Bụi Và Mây - Chương 6
16.
Chính là hắn, chính là hắn lúc ban đầu vào đêm mùa đông đầy tuyết đó giúp mẹ kế đuổi tôi ra khỏi nhà.
Lúc đó mẹ kế gọi hắn một tiếng: “Chồng…”
Tôi hít một hơi thật sâu. Họ thực sự đã tằng tịu với nhau sớm như vậy. Hơn nữa, mẹ kế còn đưa hắn về nhà.
Sau khi tôi mở cửa vào nhà, mẹ kế rất ngạc nhiên và có chút sợ hãi khi nhìn thấy tôi.
Tôi đoán là trong lòng bà ta đang mừng thầm: May mà nhân tình bà ta đã đi rồi.
Sau khi cảm thấy vô cùng tức giận, tôi chợt nhận ra: Cơ hội đã đến!
Mấy ngày nay, bố tôi sắp ly hôn, đêm nào ông cũng ngủ trong phòng làm việc, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, chắc chắn đây không phải lần đầu tiên bà ta đưa đàn ông về nhà.
Cuối tuần, khi mẹ kế đi vắng, tôi đã hỏi ý kiến chú của Tô Khả, mua mấy cái camera giấu kín, lắp đặt trong phòng khách và phòng ngủ chính.
Tôi tưởng mẹ kế sẽ kiềm chế hơn khi suýt bị tôi phát hiện. Nhưng không ngờ, một tuần sau, bố tôi đi công tác, tôi đã chụp được một bức ảnh vô cùng giá trị.
Hai khối thịt quấn vào nhau, thực sự khiến người ta muốn nôn mửa. Đêm đó Tưởng Chiêu còn ở lại trường, hiện tại cô ta cố gắng tránh mặt với mẹ mình.
Tôi bật đoạn video lên và đặt nó lên bàn. Mẹ kế bị sốc: “Mày, mày quay video khi nào thế? Con khốn này, sao mày lại lắp camera ở trong nhà, mày lắp ở đâu thế!”
Bà ta hoảng sợ vừa nói, vừa muốn đ//ánh tôi một phát. Kết quả đã bị tôi túm tóc kéo mạnh, cơn đau làm bà ta bật khóc.
Tôi đè đâu bà ta xuống bàn, ác độc nói: “Bà còn dám đ//ánh tôi, không sợ tôi gọi cảnh sát cho mọi người biết bà đã làm gì sao?”
“Dù sao thì tao và bố mày cũng sắp ly hôn rồi. Tao còn sợ cái gì?”
Tôi nhấc đầu bà ta lên, ấn mạnh vào mặt bàn kính: “Bà vẫn còn cứng miệng.”
“Tao cũng muốn ly hôn nhưng vẫn chưa thể ly hôn được.”
“Video này tôi còn có mấy bản nữa, tốt hơn hết bà nên đồng ý ly hôn, và cút ra khỏi nhà. Nếu không tôi sẽ đăng tất cả những video lên mạng, cho bà được nổi tiếng.”
“Bà nghĩ người khác sẽ nói về bà như thế nào? Bọn họ chửi bà là kẻ lăng loàn, vô liêm sỉ, một con đĩ khốn nạn. Lũ đàn ông sẽ hỏi ngủ với bà một đêm tốn bao nhiêu tiền! Đi đâu cũng sẽ có người biết quá khư dơ dáy của bà!”
“Tôi cũng đã điều tra nhân tình của bà, gã đã có gia đình đúng không? Không những vậy nhà vợ gã khá có thế lực, bà đoán nếu vợ gã mà biết, có để bà lặng im mà biến mất không?”
Mẹ kế rõ ràng run rẩy.
“Không những vậy, tôi sẽ rải từng cái ảnh này ở trường học, bà sẽ trở nên nổi tiếng ở trường chúng tôi, tất cả bạn học đều biết bà. Lúc đó bà đoán xem, liệu cô con gái ngoan Tưởng Chiêu của bà còn có thể tiếp tục học ở trường nữa không?”
“Trường của tôi là trường trung học trọng điểm, bà xác định muốn Tưởng Chiêu chuyển trường sao, nhưng thành phố lớn như vậy, cô ta có thể chuyển đi đâu để thoát khỏi tiếng xấu có một bà mẹ dâm đãng như bà!”
Mặt mẹ kế áp vào mặt bàn kính, biến dạng. Ngực bà ta phập phồng lên xuống mạnh mẽ.
Tôi kéo tóc, đưa mặt về phía bà ta, nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ bà nói cho tôi biết, khi nào bà làm thủ tục ly hôn với bố tôi?”
