Bụi Và Mây - Chương 5
13.
Bố thở dài: “Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau khi con thi xong đại học. Người lớn chúng ta sẽ tự giải quyết công việc của mình, con chỉ cần chăm chỉ học là được.”
Bố là một người tốt bụng. Nhưng lòng tốt đôi khi trói buộc một con người, trong khi mỗi ngày mẹ kế đều vội vàng nghĩ cách moi tiền của bố tôi.
Hiện tại bà ta lại thuyết phục bố gửi tiền vào cho vay tư nhân để kiếm lãi. Việc cho vay tư nhân rất phổ biến vào thời điểm đó.
Cho vay 10 nghìn nhân dân tệ một năm có thể thu về 2000 nhân dân tệ lợi tức.
Cao hơn nhiều so với ngân hàng. Nhưng tôi biết đây là một quả b//om hẹn giờ, sớm muộn gì nó cũng sẽ n//ổ tung.
Vì vậy khi thấy bố bắt đầu dao động bởi những đòn tấn công liên tiếp của mẹ kế, cuối cùng vào một buổi sáng, tôi cũng tìm được một khoảng không gian yên tĩnh để nói chuyện với bố: “Hôm qua con mơ thấy mẹ. Bà ấy đã bảo bố đừng cho vay nặng lãi, làm tổn hại âm đức.”
Đêm đó, bố tôi nghiêm khắc từ chối mẹ kế. Dù cuộc sống phát sinh rất nhiều việc, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc học của tôi.
Kiếp trước khi đang học cao trung tôi bỏ học giữa chừng. Mặc dù điểm số của tôi không cao nhưng cũng đã từng học qua chương trình.
Sau những nỗ lực ban đầu, bây giờ tôi đã học nó dễ dàng hơn nhiều so với trước đây.
Thường khi tôi gặp khó khăn, Tô Khả sẽ hỗ trợ giúp tôi và cùng tôi vượt qua.
Tôi là là học sinh xếp cuối trong lớp trọng điểm, theo quy định, mỗi kỳ thi lớn, các lớp thông thường sẽ có một hai người có thể thi vào lớp 1 và lớp 2.
Tôi có thể bị đào thải bất cứ lúc nào, nên tôi không dám buông lỏng chút nào. Mẹ kế hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
Bà ta thường xuyên thì thầm vào tai Tưởng Chiêu: “Bài kiểm tra giữa kỳ, con nhất định phải đẩy được Giang Chi Chi xuống! Nếu đến nó mà con còn không bằng, thì con chẳng khác gì phế vật!”
…
Tôi đương nhiên sẽ phản công. Nhân cơ hội nhỏ mắt trước mặt Tưởng Chiêu: “Trong lòng bố tôi, dì không bao giờ có thể so sánh được với mẹ tôi, nên dì luôn bắt chị phải nỗ lực hơn nữa, sao bà ấy không tự mình nỗ lực đi, ngày ngày chỉ biết ngồi nhà xem tivi.”
Tưởng Chiêu siết chặt quai cặp, thản nhiên nói: “Bà ấy thật sự là rất phiền phức.”
Tôi giả vờ đồng tinh, vỗ nhẹ vào vai cô ta:
“Chị phải thi thật tốt, nếu lần này không được vào lớp trọng điểm, chắc chắn mẹ chị sẽ l//ột da chị.”
Mẹ kế không chỉ thúc giục Tưởng Chiêu, còn giả vờ cùng tôi hàn gắn mối quan hệ. Tình cờ là sắp đến sinh nhật của tôi rồi, bố hỏi tôi thích gì.
Tôi nói tôi muốn một chiếc máy tính bảng. Thời đó thậm chí máy tính bảng vẫn còn là một thứ hiếm lạ.
Nhưng bố tôi nhanh chóng từ chối: “Không được đâu. Nó sẽ dễ khiến con mất tập trung và ảnh hưởng đến việc học tập.”
