Bước Đến Rực Rỡ - Chương 3
Tôi mong rằng lần này thành công thì cô ấy sẽ phát hiện giá trị cuộc sống không chỉ nằm riêng ở tình yêu, mà còn muôn vàn điều rực rỡ khác.
Dẫu đến cuối cùng, Lâm Vi Sênh vẫn thay lòng đổi dạ thì cô ấy cũng vẫn có thể sống tiếp vì bản thân.
Tôi làm những điều này coi như bù đắp chút cho việc tự tiện tăng cao thiện cảm của Lâm Vi Sênh với mình đi.
Một lúc lâu sau, Lâm Vi Sênh khẽ gật đầu, tựa hồ thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy phải làm gì với bài đăng kia đây?”
Tôi nghiến chặt răng, nở nụ cười tàn ác:
“Quảng bá thành công như vậy, phải cảm ơn chị Giang rồi.”
“Một khi đã vậy, hãy đưa cậu ta tới sở cảnh sát dạo một hôm đi.”
13.
Tôi đăng tải một bài viết công khai trên diễn đàn trường, đáp trả sự việc này:
“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ dự án “Chạm Khắc Lá”. Những bài đăng liên quan đến tôi trước đó đều là giả, bị tình nghi liên quan đến hành động phỉ báng và xúc phạm danh dự cá nhân. Tôi đã thu thập đủ chứng cứ liên quan trình lên sở cảnh sát. Xuất phát từ sự bảo vệ quyền riêng tư, tôi sẽ không công khai người cố tình chơi xấu mình. Tuy nhiên, tôi mong cô ta biết đường sửa sai, xóa bài và xin lỗi, cũng mong những người lan truyền tin đồn lấy đây làm cảnh cáo.”
Nói vậy nhưng thông tin cảnh sát đến trường, liên hệ với Giang Trúc Hinh vẫn bị lan truyền nhanh chóng.
Chủ đề nổi bật nhất trên diễn đàn cũng trở thành “Bạn cùng phòng bịa đặt thật đáng sợ”.
Mini app “Chạm Khắc Lá” nhanh chóng thu hút lượng lớn các bên quảng cáo và các công ty game sẵn sàng mua.
Sau buổi thương lượng, tôi với team giao mini app cho hai anh lớn kỹ thuật tiếp tục vận hành. Tô Hiểu Thiến thì phụ trách quản lý.
Những người còn lại sẽ ăn hoa hồng theo tỷ lệ từ lợi nhuận hàng năm.
Lấy được khoản lợi nhuận đầu tiên, tôi đếm những con số tại thẻ ngân hàng, vui đến nở hoa.
Có tiền rồi, tôi quyết định dọn khỏi ký túc xá.
Khi về phòng ngủ, tôi chia những món đồ trang điểm hãng lớn mới tinh mà Tô Hiểu Thiến tặng cho hai người bạn cùng phòng khác.
“Nguyệt Nguyệt, cảm ơn cậu đã liên hệ Triệu Hiểu Huy giúp mình. Mình kiểm nghiệm giúp cậu rồi, nhân phẩm anh ấy không tệ. Mắt nhìn tuyệt lắm, cố lên nhé!”
“Doanh Doanh, cảm ơn cậu đã thay mình bênh vực lẽ phải. Hai ngày nay phải đi sớm về khuya, có thể đã quấy rầy các cậu nghỉ ngơi, mong các cậu thông cảm.”
Lúc biết tôi sắp chuyển đi, hai người đều hơi lưu luyến, chủ động thu dọn hành lý giúp tôi.
Giang Trúc Hinh cho rằng thu hút người khác giới thì sẽ bị người cùng giới căm ghét, xa cách.
Tuy nhiên, xét cho cùng, cô ta bị ghét là vì lạm dụng siêu năng lực, EQ thấp tệ, tính tình còn xấu xa.
Ngày dọn đồ đến phòng trọ mới xong xuôi, tôi nhận được lời xin lỗi công khai từ Giang Trúc Hinh.
“Tôi tuyên bố mọi tin tức liên quan đến Thẩm Như Đường trên diễn đàn trường đều là bịa đặt. Tôi chân thành xin lỗi vì đã gây tổn hại danh dự của cô ấy.”
Tắt giao diện, cõi lòng tôi phẳng lặng.
Nhà trường lấy thái độ một điều nhịn chín điều lành, khuyên tôi đừng truy cứu tiếp.