17.
Mẹ kế nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi đập đầu bà ta xuống bàn kêu một tiếng “ bụp”, nói: “Đừng nhìn tôi chằm chằm như thế. Tôi nhát gan, sợ lắm!”
Trán mẹ kế nhanh chóng rỉ m//áu. Bà ta hít một hơi sâu, giọng khàn khàn: “Ngày mai, khi bố mày đi công tác về, tao sẽ cùng ông ta đi làm thủ tục.”
“Vậy bà muốn bao nhiêu tiền?”
Mẹ kế nuốt khan, không cam tâm nói: “Tao sẽ không lấy một xu nào, nhưng mày phải hứa không được để lộ video này.”
Tôi mỉm cười buông bà ta ra: “Đương nhiên, tôi nói lời giữ lời.”
Nói xong, tôi rút ra một cái khăn giấy ướt, mỉm cười đưa cho bà ta: “Lau đi, là con ra tay quá nặng, làm dì đau rồi, thực sự xin lỗi.”
Mẹ kế nhìn tôi như nhìn quái vật, không đưa tay ra lấy khăn giấy.
Ngày hôm sau tôi xin nghỉ, đi theo giám sát bố tôi và mẹ kế làm thủ tục ly hôn. Lúc nhận được giấy ly hôn, bố tôi rất bối rối.
“Sao đột nhiên cô ta lại đồng ý?”
“Bố ơi, hôm nay bố đã đã uống thuốc hạ huyết áp chưa?”
“Vẫn chưa uống.”
“Vậy bố uống trước đi, lát nữa con sẽ cho bố xem cái này.”
Thuốc hạ huyết áp cũng không thể làm giảm huyết áp đăng tăng cao của bố tôi, nên cuối cùng ông đã uống một viên Thanh Tâm hoàn.
Bố tôi chán ghét, bắt mẹ kế thu dọn đồ đạc, chuyển đi ngay trong đêm.
Mẹ kế đi thang máy chuyển đồ xuống tầng dưới, Tưởng Chiêu bị bỏ lại phía sau.
Bầu trời đầy mây đen, sắp sửa mưa lớn. Bóng dáng của cô ta bị mây đen bao vây lấy, làm cô ta trông hoang mang, mơ hồ.
Tôi ngăn cô ta lại, nói: “Chị gái tốt, tôi có cái này cho chị xem.”
Khi mẹ kế đi thang máy lên, thì nhìn thấy Tưởng Chiêu đang nôn mửa vào thùng rác ở phía cuối hành lang.
Mẹ kế lo lắng vỗ lưng cô ta: “Đang bình thường tại sao lại nôn mửa thế?”
Tưởng Chiêu lùi lại ba bước, chán ghét nói: “Bà đừng chạm vào tôi.”
Bàn tay mẹ kế dừng lại trên không trung, bà ta quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm: “Là mày cho con bé xem. Không phải mày đã hứa với tao sao… ”
Tôi ngắt lời bà ta: “Tôi chỉ hứa sẽ không tiết lộ cho người khác, nhưng Tưởng Chiêu là con gái bà, cô ta không phải người ngoài.”
“Tiểu Chiêu, nghe lời mẹ, con đừng trúng kế của nó.”
Tưởng Chiêu mất bình tĩnh: “Bà đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi, tránh xa tôi ra.”
Cô ta cao giọng chỉ vào thang máy: “Bà đi xuống trước đi, bà xuống trước đi để tôi một mình bình tĩnh lại đã.”
Mẹ kế … không, giờ phải gọi là Tưởng Lan, dùng ánh mắt có thể x//é x//ác tôi thành trăm mảnh, đi thang máy xuống trước.
Rầm rầm… mưa lớn đang đ//ập mạnh vào cửa kính hành lang.
Tưởng Chiêu bám vào tường chậm rãi đứng dậy, oán hận nhìn tôi: “Giang Chi Chi, đưa cho tao vé fanmeeting của Lý ca ca, cho tao merch, cho tao cơ hội làm trưởng fanclub, cho tao máy tính bảng, bây giờ mày cho tao xem những video kinh tởm này. Mày cố tình làm tất cả những việc này đúng không?”
“Đúng vậy!”
Cô ta gầm lên: “Sao mày lại làm vậy với tao? Mày đã rất hạnh phúc rồi, mày có tất cả tình yêu của bố, lớn lên lại xinh đẹp, có bạn thân từ thuở nhỏ … ”
Tôi nghĩ mà buồn cười: “Đừng giả vờ đáng thương, vô tội nữa. Trước đây mày và mẹ mày đã làm gì? Mày đã quên hết rồi sao?”
