Bước Đến Rực Rỡ - Chương 2
Ai cũng nói giảng viên cố vấn bị che mờ mắt, chỉ mình tôi biết nguyên nhân thật sự.
Giảng viên cố vấn ngành của chúng tôi là một thầy giáo.
Giang Trúc Hinh bị tôi chọc giận đến lú đầu, cứ ngỡ thầy ấy sẽ đứng về phía cô ta vô điều kiện như kiếp trước, lại quên rằng kiếp này cô ta chọn viên thuốc màu xanh.
Giảng viên cố vấn bị đánh thức, gọi chúng tôi vào văn phòng, hỏi với giọng đầy buồn bực: “Thẩm Như Đường, sao lại thế này?”
Trên mặt tôi đầy vẻ hối lỗi: “Ngại quá, quấy rầy thầy rồi, chỉ là hiểu lầm thôi ạ. Em bất cẩn đánh đổ cốc nước vào người Hinh Hinh, cậu ấy đứng lên lại tự vấp ngã. Em cứ tưởng đây là chuyện nhỏ thôi, không hiểu sao cậu ấy lại bực dọc vậy.”
Giang Trúc Hinh hét lên: “Rõ ràng cậu cố tình bắt hắt nước vào tôi! Tôi có thể gọi những người bạn cùng phòng khác tới làm chứng!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt giảng viên cố vấn, khơi lên chút thiện cảm của thầy ấy với tôi: “Thưa thầy, hay là thế này đi, thầy về nghỉ ngơi sớm, em sẽ xin lỗi Hinh Hinh sau.”
Giảng viên cố vấn ngáp một tiếng, hài lòng gật đầu: “Bạn cùng phòng với nhau, việc nhỏ thôi, mau về đi.”
Thầy ấy đứng dậy, làm tư thế tiễn khách: “Giang Trúc Hinh, làm người phải rộng lượng chút, chớ so đo với bạn học.”
“Thầy, thầy…” Giang Trúc Hinh vẫn muốn nói thêm gì đó, song, trước ánh mắt thiếu kiên nhẫn của giảng viên cố vấn, cô ta chợt ngậm miệng.
Trên đường về ký túc xá, cô ta liếc tôi hằn học: “Thẩm Như Đường, đồ hèn hạ, cứ chờ đấy cho tôi.”
Giang Trúc Hinh ngậm bồ hòn, tâm trạng tôi rất vui vẻ.
Có người xưa nay chỉ cho phép bản thân sử dụng đặc quyền để xâm chiếm lợi ích riêng của người khác.
Những việc tôi làm chưa bằng một phần nghìn những gì cô ta làm kiếp trước, vậy mà cô ta đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
Đúng là… Đáng đời.
7.
Giai đoạn sau đó, tôi bận đến chân không chạm đất.
Ra ngoài từ sáng sớm, về ký túc xá ngay trước lúc tắt đèn, vừa ngả đầu xuống gối đã ngủ thiếp đi.
Tôi không tiếp xúc với Giang Trúc Hinh, cô ta cũng ngơi nghỉ mấy hôm.
Dành cả đêm hoàn thiện sản phẩm bước đầu. Sáng sớm hôm ấy, tôi nhẹ tay nhẹ chân quay về ký túc xá, ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa.
Giữa cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng Giang Trúc Hinh: “Thẩm Như Đường cả ngày lêu lổng với các loại đàn ông bên ngoài. Mình nghe bạn mình bên hội học sinh nói cậu ta kiếm tiền bằng cách này.”
Lưu Nguyệt Nguyệt hơi chần chờ: “Không phải đâu, anh Huy nói dạo gần đây bọn họ bận chạy một dự án…”
Giang Trúc Hinh cười khẩy: “Lời đàn ông con trai nói mà cậu cũng tin. Lần trước mình đã cảnh báo cậu rồi. Triệu Minh Huy suốt ngày ở bên cậu ta, còn cậu thì sao? Đã bao lâu cậu chưa gặp anh ta rồi?” ==Bản quyền bản dịch của metruyen.net.vn==
Lý Doanh xưa giờ không hợp tính với Giang Trúc Hinh cho lắm: “Cậu đừng vu khống bịa đặt về người ta.”
