Bước Đến Bên Anh - Chương 4
“Ầm ầm…” Tiếng ngã xuống nặng nề vang lên, Mã Oánh bị ông ta bóp cổ cuối cùng cũng thoát khỏi tay ông ta, thở hổn hển.
Đầu óc tôi nhất thời hỗn loạn, loạng choạng đi về phía Bùi Tùng, tôi gọi tên anh ấy nhưng anh ấy không có phản ứng gì.
Cả người anh ấy nóng kinh khủng, đang ngất xỉu, máu vẫn chảy ròng ròng từ tay anh ấy, dù tôi có cầm máu thế nào cũng không cầm được.
Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, gọi 120 gọi xe cứu thương, lại gọi 110 báo cảnh sát, sau đó tôi hét lớn với người phụ nữ: “Ai đã làm chuyện này!”
“Bùi Tùng đã thay tôi chặn chai thủy tinh và búa sắt mà Chu Mặc ném vào tôi.” Người phụ nữ tóc tai bù xù khàn giọng nói trong tiếng khóc: “Nếu không phải để bảo vệ tôi, nếu không phải để bảo vệ tôi, thằng bé cũng sẽ không…”
Tôi tuyệt vọng nhìn Bùi Tùng nằm trong vũng máu thoi thóp, liên tục khóc gọi tên anh ấy: “Anh tỉnh lại đi, Bùi Tùng, Bùi Tùng, Bùi Tùng…”
Lòng căm thù thôi thúc tôi đưa tay ra, một lần nữa cầm lấy chiếc búa trên mặt đất, vung về phía người đàn ông trên mặt đất nhưng chưa kịp đập vào người ông ta thì đã bị Mã Oánh dùng tay đỡ lấy, bà ta giật lấy chiếc búa mà tôi định đập vào đầu người đàn ông xuống.
“Cháu không thể giết ông ta.”
“Vừa nãy ông ta đã định giết cô và con trai cô đó!” Tôi gào lên với bà ta, nước mắt nhòe nhoẹt trên mắt.
“Cứu Bùi Tùng trước đã.”
Tôi nhìn về phía Bùi Tùng: “Đúng rồi, Bùi Tùng, cứu Bùi Tùng trước nhưng xe cứu thương vẫn chưa đến.”
Tôi tuyệt vọng cõng Bùi Tùng máu me khắp người, lao ra khỏi cửa.
Tôi vừa cõng Bùi Tùng chạy đến sân thì sau lưng truyền đến tiếng nổ lớn, một luồng nhiệt lượng ập đến, tôi nhận ra điều gì đó, liều mạng chạy ra khỏi phạm vi nhiệt lượng bao phủ.
Cho đến khi chạy ra khỏi sân, tôi quay người lại, nhìn về phía sau. Người phụ nữ đó đứng trong ánh lửa dần dần bị nuốt chửng, cùng với mọi thứ xung quanh.
Cả ngôi nhà trong vòng chưa đầy mười giây, chớp mắt đã trở thành biển lửa, ngọn lửa hùng hùng bốc lên ngút trời, thiêu rụi tất cả.
Tôi cõng Bùi Tùng liều mạng chạy về phía khoảng đất trống, không còn quay đầu lại nữa.
Tôi ngã quỵ trước xe cứu thương vừa đến, các y tá vội vàng đưa Bùi Tùng lên xe, tôi cũng đi theo.
Các bác sĩ y tá đang nỗ lực cấp cứu Bùi Tùng, tôi run rẩy lấy điện thoại ra, một lần nữa gọi điện báo cháy.
Người phụ nữ đó thật điên rồi, điên như tôi, không, còn điên hơn tôi.
13.
Các y tá vội vàng đưa Bùi Tùng vào phòng cấp cứu.
Tôi ngã quỵ ngồi trên ghế, trong đầu toàn là hình ảnh Bùi Tùng đầy máu, nỗi sợ hãi một lần nữa mất đi anh ấy đè nặng khiến tôi không thở nổi.
Thấy bố mẹ tôi vội vã đến bệnh viện tìm tôi, tôi mới ôm chầm lấy họ khóc: “Mẹ ơi, Bùi Tùng anh ấy sẽ chết sao?”
Mẹ tôi xoa đầu tôi: “Sẽ không đâu, Tiểu Tùng là một đứa trẻ ngoan, chắc chắn sẽ khỏe lại thôi.”
Chúng tôi cùng nhau lo lắng chờ đợi bên ngoài, khi bác sĩ ra ngoài, bố tôi vội vàng tiến lên: “Bác sĩ, tình hình của cháu thế nào rồi?”
“Vì đưa đến kịp thời nên đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng rồi.” Bác sĩ nói.
Nghe nói Bùi Tùng không sao, tảng đá lớn trong lòng tôi mới hoàn toàn buông xuống.
Bùi Tùng tỉnh lại vào lúc rạng sáng. Khi tỉnh lại, thấy tôi và bố mẹ tôi đều ở bên cạnh, chúng tôi vui mừng khôn xiết khi thấy anh ấy tỉnh lại, lần đầu tiên Bùi Tùng cảm thấy, được sống thật tốt.