“Mẹ con hai người dùng mọi thủ đoạn để kéo tao xuống địa ngục? Còn không cho tao phản công sao?”
Một tia sét lóe lên, soi vào nụ cười đ//ộc á//c của tôi: “Ông trời có mắt, cho tao bò ra từ địa ngục, hiện tại đến lượt mẹ con các người!”
Lông mày Tưởng Chiêu tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi: “Mày chờ đấy, tao nhất định sẽ đ//ánh bại mày, tao nhất định.”
Tôi đã chờ đợi, chỉ là không chờ được. Rất nhanh đã đến kỳ thi cuối kỳ của học kỳ thứ hai ở trường trung học.
18.
Trong thời gian này, tôi vẫn bị ảnh hưởng bởi cuộc ly hôn của bố, tôi bị tụt xuống vị trí 111.
Nhưng dù sao đi nữa tôi vẫn giữ được vị trí của mình trong lớp trọng điểm.
Tưởng Chiêu thì th//ảm rồi. Lớp bình thường có hơn 600 người, cô ta rớt xuống vị trí 300.
Vào ngày có kết quả, chúng tôi gặp nhau trước bảng danh sách. Tôi tặc lưỡi nói: “Không phải mày nói muốn đánh bại tao sao? Tao đã cố ý chạy chậm lại, sao mày lại ngã mạnh đến mức mất hết mặt mũi vậy?”
Tưởng Chiêu tức giận đến phát đ//iên!
Trước khi mẹ kế kết hôn với bố tôi, bà ta cũng có một khoản tiền riêng.
Có lẽ chỉ để hơn thua, bà ta đã đầu tư toàn bộ số tiền của mình vào các khoản vay tư nhân, còn dụ dỗ một bà cụ ở tầng trên đầu tư tất cả tiền dưỡng lão của bà vào cùng.
Bà cụ rất thận trọng nên đã hỏi ý kiến bố tôi. Bố đương nhiên phản đối.
Bà cụ thở dài: “Vậy thì chỉ có thể gửi tiền ngân hàng, kiếm chút lãi suất thôi.”
Tôi khẽ mỉm cười: “Bà vẫn có thể mua nhà. Mua nhà bây giờ là đầu tư tốt nhất rồi.”
Bà cau mày: “Một căn nhà là đủ cho bà sống rồi, bà cần nhiều nhà như vậy để làm gì?”
Tôi không nói nữa, quay sang thuyết phục bố mua nhà: “Là mẹ báo mộng cho con.”
Bố tôi vốn chỉ có thái độ chờ đợi.
Nhưng cuối năm, Bộ GTVT đưa ra kế hoạch, căn nhà tôi mua trước đây chỉ cách lối vào tàu điện ngầm tuyến số 4 300 m, phía dưới hai trạm dừng là ga tàu cao tốc tương lai. Chỉ trong một tháng, giá nhà đã tăng 50%.
Ông lập tức chủ động: “Gần đây nếu con mơ thấy mẹ, vậy hỏi mẹ xem chúng ta nên mua bất động sản nào?”
“Mua căn nhà tồi tàn ở phố Đông.”
“Trời ơi, ở đó là khu ổ chuột, có gì mà mua?”
Người bố ngốc nghếch của tôi. Chỗ đó sẽ được tái định cư, một căn hộ sẽ được thay thế bằng nhiều căn hộ.
Rất nhiều người đã trở nên giàu có nhờ việc này. Dù bố tôi rất hoài nghi nhưng ông vẫn tin vào “giấc mơ” của mẹ.
Tôi đã mua ba căn nhà tồi tàn trong một lần. Tưởng Lan suýt chút nữa cười chet.
Mặc dù đã ly hôn, nhưng hai người bọn họ vẫn có vài bạn bè chung, vẫn thỉnh thoảng nghe được thông tin của nhau.
“Cái khu mà trời mưa to, trong nhà mưa nhỏ (ý chỉ bị dột), bên ngoài thì toàn mùi cống rãnh hôi thối, chính là khu ổ chuột, mà anh ta một lúc mua hẳn ba căn.”
“Đầu óc anh ta có vấn đề à?”
Bố cũng lưỡng lự. Nhưng ông ấy đã nói là làm, kể cả khi tôi mua ba căn nhà này, giá trị căn nhà tôi mua trước đó tăng lên cũng đủ trang trải.