Giang Trúc Hinh cất cao giọng: “Bịa đặt? Cậu xem những món đồ trang điểm hãng lớn chưa khui của cậu ta trên bàn đi. Trước đây cậu ta có tiền mua à?”
Tôi mở mắt, kéo rèm giường cái ‘xoạch’: “Giang Trúc Hinh, cậu là động vật chân đốt à? Ra rả như dế kêu thế?”
Lưu Nguyệt Nguyệt xấu hổ thấy rõ: “Đường Đường đang ở phòng à. Chúng mình tưởng sáng cậu ra ngoài.”
Giang Trúc Hinh vẫn mạnh miệng: “Ai biết mặt cậu dày thế, trốn trên giường nghe lén à?”
Tôi nhìn đồng hồ, lười đấu võ mồm với cô ta, lo lắng quá đỗi trèo xuống giường rửa mặt rồi cầm máy tính lao xuống lầu.
Lâm Vi Sênh đang chờ tôi dưới ký túc xá: “Sao em chậm thế? Muộn rồi này.”
Anh ta có vóc dáng cao gầy, vẻ ngoài xuất sắc, khiến các nữ sinh đi ngang qua liên tục ngó nhìn.
“Em chờ ở đây nhé, anh đi đánh xe tới.”
Lâm Vi Sênh lái chiếc Ferrari tới đỗ cạnh tôi, tiếp tục thu hút hàng loạt ánh nhìn.
Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua tầng trên, đúng lúc thấy Giang Trúc Hinh ngó nửa mặt ra.
Trong ánh mắt tựa dao sắc của cô ta, tôi kéo cửa ghế phụ, ngồi vào xe.
8.
Ngày thứ hai tái sinh, tôi lập tức đăng ký tham gia một dự án khởi nghiệp văn hóa do nhà trường và bảo tàng di sản văn hóa phi vật thể thành phố phối hợp tổ chức nhằm quảng bá nghề chạm khắc lá truyền thống.
Tôi quyết định phát triển một game nhỏ, góc nhìn tổng thể được thiết kế mô phỏng theo phong cách chạm khắc lá.
Thực ra tôi đã có ý tưởng này từ kiếp trước.
Tuy nhiên hồi ấy tôi không có tay nghề, cũng không am hiểu về mỹ thuật, tài nguyên và nguồn nhân lực cũng thiếu nốt, đành từ bỏ việc thử.
Kiếp này, nhờ siêu năng lực tăng độ thiện cảm của người khác giới, tôi lừa được hai lão làng phát triển chương trình miễn phí, còn lừa được cậu trai đàn em tài giỏi xuất sắc bên học viện Mỹ Thuật tới thiết kế hình ảnh miễn phí, thậm chí thuyết phục được chủ tịch hội sinh viên tìm cho chúng tôi một khu vực làm việc miễn phí.
Dựng xong ekip, chúng tôi bắt đầu thử luôn.
Mọi người đều là những sinh viên đang gặp khó khăn về chi phí sinh hoạt, cố lắm mới tạm lo được khoản đầu tư trong giai đoạn đầu.
Thế nhưng tham vọng của tôi không hề dừng tại việc hoàn thành một tác phẩm của sinh viên.
Tôi còn muốn chạy quảng cáo, tuyên truyền, chính thức phát hành rộng rãi game này.
Game mỹ thuật với phong cách độc đáo, cách chơi đơn giản sẽ có sức hấp dẫn.
Vừa quảng bá được văn hóa truyền thống, vừa kiếm được xô vàng đầu tiên.
Tuy nhiên giai đoạn hoàn thiện kế tiếp và quảng bá phát triển hậu kỳ đều cần nguồn tài chính khổng lồ cung ứng.
Tôi nhắm tới Lâm Vi Sênh.
Anh ta là con nhà giàu số một tại trường chúng tôi. Kiếp trước, Giang Trúc Hinh kết hôn lần đầu với anh ta.
Ông anh này không thiếu tiền, cũng chẳng hứng thú gì với dự án của chúng tôi.
Tôi nói gãy lưỡi vẫn không thuyết phục được anh ta, đành phải sử dụng bàn tay vàng, tăng cao độ thiện cảm của anh ta với tôi.
Giây trước, anh ta còn chực đi thẳng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Không có hứng thú.”