Nhưng mẹ kế lại chỉ ước gì tôi học không tốt. Vậy nên ngay ngày hôm sau bà ta bí mật mua nó cho tôi: “Chi Chi, chuyện căn nhà lần trước lần trước là dì sai rồi. Đây là quà sinh nhật của con, coi như lời xin lỗi của dì. Đừng để bố con nhìn thấy nhé.”
Tôi vui vẻ nhận lấy, nhưng quay lưng lại liền đưa chiếc máy tính bảng cho Tưởng Chiêu:
“Mẹ chị thật hào phóng, mua cho tôi món quà sinh nhật đắt tiền như vậy.”
“Nhưng tôi sợ bố sẽ phát hiện ra, hay chị giữ nó giúp tôi một thời gian nhé.”
Vì kì trước Tưởng Chiêu thi trượt bài thi xếp lớp, mẹ kế đã thu lại chiếc máy tính trong phòng cô ta.
Lần này lấy được chiếc máy tính bảng này là một hit thực sự với cô ta.
Lúc hai giờ đêm khi tôi đứng dậy đi vệ sinh, tôi nhìn qua khe hở trên cửa phòng của cô ta, le lói một ánh sáng yếu ớt, không giống như đang học bài, chắc là đang chơi máy tính bảng.
Thực ra Tưởng Chiêu chưa chắc đã không biết tính toán của tôi, dù sao thì cô ta cũng đã từng làm điều như thế với tôi.
Nhưng sa ngã thì dễ mà kiềm chế được bản thân lại khó đến thế. Có lẽ cô ta cũng giống như tôi trước kia, một lần lại một lần nữa tự nhủ với mình rằng: “Tôi sẽ chơi nốt mười phút nữa thôi”
Nhưng mười phút rồi lại mười phút, không biết khi nào đã đến nửa đêm.
Chẳng mấy chốc, kỳ thi giữa kỳ đã đến, mẹ kế ôm hi vọng lớn.
Những ngày thi, bà ta còn mua một cành cây vừng. Khi Tưởng Chiêu đi ra ngoài, mẹ kế dùng cành vừng vỗ nhẹ vào lưng cậu ta:
“Chi ma khai hoa tiết tiết cao, môn môn khảo thí phân số cao.” (Hạt mè nở hoa cao cao, điểm điểm số số cũng cao)
Tưởng Chiêu rất mất kiến nhẫn: “Mẹ có thể đừng mê tín như vậy được không?”
Các giáo viên trung học làm việc rất hiệu quả. Kì kiểm tra diễn ra vào thứ bảy, thứ hai tôi đến trường, điểm và xếp hạng đã được công bố.
Tan học, mẹ kế đã đợi sẵn ở cổng trường. Nhìn thấy tôi, bà ta vội vàng hỏi: “Tiểu Chiêu đâu, sao vẫn chưa ra? Con bé làm bài thi thế nào? Bảo vệ của trường các con cũng thật là, nhất định không cho ta vào.”
14.
Đương nhiên là không rồi. Lúc trước bà ta làm ầm ĩ lên sau đó đã bị nhà trường đưa vào danh sách đen.
Bảo vệ nhìn xa trông rộng, đương nhiên không có chỉ thị không dám tùy tiện cho bà vào trường rồi.
Đang nói chuyện, Tưởng Chiêu cùng mấy người bạn cùng lớp đi ra. Mẹ kế lên tiếng gọi cô ta, vẻ mặt cô ta thay đổi rõ rệt.
Chạy nhanh tới, trong nháy mắt kéo mẹ kế chạy về phía trước. Sau khi rẽ qua ngã tư, từ xa đã nghe thấy lời buộc tội đứt quãng của Tưởng Chiêu: “Mẹ đến trường con làm gì? Mẹ nghĩ mẹ chưa đủ mất mặt sao?”
Mẹ kế cũng tức giận: “Mẹ là mẹ của con. Sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy? Mẹ là đang quan tâm con.”