Tôi vẫn còn sợ hãi, tôi hỏi Bùi Tùng: “Lúc đó, cậu không phải đến trường rồi sao? Sao vẫn còn ở nhà?”
“Tớ quay lại lấy miếng ngọc bội mà bố đã để lại cho tớ, bố tớ nói muốn tặng cho người quan trọng nhất. Tớ muốn tặng cho cậu, nhưng tớ đã làm mất nó rồi.” Bùi Tùng yếu ớt nhưng vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi nước mắt giàn giụa, lấy ra từ trong túi một miếng ngọc bội chạm trổ hoa văn, run rẩy hỏi: “Cậu nói có phải cái này không?”
Đó là thứ mà khi anh ấy hôn mê vẫn luôn nắm chặt trong tay, miếng ngọc bội này, anh ấy cũng từng tặng tôi, tôi vẫn luôn nghĩ chỉ là đồ trang sức bình thường, hóa ra lại là như vậy.
Bùi Tùng gật đầu: “Đúng là cái này.”
Hóa ra là vì tôi, anh ấy mới bị liên lụy.
Tôi trả lại miếng ngọc bội cho anh ấy: “Những thứ quan trọng phải giữ gìn cẩn thận, sau này, nếu cậu vẫn thấy tớ quan trọng thì hãy tặng lại cho tớ.”
Bùi Tùng mới cất đồ đi.
Khi cảnh sát đến bệnh viện tìm tôi và Bùi Tùng để lấy lời khai, tôi mới biết. Khi 119 đến hiện trường thì ngọn lửa đã rất lớn, lính cứu hỏa xông vào cứu người, mới phát hiện ra người phụ nữ bên trong đã tự sát trong bếp rồi bị thiêu cháy, còn người đàn ông bên trong thì bị thiêu sống, chết rất thảm.
Tôi nghĩ đến Mã Oánh, lúc bà ta kéo Chu Mặc đi chết thì đang nghĩ gì? Có hối hận dù chỉ một giây vì chưa từng đối xử tốt với đứa con trai ruột của mình không?
Tất cả những điều này, tôi đều không thể biết được. Còn ngọn lửa mà bà ta gây ra, đã giúp Bùi Tùng được tái sinh từ đống tro tàn.
Sau khi Bùi Tùng hoàn toàn khỏe lại, được sự đồng ý của anh ấy, bố tôi đưa chúng tôi chuyển nhà, rời khỏi thành phố này hoàn toàn.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã kết thúc hoàn toàn.
14.
Tôi đã mất rất nhiều thời gian và công sức, mới giúp Bùi Tùng thoát khỏi bóng đen trong quá khứ.
Bố mẹ tôi luôn rất giỏi trong việc nuôi dạy con cái, họ có đủ tình yêu thương và sự tôn trọng, họ không quản ngại mà quan tâm chăm sóc Bùi Tùng, đến mức đôi khi tôi còn nghi ngờ, rốt cuộc ai mới là con ruột của họ.
Vì vậy Bùi Tùng cũng trở thành đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương.
Chúng tôi cùng nhau lớn lên, gần như hình với bóng, cùng nhau trải qua từng giai đoạn quan trọng trong cuộc đời.
Tôi may mắn vì một lần nữa được gặp lại Bùi Tùng, chứng kiến anh ấy mở ra một cuộc sống hoàn toàn khác.
Ví dụ như nhờ mẹ tôi tận tình nuôi dưỡng nhiều năm, Bùi Tùng kiếp trước chỉ cao 178 thì kiếp này chiều cao thẳng tiến lên 190, trở thành người mà tôi không thể với tới.
Anh ấy tự do phóng khoáng, tươi trẻ nhiệt huyết, lại thêm đầu óc vốn đã thông minh, dù đặt anh ấy ở đâu, anh ấy cũng là người nổi bật nhất trong đám đông.
Bố mẹ sẵn lòng cho chúng tôi đi trải nghiệm học đủ loại kỹ năng. Vì vậy, Bùi Tùng đã học bóng rổ, cưỡi ngựa bắn cung, quyền anh, võ thuật, piano, violin, guitar, hội họa, leo núi…
Anh ấy đa tài đa nghệ, cái gì cũng giỏi, còn tôi thì cái gì cũng học, cái gì cũng không giỏi, dưới sự tôn vinh của Bùi Tùng, cuối cùng tôi đã trở thành một kẻ phế vật chẳng biết làm gì.
Giống như lần trước, chúng tôi vẫn bắt đầu yêu nhau khi còn học đại học. Khác biệt là, lần này đổi thành anh ấy theo đuổi tôi ráo riết, không buông tha.
Sau khi tôi cuối cùng cũng đồng ý hẹn hò với anh ấy, anh ấy như một chú chó con vui vẻ, hớn hở đưa miếng ngọc bội cho tôi: “Kiều Kiều, em chính là người quan trọng nhất của anh!”
Anh ấy nói, vì tôi, cuối cùng anh ấy đã yêu thế giới này.
Tôi nói, vốn dĩ tôi đến đây là vì anh.
– Hết –