Giây sau, anh ta đã dừng bước, quay đầu lại, đôi mắt ánh lên chút hứng thú: “Mà… em nói thử anh nghe xem.”
Lâm Vi Sênh cứ thế bị tôi kéo lên thuyền giặc.
Có anh ta, phương tiện phần cứng dùng để phát triển chương trình của chúng tôi lập tức được thăng cấp trên diện rộng. Bữa ăn hàng ngày cũng cải thiện hẳn.
Mọi người vui phơi phới, hiệu suất tăng gấp bội.
Chúng tôi đăng ký cuộc thi dự án khởi nghiệp cấp thành phố. Chiều nay là trận chung kết.
Lâm Vi Sênh chở tôi lao vùn vụt trên đường, tới đích kịp thời.
Trước vô số ánh nhìn chăm chú, tôi mỉm cười, bước lên bục triển lãm.
9.
Tin tức tôi giành được giải đặc biệt cuộc thi dự án khởi nghiệp được đăng tải lên website chính thức của trường học.
Cùng lúc đó, bài đăng “Thẩm Như Đường chủ động làm tiểu tam quyến rũ Lâm Vi Sênh” cũng nổ ra trên diễn đàn trường học.
“Tin rằng mấy hôm trước, không ít người trong các bạn đã thấy Lâm Vi Sênh lái xe Ferrari tới dưới ký túc xá nữ chờ Thẩm Như Đường.”
“Dự án khởi nghiệp của Thẩm Như Đường cũng do Lâm Vi Sênh chi tiền duy trì.”
“Lâm Vi Sênh đã có bạn gái là Tô Hiểu Thiến ở trường bên cạnh. Nhiều người cũng biết về trường bên rồi. Bọn họ là thanh mai trúc mã, tình cảm mặn nồng.”
“Thẩm Như Đường không biết xấu hổ, trèo lên giường Lâm Vi Sênh, làm tiểu tam đào góc tường nhà người ta.”
Để tăng tính thuyết phục, dưới bài đăng còn đính kèm bức ảnh tôi ngồi trên xe Ferrari của Lâm Vi Sênh.
Bức ảnh đó rõ ràng được chụp từ trên xuống.
Chẳng mấy chốc đã có người hùa theo: “Đúng đúng! Hôm ấy tôi cũng ở đó, tận mắt chứng kiến Lâm Vi Sênh tới đón Thẩm Như Đường.”
Trường bên cũng sang hóng biến: “Tôi học ở trường bên, tôi làm chứng. Cả trường tôi đều biết Tô Hiểu Thiến là bạn gái Lâm Vi Sênh.”
Có người thấy bất công cho Tô Hiểu Thiến: “Chẳng phải Tô Hiểu Thiến là người đẹp có tiếng sao? Cô gái này trông bình thường vậy, cậu Lâm xem trọng cô ta ở điểm nào?”
Có người mắng luôn: “Làm tiểu tam, con hèn.”
Có người nghi ngờ: “Bạn bè hợp tác với nhau, cùng đi thi thì có gì lạ? Đừng bịa đặt lung tung.”
Có người phản biện ngay: “Biết người khác có bạn gái còn ngồi ghế phó lái, không thấy vấn đề gì à?”
Lại nhanh chóng bị chặn họng: “Ông anh à, chiếc Ferrari này chỉ có hai chỗ thôi. Không ngồi ghế phó lái chẳng lẽ ngồi lên nóc xe?”
Tiếp tục có người tung ra tin tức bùng nổ: “Xem tin tức mới nhất trên website chính thức của trường sẽ thấy ảnh chụp của team dự án của Thẩm Như Đường. Cả team chỉ có mình cô ta là nữ. Tôi sẽ không nói cô ta là thể loại gì.”
Câu trả lời này lập tức bị ghim lên đầu. Có người bình luận: “Thẩm Như Đường đã trả giá gì cho dự án này? Đừng nói là thể xác nhé?”
Đủ loại đồn đãi bậy bạ, càng ngày càng nghiêm trọng.
Vào bữa tiệc mừng, tôi được Lý Doanh gửi bài viết cho xem.
“Đường Đường, cậu xem cái này đi.”
10.
Dùng ngón chân cũng đoán được đây là sản phẩm của Giang Trúc Hinh.