Đoạn hội thoại này thật quen thuộc. Trước kia, đây là cách mà bố tôi và tôi đã cãi nhau. Ăn miếng trả miếng, đôi bên không hiểu nhau.
Mẹ kế hỏi: “Con thi thế nào? Con có được vào lớp trọng điểm không?”
Tưởng Chiêu vẻ mặt ủ rũ bước nhanh đi, không trả lời. Mẹ kế chỉ có thể hỏi tôi.
Tôi rất vui vẻ, chân thành trả lời bà ta từ tận đáy lòng: “Cậu ấy phát huy thất thường, xếp hạng 180.”
“Con xếp hạng 98, lọt vào top 100.”
Mẹ kế bùng nổ. Mặc kệ người đi lại trên đường, bà ta đuổi theo Tưởng Chiêu: “Sao thành tích của con lại liên tiếp tụt dốc vậy hả? Mẹ hầu hạ con ăn ngon, uống ngon, con thi thế này con có xứng đáng với mẹ không!”
“Con thậm chí còn không bằng Giang Chi Chi, nó đã vào cả top 100 rồi, con nói đi, con nói gì đi…”
Bà ta nắm chặt cặp sách của Tưởng Chiêu, giọng càng lúc càng lớn. Người qua đường nhìn sang một bên.
Tưởng Chiêu mặt đỏ bừng, gầm lên: “Đủ rồi, nếu mẹ có bản lĩnh tự mình thi vào Thanh Hoa Bắc Đại đi, đừng ngày nào cũng tìm con đòi cái nọ cái kia.”
Sau khi về nhà, Tưởng Chiêu tự nhốt mình trong phòng. Nhân lúc bê đồ ăn vào, mẹ kế lao vào phòng cô ta lục lọi.
Lục được rất nhiều ảnh có chữ ký của Lý Mộ, album ảnh, ảnh sự kiện, bất chấp sự phản đối của Tưởng Chiêu, bà ta xé tất cả thành từng mảnh.
Giống y như những gì bà ta đã xúi giục bố tôi làm với tôi lúc trước.
Bà ta dùng chân gi//ẫm n//át chúng: “Đây chính là những thứ khiến con mất tập trung, cản trở con học tập chăm chỉ. Mẹ sẽ đ//ốt hết chúng.”
Ngoài những thứ đó, bà ta còn tìm được chiếc máy tính bảng mà bà ta mới mua cho tôi, bà ta chộp lấy chiếc máy tính bảng, quay ra chất vấn tôi: “Đây không phải là dì mua cho con sao? Tại sao lại ở chỗ Tiểu Chiêu? Có phải con cố ý làm nó xao nhãng việc học đúng không? Con cố ý làm điểm số của nó bị tụt dốc nhanh như vậy? Sao lòng dạ con lại đen tối thế ?!”
“Mày giống y hệt mẹ mày đều không phải loại tốt đẹp gì?”
Vừa dứt lời, giọng nói giận dữ của bố vang lên từ ngoài cửa: “Còn cô thì sao? Tại sao cô lại mua máy tính bảng cho Chi Chi, trong lòng cô nghĩ cái gì! ”
15.
Mẹ kế mở miệng: “Anh, sao hôm nay anh lại về sớm thế?”
Bố chưa kịp thay giày, ông nhanh chóng bước tới, giật lấy chiếc máy tính bảng và nghiêm khắc hỏi: “Tôi sợ cô làm hỏng chuyện, đã dặn đi dặn lại không được mua máy tính bảng cho Chi Chi. Tại sao cô còn cố tình mua cho con bé? Trước đây cô đưa tiền cho nó bảo nó Hải Thành, cô mua vé tàu cho nó đi theo đuổi giấc mơ minh tinh, cô nói mẹ kế khó làm, tôi đã tin cô.”
Bố tôi tức giận gầm lên: “Vậy bây giờ thì sao? Căn bản không phải là mẹ kế khó làm, mà là cô tâm địa đen tối, cô cố ý muốn chiều hư Chi Chi!”
