đi rất xa.
“Bởi vì mình đã thấy.”
“Cậu nói gì cơ?”
Hứa Trác không nghe rõ.
Tôi bám lấy vai cô ấy, hét to bên tai: “Mình nói là – chú – ý – sức – khỏe! Mau đi khám đi!”
20.
Vào ngày luận văn của Hứa Trác được xuất bản, tôi mở một cuộc họp báo.
Trước ống kính máy quay, tôi phát biểu vừa thong thả, vừa kiên định: “Cơ cấu giới tính nhân viên tạo thành vấn đề phân biệt quả thực là lỗi do tôi. Vì vậy, tôi chân thành xin lỗi quý vị.”
“Thực ra, hồi đầu mở công ty, tôi cũng mời rất nhiều người nữ kiệt xuất, nhưng lúc ấy công ty mới thành lập mà, rủi ro quá lớn, so ra lừa đàn ông dễ hơn.”
Trò đùa nhỏ này đã làm dịu đi bầu không khí căng thẳng tại buổi họp báo.
Cùng lúc đó, trên làn sóng bình luận tại buổi phát sóng trực tiếp, có không ít người nữ từng nhận được lời mời hợp tác của tôi lên tiếng làm chứng cho tôi.
Đồng thời, cũng có thêm nhiều người nghi ngờ tôi, hỏi liệu lời này của tôi có đang ám chỉ phái nữ thiếu đi tinh thần mạo hiểm hay chăng.
Có phóng viên đã hỏi ra vấn đề sắc bén này.
Tôi nở nụ cười, ấn remote trong tay.
Trên màn hình lớn phía sau, Hứa Trác và luận văn mới nhất vừa được tạp chí hàng đầu xuất bản của cô ấy xuất hiện.
Sáng nay, thành quả nghiên cứu này đã gây chấn động khắp thế giới.
“Đây là dự án đầu tư mạo hiểm nhất của tôi. Sau này, nó cũng chính là dự án đầu tư thành công nhất của tôi.”
“Nhà nghiên cứu cốt lõi kiêm quản lý dự án này là một người nữ xuất sắc.”
“Từ giai đoạn nghiên cứu tiến sĩ, cô ấy đã bắt đầu nghiên cứu về chủ đề này. Qua năm năm, cô ấy chưa tạo ra bất kỳ thành quả nào, cũng không một ai tin rằng cô ấy sẽ thành công. Dĩ nhiên, ngoại trừ tôi.”
Ngừng một lát, tôi nói tiếp: “Ngoài việc duy trì hoạt động bình thường của công ty, toàn bộ lợi nhuận bên công ty chúng tôi thu về đều được đầu tư vào dự án này, đến giờ mới ngưng, và vẫn chưa có khoản lợi nhuận nào. Cách đây một thời gian, có người còn nhận xét kế hoạch đầu tư của tôi là “Lạc quan quá mức, mù quáng liều lĩnh, tiêu tiền kiểu ngu”.”
Hội trường cười ồ lên.
“Sự thật chứng minh, tôi đã thành công, cô ấy cũng đã thành công. Chúng tôi bắt tay nhau, cùng tạo nên một công ty còn vĩ đại hơn nữa.”
Tôi nhìn vào ống kính máy quay, đèn flash bao phủ trọn tầm nhìn của tôi.
Thực ra, tôi cần phải thừa nhận rằng quá trình thành công của mình cũng không đàng hoàng đứng đắn hoàn toàn.
Hồi đầu, quả thực vẫn ỷ vào phái nam.
Để tiết kiệm thời gian, giảm bớt chướng ngại, tôi dùng siêu năng lực để gian lận, cạy đi tài nguyên trong tay họ.
Nhưng không sao hết, cạy tài nguyên ra nắm trong tay phái nữ.
“Tại đây, tôi xin hứa rằng công ty mới của chúng tôi sẽ đảm bảo sự bình đẳng nam nữ tuyệt đối, chỉ đề xuất thăng tiến dựa theo năng lực.”
“Đồng thời, chúng tôi bảo đảm các nhân viên nữ nghỉ thai sản và trong thời gian cho con bú vẫn được trả lương đầy đủ. Nam giới cũng có kỳ nghỉ chăm vợ thai sản và cho con bú tương tự. Giúp họ có thời gian lo cho vợ con.”
“Từng có người nói với tôi rằng, phải học được cách hưởng thụ cuộc sống.”
“Tôi từ chối việc làm lụng kiệt lực, mong rằng nhân viên nào cũng có thể cân bằng giữa công việc và đời sống, tìm được giá trị cuộc sống của bản thân.”
