Bụi Và Mây - Chương 7
19.
Tổng số điểm: 633.
Là 633!
Kiếp trước, tôi chỉ được 336 điểm trong kỳ thi.
Nước mắt tôi trào ra. Ngẩng đầu nhìn bố, nước mắt ông cũng chảy dài trên má: “Tốt, quá tốt rồi! Chi Chi, bố biết con có thể làm được mà!”
Những năm đó là những năm mà tốc độ đô thị hóa của Trung Quốc phát triển nhanh chóng.
Vào ngày tôi nhận được thông báo nhập học, tin tức về việc cải tạo thành phố cổ cũng được đưa trên các bản tin.
Không mất nhiều thời gian để có người từ bộ phận liên quan liên hệ với chúng tôi.
Ba căn nhà bố tôi mua giá rẻ có thể đổi được chín căn nhà, cộng thêm gần hai triệu tiền mặt.
Con gái đã được nhận vào trường 985 danh tiếng, bố thì đầu tư thành công, đạt được tự do tài chính.
Trong bữa tiệc khai giảng đại học của tôi, mặt bố đỏ bừng và đầy tự hào.
Mọi người đều yêu cầu ông phát biểu vài lời, nói về một số kinh nghiệm đầu tư, kinh nghiệm nuôi dạy con cái, v.v
Bố tôi cười ngây ngô: “Tôi chẳng có kinh nghiệm gì. Tất cả đều là nhờ vào giấc mơ của người vợ đã mất của tôi. Tất cả đều nhờ mẹ của Chi Chi trên trời phù hộ, Chi Chi có thể vào được đại học danh tiếng là do con bé tự mình nỗ lực.”
…..
Tiệc đã tàn, khách khứa đã giải tán, bố có chút say, ông lảm nhảm: “Nếu mẹ con còn sống, thấy con có triển vọng như vậy, không biết bà ấy vui đến nhường nào. Là bố có lỗi với mẹ con, trước đây mẹ ở với bố chịu không biết bao nhiêu khổ, không được hưởng ngày nào tốt đẹp…”
Khi nói chuyện, mắt ông đỏ hoe. Tôi vỗ về, an ủi ông: “Trước đây bố đối với mẹ rất tốt. Dù không có cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng tình yêu chân thành của những người thân yêu, mẹ cũng sẽ không cảm thấy cuộc sống là như vậy là vất vả.”
Bố thở dài: “Bây giờ cuộc sống còn tệ hơn nữa, cô ấy không còn ở đây nữa…”
Sau khi xuống cầu thang, chúng tôi nhìn thấy Tưởng Lan, mặt đối mặt.
Lần cuối cùng tôi gặp bà ta là trong kỳ thi cuối kỳ đầu tiên của năm cuối trung học.
Tưởng Chiêu thi không tốt, hai mẹ con cãi nhau trước cổng trường. Lúc đó trông bà ta có chút bất thường.
Bây giờ mới nửa năm trôi qua, trông bà ta có vẻ sụt cân rất nhiều, đôi mắt lồi ra ngoài. Ánh mắt bà ta ánh lên sự phấn khích và khao khát.
Bà ta tiến lên một bước, hiểu ý đỡ bố tôi: “Lão Giang, sao anh lại uống say rồi?”
“Anh bị cao huyết áp. Không phải bác sĩ bảo anh uống ít đi sao?”
Khi nhìn thấy bà ta, bố tôi gần như bị dọa sợ, như tỉnh lại sau cơn say rượu, nghiêm túc hỏi “Sao cô lại đến đây?”
Tưởng Lan xoa xoa tay, cười nói: “Nghe nói hôm nay Chi Chi tổ chức tiệc, vội vàng chạy tới, nhưng vẫn không kịp.”
Bà ta lấy ra một chiếc khăn tay, chấm chấm
nước mắt: “Lão Giang, em biết sai rồi.”
“Ly hôn hơn một năm, em vẫn luôn thấy hối hận, nhưng lúc đó em cũng biết Chi Chi chuẩn bị thi đại học, không muốn làm con bé phân tâm.”
“Hiện tại con bé cũng đã thi xong rồi. Chúng ta có thể nói chuyện chúng ta được không ?”
Bà ta ngước mắt lên nhìn bố tôi: “Nghe nói khoảng một năm trước có người đã giới thiệu đối tượng cho anh, nhưng anh đã từ chối, có phải trong lòng anh vẫn có em đúng không? Anh vẫn còn yêu em phải không?”
20.
Bố liên tục xua tay, toát mồ hôi lạnh: “Không, tôi đã không còn tình cảm với cô từ lâu rồi.”
“Làm sao có thể? Khi chúng ta còn bên cạnh nhau không phải rất tốt sao. Chẳng phải anh đã khen em dịu dàng, ân cần sao?”
Tôi không thể nghe nổi nữa, nói thẳng: “Dì hiền lành ân cần nên mới cắm sừng bố tôi à?”