Ông ấy tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
“Mà Chi Tử là người phụ nữ tốt nhất trên đời này, lúc đầu tôi không có gì trong tay, cô ấy vẫn cam tâm tình nguyện gả cho tôi, cùng tôi chịu vất vả! Không ngờ cô ấy lại bạc phúc, còn trẻ như vậy đã ra đi. Cô có tư cách gì mà mắng chửi cô ấy?”
Bố gắt lên, đường gân trên cổ hiện rõ: “Tôi thấy cô đúng là loại không ra gì!”
Bố đập mạnh chiếc máy tính bảng xuống đất:
“Ly hôn đi!”
Mẹ kế vừa sốc vừa tức giận, bật khóc kể lể bà ta đã hy sinh bao nhiêu cho gia đình này? Trách bố tôi vô lương tâm.
Bố đang ngồi trên ghế sofa, phòng khách không bật đèn. Trong bóng tối lờ mờ, sau cơn tức giận, ông tỏ ra lý trí hơn bao giờ hết: “Cô cũng đừng coi tôi là kẻ ngốc.”
“Kết hôn ba năm, mọi chi phí trong gia đình đều là tôi trả, bao gồm cả tiền học phí và sinh hoạt của Tưởng Chiêu. Tiền trước khi kết hôn của cô, một phân cũng chưa từng động vào.”
“Tôi cũng đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.”
Mẹ kế không chịu ly hôn. Ngày ngày, bà ta lấy nước mắt rửa mặt, cầu xin bố tôi hồi tâm chuyển ý.
Nhưng những khi bố tôi không có nhà, bà ta lại làm hết trò nọ đến trò kia để chế nhạo tôi. Tôi đã ghi âm lại tất cả mọi thứ và bí mật cho bố tôi nghe.
Điều đó càng làm bố tôi nhận rõ bộ mặt thật của bà ta, cũng khiến ông lo sợ khi ông không có ở nhà, mẹ kế sẽ gây điều gì bất lợi đối với tôi, quyết tâm ly hôn của ông càng vững vàng.
Mẹ kế thấy bố kiên quyết ly hôn thì thẹn quá hóa giận, lớn giọng nó: “Đưa tôi năm trăm nghìn, tôi sẽ ly hôn!”
Năm trăm nghìn. Bà ta nghĩ bà ta dát kim cương à?
Bố tôi cũng nổi giận. Đôi bên nhất thời giằng co trong im lặng.
Dù sao cũng đã náo đến độ này, mẹ kế không thèm giả vờ nữa. Bà ta chỉ đưa Tưởng Chiêu đi học cũng như đón về.
Trên bàn ăn tối đều là những món tôi không ăn được.
Bố thậm chí còn muốn thỏa hiệp nói: “Sao con không để bố đưa tiền cho cô ta là xong, đừng để ảnh hưởng đến việc học của con.”
Tôi thẳng thừng từ chối: “500 nghìn chứ không phải 55 nghìn, tại sao chúng ta phải cho bà ta!”
Căn nhà chúng tôi đang ở hiện tại đứng tên bố tôi, tôi vốn định tìm người đến thay ổ khóa, vứt hết đồ của mẹ con họ ra ngoài.
Không ngờ chưa kịp làm gì, ông trời đã cho tôi một cơ hội, hôm đó tôi đến tháng, làm bẩn quần.
Tình cờ chỉ còn tiết cuối cùng, nên tôi xin phép về trước thay quần áo.
Kết quả là khi tôi ra khỏi thang máy, tình cờ tôi gặp một người đàn ông đang bước vào.
Khuôn mặt này trông quen quen. Cửa thang máy sắp đóng lại, tôi nhìn đến nốt ruồi ở khóe miệng của người đàn ông, trong đầu tôi có một tia sét.
Trong nháy mắt, tôi nhớ ra rồi!