Tôi đồng ý, nguyên nhân không phải vì cô ta. ==Đọc chính chủ tại metruyen.net.vn==
Tôi định gấp rút chuẩn bị cho kế hoạch khởi nghiệp tiếp theo, không muốn lãng phí thêm chút thời gian nào lên một người thối nát nữa.
Kiếp này, tôi không có thời gian gấp đôi.
Tôi cảm nhận được sâu sắc sự quý báu của từng phút từng giây trong cuộc đời.
14.
Lần gặp mặt tiếp theo của tôi với Giang Trúc Hinh là trong cuộc thi khảo sát tuyển chọn vào nửa năm sau.
Ông lớn ở trường học hàng đầu nước ngoài được mời sang đây tọa đàm, tiện thể tuyển chọn sinh viên.
Cách thức tuyển chọn của ông ấy hoàn toàn mới, đó là tổ chức một buổi khảo sát mang tính trò chơi.
Hạng mục khảo sát bao gồm trí nhớ ngắn hạn, khả năng tính toán, khả năng phản ứng, v.v.
Tóm lại, quy tắc trò chơi cực kỳ có lợi với người có thời gian gấp đôi như cô ta.
Kiếp trước, qua buổi khảo sát này, tôi được ông lớn ngắm đến, đạt được học bổng toàn phần đào tạo chuyên sâu.
Giang Trúc Hinh quyết tâm tái tạo thành tựu của tôi nên chắc chắn sẽ không bỏ qua cuộc thi khảo sát này. Việc đụng độ cô ta nằm trong dự kiến của tôi.
Trái lại, khi thấy tôi, cô ta vừa ngạc nhiên, vừa cảnh giác: “Thẩm Như Đường? Cậu tới đây làm gì?”
Tôi hơi buồn cười: “Đăng ký được duyệt nên tôi tới thôi.”
Cô ta khinh miệt quan sát tôi vài lượt: “Cậu tưởng lần này mình sẽ thắng được chắc? Dù cậu điều chỉnh được thiện cảm của giáo sư Cao với cậu thì cũng không thể làm giả kết quả cuộc thi đâu!”
“Ừ.” Tôi gật đầu tán thành: “Tôi thắng hay không không quan trọng, quan trọng là… cậu thắng được sao?”
Giang Trúc Hinh thể hiện dáng vẻ nắm chắc thắng lợi: “Chờ mà xem.”
Trò chơi sắp bắt đầu, chúng tôi làm bài trên máy của mình.
Lần này, mất đi siêu năng lực, tôi cảm nhận được rõ rệt sự bình thường của mình.
Rất nhiều hình ảnh nhoáng qua, chỉ để lại ấn tượng mơ hồ trong đầu tôi.
Không kịp nhớ bất cứ điều gì.
Thế nhưng, so với kiếp trước tập trung hết sức, lần này, tôi rất thong dong.
Có một điều Giang Trúc Hinh không ngờ được, đó là thành tích xuất sắc tại cuộc thi này của tôi ở kiếp trước không phụ thuộc hết vào siêu năng lực.
Từ nửa năm trước cuộc thi, tôi đã rèn giũa bản thân ngày qua ngày.
Trí não quả thực sẽ được tăng cường quan rèn luyện lặp đi lặp lại.
Nhờ thời gian khổ luyện gấp đôi, cộng thêm gian lận nhờ siêu năng lực lúc thi đấu mà tôi đã thành công gói mình vào cái mác “thiên tài” vàng thau lẫn lộn.
Nhiều năm về sau, để không bị lộ bản chất tài trí hạng xoàng của mình, tôi học hành gian khổ từng ngày, chưa từng lơ là dẫu một giây.
Đến giảng viên hướng dẫn cũng phải hẹn gặp tôi, dặn tôi chú ý nghỉ ngơi, hưởng thụ cuộc sống, đừng để tinh thần căng thẳng quá.
“Em là một sinh viên cần cù thông minh, điều duy nhất em phải làm chính là đối xử với mình tốt hơn chút.”
Thầy ấy đã cổ vũ tôi như thế.
Tôi lại thấy hổ thẹn vô cùng.
Xung quanh có thêm càng nhiều thiên tài, tôi càng sợ hãi.
Bởi tôi biết sự “thông minh” của mình là giả.
Mười năm sau, tôi sẽ mất đi nó.
15.
Dựa vào hiểu biết của tôi về Giang Trúc Hinh, cô ta tuyệt đối sẽ không rèn luyện khắc khổ.
Trong cuộc khảo sát này, dẫu cô ta có mở gấp đôi thời gian thì cũng phải làm bài hết sức gian nan.