Có phóng viên nữ giơ cao tay.
Cô ấy hỏi câu hỏi mà các khán giả tại phòng phát sóng trực tiếp đang quan tâm nhất: “Công ty như vậy thực sự sẽ không đóng cửa sao?”
Dưới loạt tiếng cười ầm lên trong hội trường, tôi bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi sẽ cố hết sức để nó không đóng cửa.”
21.
Hai năm sau, công ty mới của tôi đã đi hẳn vào quỹ đạo.
CEO là một người phụ nữ xuất sắc, xử lý sự vụ công ty gọn gàng ngăn nắp.
Tôi vui vẻ làm một bà chủ rảnh rỗi, bắt đầu đi du lịch khắp thế giới, hưởng thụ cuộc sống.
Mười năm kia của kiếp trước, siêu năng lực tựa món quà trời ban, song cũng như một lời nguyền.
Nó giúp tôi vượt qua ranh giới giữa người thường và “thiên tài”, giúp tôi tiếp xúc được với một thế giới mới toanh.
Nhưng nỗi sợ tụt lại phía sau luôn bủa vây tôi, kéo tôi không ngừng lao về phía trước. Mải miết lao đi, chưa từng nhìn ngắm cảnh vật ven đường.
Khoảnh khắc siêu năng lực biến mất, tôi mới nhận ra chỗ thời gian dư ra đã thành gông xiềng và nhà lao cầm tù tôi.
Dẫu vậy, tôi cũng biết ơn nó.
Ít nhất nó đã cho tôi một cơ hội đóng giả làm “thiên tài”.
Nhiều năm về sau, khi đang nghỉ phép ở bờ biển, tôi nhận được tin từ Lý Doanh.
Cô ấy nhắc về tình hình của Giang Trúc Hinh dạo gần đây.
Nghe đến cái tên này, tôi thoáng sửng sốt.
Tôi gần như đã quên béng mất cô ta.
Làm sao chim én biết được tham vọng của thiên nga?
Thiên nga cũng lười nghe một con chim én xoen xoét mỏ.
Tôi thậm chí còn lười tốn tâm tư trả thù cô ta.
Với tính cách kia của cô ta, việc tôi sống tốt chính là sự trả thù lớn nhất.
Cô ta sẽ tự hủy hoại chính mình.
Quả nhiên, tình trạng của Giang Trúc Hinh không nằm ngoài dự kiến của tôi.
“Mấy năm nay, Giang Trúc Hinh như phát điên rồi. Cô ta làm nhân viên dọn vệ sinh ở khách sạn, đụng độ Lâm Vi Sênh, lại lấy trộm thẻ phòng trèo lên giường anh ấy.”
“Cô ta còn nói mình mới là người Lâm Vi Sênh yêu nhất cuộc đời này.”
“Lâm Vi Sênh gọi người đuổi cô ta ra đường. Kết quả đêm đó cô ta nhảy lầu tự sát.”
Nghe đến đó, lòng tôi hơi xúc động, hỏi là nhảy ở đâu.
“Hình như là ở khu trung tâm mua sắm cũ tại trung tâm thành phố.”
Vậy mà giống với địa điểm Tô Hiểu Thiến nhảy lầu kiếp trước.
Số phận định sẵn, nhân quả báo ứng.
“Thế Tô Hiểu Thiến thì sao?”
“Vì chuyện của Giang Trúc Hinh, Tô Hiểu Thiến tranh cãi với Lâm Vi Sênh đến không gặp nhau nữa. Cô ấy nghi ngờ Lâm Vi Sênh ngoại tình, ném xuống một tờ thỏa thuận ly hôn rồi chạy mất. Mình xem qua vòng bạn bè của cô ấy, thấy cô ấy sống ung dung tự tại lắm. Lâm Vi Sênh đang chạy khắp thế giới theo đuổi lại vợ đây.”
“Mình thấy Lâm Vi Sênh cũng xui xẻo, gặp trúng mụ điên.”
Tôi nhớ lại câu chuyện của hai người họ kiếp trước, đáp lại câu “Ai mà biết được”.
Chủ đề kết thúc tại đây.
Tôi nằm đón những làn gió biển mằn mặn. Hứa Trác cạnh tôi đang hút nước dừa đến mất hồn.
Cô ấy tập trung suy nghĩ quá, quên cả nuốt xuống, sau đó cứ thế bị sặc, ho đến đỏ bừng mặt.
Tôi ở một bên cười không duỗi thẳng nổi eo.
Mong rằng những ngày tháng tươi đẹp thế này sẽ kéo dài mãi mãi.
-HẾT-