Nghĩ tới đây, ông ấy cảm thấy bình tĩnh.
“Dù sao cũng chẳng mất gì!”
Tôi vào học năm cuối trung học, bận rộn với việc học. Bố tôi cố gắng bớt làm thêm giờ và thuê một người dì dọn phòng.
Chuyện của Tưởng Lan đã được giải quyết, tôi dồn hết tâm sức cho việc học.
Đôi khi tôi mải mê giải bài tập trong giờ nghỉ trưa đến nỗi quên ăn.
Vào tiết đầu tiên buổi chiều, tôi đói nên mới nhớ ra. Sau đó, Tô Khả đảm nhận nhiệm vụ quan trọng là giám sát bữa ăn của tôi.
Tan học, cậu ấy liền kéo tôi xuống căng tin.
Tôi phát hiện ra xe buýt số 6 chạy ổn định hơn xe buýt số 18, phù hợp hơn cho việc tôi học thuộc trên xe.
Tôi thấy uống trà khiến tôi sảng khoái hơn uống cà phê.
Tôi phát hiện ra rằng bầu trời sao mùa thu sáu giờ đã phát sáng.
Tôi phát hiện ra rằng vào khoảng 11 giờ đêm, các công nhân vệ sinh sẽ quét đường lần cuối cùng khi kết thúc công việc trong ngày.
Ngoài ra, đề thi ở Hoàng Cương khó hơn đề thi ở Hải Điền một chút.
Bạn cũng không cần phải ghi nhớ tất cả bảng tuần hoàn các nguyên tố, chỉ có một số ít trong đó thực sự có thể gặp trong đề thi.
Toán luôn là môn muốn m//ạng của tôi. Việc tìm ra phương pháp quan trọng hơn nhiều so với việc học thuộc lòng, khám phá từng chút một và dần dần tiến bộ.
Trong kỳ thi cuối kỳ đầu tiên của năm cuối trung học, tôi trở lại thứ hạng 95.
Sau đó, liên tục có các kỳ thi thử, trong đó có kỳ thi liên trường cấp 10, kỳ thi cấp huyện và kỳ thi liên cấp thành phố.
Tô Khả cũng căng thẳng hơn trước. Thỉnh thoảng, cậu ấy cũng rớt ra khỏi vị trí đầu.
Tôi thì đi từ 95, đến 85, đến 80, rồi 77. Lần trước thi liên thông vào thành phố, tôi đã ở trong top 50.
Tôi luôn cảm thấy vẫn còn thời gian để học chăm chỉ hơn. Nhưng kỳ thi tuyển sinh đại học không chờ đợi ai, nó đến rất nhanh.
Trời nóng bức, máy điều hòa ngoài cửa sổ kêu ầm ĩ. Tôi chợt nhớ đến một giấc mơ mà tôi thường xuyên mơ gần đây.
Tôi mơ thấy mình vẫn còn ở trong phòng bệnh đó. Dù tôi có van xin thế nào thì bố cũng không mở mắt mắng tôi nữa.
Tôi mơ thấy mình vẫn đang nằm trong tuyết. M//áu cứ tuôn ra, tôi cảm thấy cuộc đời mình trôi qua thật nhanh.
Thực ra, dù không học đại học, với những căn nhà đó, tôi cũng có thể yên tâm suốt đời. Nhưng kiếp trước tôi đã làm bố tôi thất vọng như vậy.
Trong cuộc đời này, tôi sẽ mang tự hào về cho ông ấy.
Kiếp trước tôi đã ngã xuống bùn lầy, nhưng kiếp này, tôi muốn chinh phục những đỉnh cao.
Tôi muốn bù đắp những hối tiếc của mình, muốn vì tương lai của mình mà mưu tính.
Tôi không muốn cô phụ thanh xuân, không thể lãng phí cuộc đời mình lần nữa.
Sấm sét ầm ầm ngoài cửa sổ. Những cơn mưa mùa hè nói đến là đến. Sau cơn mưa lớn, mọi thứ sẽ được hồi sinh. Giống như tôi.
Quá khứ đều là chuyện đã qua. Từ nay trở đi, tôi sẽ có một cuộc sống mới.
Tôi mở nắp bút và bắt đầu lặng lẽ trả lời các câu hỏi. Một ngày trước khi kết quả được công bố, Tô Khả đã nhận được điện thoại từ Văn phòng tuyển sinh Thanh Hoa.
Cậu ấy đã đi đến vùng đất của những giấc mơ. Còn tôi… Âm thanh điện tử cơ học thông báo điểm của tôi.