Kiếp trước, cô ta ăn một đống tiền hời từ đám la liếm, giật bạn trai của vô số người, hiển nhiên cũng bị rất nhiều nữ sinh mắng mỏ.
Lần mà Lâm Vi Sênh chia tay với Tô Hiểu Thiến chính là lần cô ta bị mắng chửi thậm tệ nhất.
Kiếp trước, Lâm Vi Sênh và Tô Hiểu Thiến vốn có tình cảm với nhau từ hai phía, gia đình sớm đã chuẩn bị cho lễ đính hôn.
Nào ngờ chẳng hiểu sao, anh ta lại yêu Giang Trúc Hinh, còn khăng khăng một mực đòi cưới Giang Trúc Hinh, không phải cô ta không được.
Tô Hiểu Thiến bị ruồng bỏ, uất ức nặng nề, nhảy lầu vào một đêm khuya.
Nhà họ Tô và nhà họ Lâm vốn thân nhau mấy đời, cứ thế lật mặt thành kẻ thù, cắt đứt rất nhiều hợp tác thương mại. Danh tiếng của nhà họ Lâm tuột dốc, kinh tế càng ngày càng sa sút.
Bấy giờ, Giang Trúc Hinh leo lên được vị trí khác cao hơn, ruồng bỏ Lâm Vi Sênh, vinh dự gả mình vào gia đình thượng lưu thứ hai.
Nghe nói, sau khi ly hôn, Lâm Vi Sênh vẫn coi Giang Trúc Hinh là vầng trăng sáng, đau khổ chờ cô ta quay đầu lại.
Nhưng khi Giang Trúc Hinh bị người chồng cuối cùng đuổi ra khỏi nhà, tới tìm Lâm Vi Sênh.
Lâm Vi Sênh lại ngăn cô ta ngoài cửa, tỉnh ngộ hẳn.
Anh ta tự thấy áy náy với Tô Hiểu Thiến, cả ngày quỳ trước cổng nhà họ Tô, xin họ cho mình biết mộ Tô Hiểu Thiến đang ở đâu, lại bị người nhà họ Tô cầm gậy gộc đánh đuổi ra.
Yêu hận tình thù giới thượng lưu luôn là chủ đề bàn tán giữa các bạn học cùng trường.
Tất cả mọi người đều không hiểu vì sao thái độ của Lâm Vi Sênh chợt thay đổi, cho rằng anh ta bị ma ám.
Chỉ tôi biết Giang Trúc Hinh lợi dụng siêu năng lực của cô ta, kéo thiện cảm của Lâm Vi Sênh với mình lên mức cao nhất, ép buộc cướp anh ta đi.
Một cặp đôi đất trời tạo nên cứ thế bị phá hoại thành uyên ương số khổ.
Chuyện tởm lợm ấy do Giang Trúc Hinh gây ra, vậy mà cô ta lại khăng khăng ụp nó lên đầu tôi.
Tôi cười khẩy, đặt điện thoại xuống, bưng ly nước tới chạm khẽ với người bên cạnh.
“Cảm ơn Hiểu Thiến đã chính thức gia nhập team của chúng mình! Quá trình quảng bá kế tiếp phải dựa vào sự hợp tác của hai ta rồi.”
11.
Trên diễn đàn trường, vô số người đang lót dép hóng bài đăng kế tiếp của chủ đề “Thẩm Như Đường làm tiểu tam”.
Trong đó, có rất nhiều học sinh ngoài trường.
Tối hôm ấy, có người đăng bài mới “Cô cả nhà họ Tô lên tiếng”, độ hot nhanh chóng vươn lên đứng đầu.
Bài đăng đính hai tấm ảnh ở vòng bạn bè.
Tấm thứ nhất là Tô Hiểu Thiến công khai ảnh chụp chung chúng tôi thân thiết khoác tay nhau với mô tả: “Hợp tác với Đường Đường siêu vui.”
Tấm còn lại là bảng vùng tổng*(Sum-area Table) của mini app Chạm Khắc Lá, kèm theo đó là món đồ trang điểm hãng lớn, sản phẩm điện tử cao cấp xếp chồng cạnh nhau.