“Dì Tưởng, dì đầu tư thất bại, bị lừa toàn bộ số tiền. Nhân tình của dì cũng bỏ rơi dì, dì biết được tin bố tôi vừa được đền bù 9 căn nhà cho nên mới tìm đến người lương thiện như bố tôi nói chuyện đúng không?”
Tưởng Lan mở miệng yếu ớt phản bác: “Nói nhảm, không có việc đó.”
Vẫn cứng miệng.
“Nếu dì có tiền sao lại còn mặc những bộ quần áo cũ này? Bộ quần áo cũ này hình như là bố tôi đã mua cho dì. Đôi giày cũng là mua lúc dì còn ở nhà tôi.”
“Dì có thể thôi dát vàng lên mặt mình được không? Mở to mắt ra mà nhìn.”
“Bố tôi năm nay 45 tuổi, dáng người không có gì xấu xí, đầu không hói, công việc ổn định, có tiền tiết kiệm trong ngân hàng và một chồng giấy chứng nhận bất động sản.”
“Ông ấy được coi trọng lắm đó! Dì có gì mà đòi xứng với ông ấy?”
Mặt Tưởng Lan đỏ bừng, lao thẳng vào bố tôi, nước mũi và nước mắt chảy dài trên mặt: “Lão Giang, nhất dạ phu thê, bách dạ ân. Chúng ta tốt xấu gì cũng ở bên nhau ba năm, chẳng lẽ em không hiểu anh bằng những người phụ nữ khác sao?”
“Em đảm bảo từ nay về sau sẽ toàn tâm toàn ý đối xử với anh, coi Chi Chi như con gái ruột của mình.”
Tôi ra hiệu cho bảo vệ khách sạn tới đuổi bà ta đi.
Đang lúc chuẩn bị kéo Tưởng Lan đi, Tưởng Chiêu vội vàng chạy tới.
Cậu ta hạ giọng, không giấu được sự tức giận “Mẹ, người ta coi thường mẹ, chúng ta đừng ở đây mất mặt nũa được không?”
Tưởng Lan quay đầu nhìn cậu ta, trong mắt có chút tức giận: “Vậy con muốn mẹ phải làm sao? Tiền của mẹ đều bị bọn vay nặng lãi lấy hết rồi, còn con ngay cả kì thi thử thứ hai cũng không vượt qua nổi? Sau này mẹ có thể dựa vào con sao? Nếu con cũng đỗ vào một trường đại học danh tiếng, mẹ làm sao có thể không kiêu ngạo chứ, ít ra cuộc đời mẹ còn có chút hi vọng.”
Tưởng Chiêu cũng tức giận: “Trách con, trách con, đều là tại con. Mẹ tự tìm chet, dượng đối xử tốt với mẹ như vậy nhưng mẹ vẫn dây dưa với những người đàn ông khác, là lỗi của con sao? Mẹ không nghe con khuyên, nhất định tin vào bọn cho vay nặng lãi, cũng là lỗi của con phải không?”
Hai mẹ con bắt đầu tranh cãi ngay tại chỗ. Tôi đỡ bố bước ra ngoài, ông lau mồ hôi nói: “Cũng may là ly hôn rồi…”
Chúng tôi đang đợi taxi bên đường, Tưởng Chiêu đuổi theo chúng tôi ra ngoài.
Nắng chiều vẫn rất gay gắt, làm lộ ra những giọt mồ hôi mịn trên trán cô ta ta.
Cô ta hung tợn nhìn tôi: “Giang Chí Chi, mẹ con chúng tôi bây giờ rơi vào hoàn cảnh này, cô hài lòng rồi chứ?”
Tôi cười nói: “Ít nhất hai người vẫn còn sống, tốt hơn tôi và bố ở kiếp trước rất nhiều.”
Xe taxi đang tới, tôi lên xe với bố. Cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa sổ. Bố nắm tay tôi, cảm khái: “Thật là tốt, thật tốt, con được nhận vào đại học, bố con chúng ta cũng không ly tâm!”
Đúng vậy! Thật tốt!
Khi còn nhỏ, chúng ta phản nghịch, nổi loạn, thật khó có thể nhận biết được ai mới là người thực sự yêu chúng ta.
Nhưng bây giờ tôi đã hiểu, để biết liệu một người có yêu bạn không. Đừng nhìn những gì họ nói mà hãy nhìn những gì họ làm.
Là người vì bạn mà không tiếc tiền hay tâm huyết.
Là người vì bạn, suốt đêm khó ngủ, trằn trọc suy nghĩ.
Là người vì bạn, đặt tương lai của bạn lên hàng đầu.
Là người vì hạnh phúc của bạn, mà bỏ qua cuộc sống của bản thân.
Bạn có đang đặt tương lai của mình lên hàng đầu trong mọi việc không? Bạn có muốn thỏa hiệp cuộc sống của mình vì hạnh phúc của mình không?
Nếu thực sự có người như vậy, ngay cả khi bạn không thể hiểu họ, cũng không muốn vâng lời họ, nhưng cũng đừng làm tổn thương họ, bởi có lẽ trên đời này chỉ có người đó mới yêu thương bạn như vậy thôi.
[HẾT]