Càng gần đến cuối, mặt cô ta càng tái, mồ hôi cũng lấm tấm trên mũi.
Kết thúc cuộc khảo sát, danh sách nhóm đầu tiên bị loại nhanh chóng xuất hiện trên màn hình lớn.
“Thẩm Như Đường” thế mà lại nằm trong số đó.
Giang Trúc Hinh liếc qua tôi, nở nụ cười khiêu khích.
Cô ta nói với tôi bằng khẩu hình: “Tôi thắng rồi.”
Tôi đáp lại cô ta một nụ cười điềm nhiên.
Cô ta sẽ mãi mãi không hiểu nổi, rằng tôi chưa từng muốn so bì thắng thua với cô ta.
Điều ấy chẳng có nghĩa lý gì cả.
Tôi tới đây là để tìm một người.
Khi nhóm cuối bị loại, trên trường thi chỉ còn hai người.
Màn hình lớn hiển thị hai cái tên, một là “Giang Trúc Hinh”, một là “Hứa Trác”.
Trong âm thanh đếm ngược vang vọng, giáo sư công bố kết quả cuối cùng.
“Hứa Trác!”
Điểm tích lũy của cô ấy dẫn đầu một khoảng xa.
Cô ấy là một thiên tài đích thực.
Kiếp trước, tôi chỉ kém cô ấy hai điểm, vì vậy giáo sư đặc cách tuyển cả hai chúng tôi.
Chúng tôi là trò cùng thầy dạy. Qua nhiều lần hợp tác, tôi không thể không cảm thán:
Khoảng cách giữa tôi và thiên tài số một không phải thứ có thể bù đắp bằng thời gian cùng nỗ lực gấp đôi.
Do đó, sau khi tốt nghiệp, tôi từ bỏ nghiên cứu khoa học tiếp, lựa chọn gia nhập thị trường lao động.
Chẳng qua, kiếp trước của Hứa Trác cũng không được như ý hoàn toàn.
Cô ấy đề xuất một phương án nghiên cứu táo bạo, cũng nỗ lực vì nó rất nhiều năm.
Không có thành tựu nghiên cứu làm nền tảng, cộng thêm việc là dân ngoại quốc nên số người bằng lòng đầu tư cho dự án của cô ấy đã ít càng thêm ít.
Cô ấy bước những bước đi trắc trở dưới hoàn cảnh thiếu thốn tài chính, dốc trọn tâm huyết.
Đó là một con đường vừa tối đen vừa dài dằng dặc, chính cô ấy cũng không thấy được ánh bình minh.
Song, cô ấy đã từ bỏ mọi thứ, dứt khoát tiến về phía trước một cách kiên quyết.
Lúc đó, tôi đã tốt nghiệp và vào làm trong công ty. Thỉnh thoảng cô ấy lại gọi cho tôi, thảo luận về thành tựu mới nhất cùng hướng đi kế tiếp.
Cô ấy vẽ cho tôi một chiếc bánh, nói rằng chừng nào hoàn thành nghiên cứu rồi sẽ cùng tôi ra thành lập một công ty gây chấn động thế giới.
Tôi cũng trêu lại, nói rằng chừng nào thành giám đốc công nghệ, tôi nhất định sẽ thuyết phục cổ đông đầu tư cho dự án của cô ấy.
Về sau, tôi thực sự trở thành giám đốc công nghệ, công trình nghiên cứu của cô ấy cũng cho ra thành quả cuối.
Khoảnh khắc công bố cho thế giới về công nghệ mình nghiên cứu phát minh ra, cô ấy đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Thế nhưng, cô ấy lại không còn trên đời nữa.
Khi những triệu chứng đầu tiên của ung thư xuất hiện, cô ấy dốc cạn sức phá tan cửa ải khó khăn cuối cùng.
Cô ấy mất ăn mất ngủ đến độ phớt lờ toàn bộ những cơn đau của cơ thể, nên đã lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất.
Cuối cùng, cô ấy gõ xong phần kết của luận văn trên giường bệnh.
Tại mục “Lời cảm ơn”, cô ấy viết: “Cảm ơn người bạn thân nhất của tôi – Thẩm Như Đường đã luôn tin tưởng và cổ vũ cho tôi. Xin lỗi cậu, mình phải nuốt lời rồi.”
Kiếp này, mục đích duy nhất khi khởi nghiệp của tôi chính là dốc toàn lực giúp đỡ cô ấy thực hiện ước mơ của mình.
Tôi không muốn để niềm tiếc nuối ấy tái diễn.
16.