Mô tả: “Đường Đường giao nhiệm vụ cho tôi, phải hoàn thành kiểu gì đây (âu sầu.jpg)? Vậy đi, mười người chơi đứng đầu trong bảng xếp hạng game hàng tuần sẽ lần lượt nhận được phần thưởng trong hình bên dưới! Mọi người mau tới tham gia đi!”
Bình luận nổi bật nhất dưới bài đăng là: “Chính chủ còn chưa lên tiếng, không biết mấy đứa tiểu nhân xấu nết nhảy nhót gì nữa.”
Bình luận nổi bật thứ hai là: “Xin hỏi chơi trò này ở đâu được? Tôi muốn phần thưởng!”
Tối hôm ấy, lượng người chơi của game chúng tôi phát triển tăng vọt dẫn đến sập game ba lần.
Chưa ăn hết tiệc chúc mừng, tôi đã vội vàng cùng hai ông anh kỹ thuật về sửa bug.
Game chạm khắc lá nương theo làn sóng hóng biến, chẳng mấy chốc đã thịnh hành trong phạm vi sinh viên, cuối cùng càn quét thẳng đường lên tận hot search Weibo.
Các chủ đề # Nghiện “Chạm Khắc Lá” #, # Phong cách “Chạm Khắc Lá” #, # Cẩm nang đạt điểm cao Chạm Khắc Lá #, # “Chạm Khắc Lá” lại sập rồi #, v.v nhanh chóng chiếm trọn bảng đơn.
Đám người chúng tôi tụ tập trong văn phòng, bị tám ngày giàu sang đập cho váng đầu hoa mắt.
12.
“Hiểu Thiến đúng là đỉnh của chóp!”
Tôi ôm Tô Hiểu Thiến hít mạnh.
Ôi, gái xinh thơm quá.
Lâm Vi Sênh đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn tôi.
Tôi tranh thủ thời gian gọi anh ta ra ngoài gặp riêng, đi thẳng vào vấn đề: “Em biết hiện giờ anh đang cảm mến em, nhưng anh hãy tin em, đây thực sự không phải suy nghĩ vốn có trong anh.”
Tôi ngoảnh mặt sang, nhìn về phía Tô Hiểu Thiến đang vui cười thoải mái với vẻ mặt đầy tự hào, nói: “Thực ra trong cuộc sống, rung động hay có thiện cảm là chuyện thường xảy ra, tuy nhiên, anh phải phân biệt cho rõ. Tình yêu, nó là sự rung động về lâu về dài, vì chỉ riêng người ấy.”
Lâm Vi Sênh nhìn theo ánh mắt tôi, hơi sững người.
Tô Hiểu Thiến được mọi người vây quanh, xinh đẹp đến ngời sáng.
Cô ấy là một người rất tốt.
Thực ra, trước khi liên hệ Lâm Vi Sênh, tôi từng định liên hệ Tô Hiểu Thiến, mời cô ấy gia nhập team chúng tôi.
Thế nhưng sau khi bối rối một lúc, cô ấy vẫn khéo léo từ chối: “Ngại quá, cảm ơn lời mời của cậu, nhưng mình không biết làm gì cả…”
Tôi hết cách thuyết phục cô ấy, bèn quay sang Lâm Vi Sênh, sau đó thông qua Lâm Vi Sênh, kéo cô ấy nhập hội.
Mặc dù hoàn cảnh gia đình Tô Hiểu Thiến tốt, bản thân cũng xinh đẹp, song tính tình cô ấy lại yếu mềm, không đủ tự tin.
Tôi từng gặp cô ấy tại một buổi sinh hoạt câu lạc bộ ở trường bên.
Với mảng marketing này, cô ấy rất nhạy bén và linh hoạt.
Sự thật chứng minh, mắt nhìn của tôi không sai.
Sau khi Giang Trúc Hinh bịa đặt về tôi, phản ứng đầu tiên của Tô Hiểu Thiến không phải xóa thiệp, mà là mặc cho độ hot tăng cao, kế đó mượn điều này quảng cáo game của chúng tôi.
“Nhưng Đường Đường à, cậu phải chịu bị mắng chút.” Tô Hiểu Thiến hơi lo lắng.
Tôi thấy không vấn đề gì cả: “Lòng mình êm ru, chẳng sợ tẹo nào.”