Giang Trúc Hinh thi trượt.
Giây phút biết kết quả, cô ta xông thẳng tới trước bục, hét lớn với giáo sư:
“Tôi đạt hạng hai! Tại sao không chọn tôi?”
Giáo sư nhìn cô ta chăm chú với ánh nhìn hiền hòa, khẽ lắc đầu, nói bằng vốn tiếng Trung ít ỏi: “Xin lỗi, bạn không đạt tiêu chuẩn.”
“Không đúng! Như vậy không đúng!” Giang Trúc Hinh bỗng dưng chỉ vào tôi đang đứng trong đám người, khàn giọng nói: “Lúc ấy rõ ràng ông chọn cả cậu ta!”
Giáo sư nhìn tôi, thắc mắc đẩy gọng kính, dùng tiếng Anh hỏi người bên cạnh: “Cậu ta nghĩa là sao?”
“Có vẻ bạn này bị kết quả làm cho sốc rồi.” Có người thì thầm.
Ban tổ chức gọi bảo vệ vào, đỡ Giang Trúc Hinh đang mất hồn mất vía ra.
Kết thúc đợt tuyển chọn, tôi đứng ngoài hội trường chờ Hứa Trác tuổi trẻ đi ra, đúng lúc thấy cô ấy vừa đi vừa lơ đễnh nghĩ gì đó, cứ thế va đầu vào cột điện, va xong còn cuống quít xin lỗi cột điện: “Xin lỗi, xin lỗi!”
Tôi phì cười.
Hứa Trác nhe răng trợn mắt xoa cục u lớn trên trán, nhìn về phía tôi.
Sau đó cười toe toét theo tôi đầy ngu ngơ.
Tôi đến xin phương thức liên lạc của cô ấy.
“Mình biết cậu có một ý tưởng tuyệt diệu. Không sao đâu, cậu cứ mạnh dạn thực hiện. Mình sẽ ủng hộ cậu tuyệt đối.”
Nghĩ rồi, tôi bổ sung: “Bao gồm tiền bạc.”
Trong mắt cô ấy chứa đầy nét trong trẻo và ngây thơ của tuổi này, biết ơn nắm tay tôi: “Cảm ơn cậu, người lạ!”
Ngẫm nghĩ vài giây, cô ấy lại chần chờ, hỏi: “Cậu không phải là một kẻ lừa đảo đấy chứ?”
17.
Sau khi Hứa Trác “đánh cược”, tôi bắt đầu dốc sức gây dựng sự nghiệp của mình.
Rủ cả Lâm Vi Sênh và Tô Hiểu Thiến nhập hội, tôi đã có nguồn tài chính bước đầu khá dư dả.
Cộng thêm siêu năng lực tăng độ thiện cảm của người khác giới, tôi lừa được tiếp thêm một nhóm người nam nỗ lực làm việc giúp mình.
Tôi bắt đầu len lỏi trong các buổi xã giao, thu hút vốn đầu tư, nhận dự án, thiết lập kênh, chạy lên chạy xuống, cố gắng mở rộng thị trường hết sức có thể.
Tôi chỉ là một người mới chưa có quá nhiều kinh nghiệm trong kinh doanh, đã vậy còn là một cô gái trẻ.
Song, tại thế giới phái nam nắm giữ phần lớn quyền lực và tài nguyên này, siêu năng lực của tôi như cá gặp nước.
Sự khinh thường, ngờ vực, cảnh giác ban đầu qua sự kích thích thiện cảm nhẹ nhàng của tôi đều sẽ bất giác biến thành sự tán dương, mong chờ cùng khát vọng bí ẩn nào đó, dụ dỗ bọn họ đưa ra một quyết định mạo hiểm.
Đồng thời, tôi kéo đội nhóm phối hợp với mình điều chỉnh chuỗi cung ứng, cho phép các dự án khác nhau thực hiện thành công và lợi nhuận dần dần xuất hiện.
Tôi kiểm soát kỹ lưỡng mức độ tăng thiện cảm của siêu năng lực, cố gắng hết sức tránh việc tăng nhiều quá rồi đem đến những rắc rối không tưởng cho mình.
Sự tán dương biến thành chiếm hữu, nỗi khát vọng trở thành dục vọng mãnh liệt… chưa chắc đã là chuyện tốt.
Dạo giữa những người đàn ông, tôi lần lượt chứng minh năng lực của mình.
Dần dà, bắt đầu có người khác giới chủ động tìm kiếm hợp tác với tôi. Tôi bắt đầu không cần dùng siêu năng lực nữa.