Bụi Và Mây - Chương 4
10.
Sau một thời gian dài chờ đợi, cơn gió lạnh mùa đông đã mang theo giojng phấn khích của cậu ấy: “Giang Chi Chi, tớ nhìn thấy tên cậu rồi! Mở mắt ra đi, đồ nhát gan!”
Tôi nhìn theo hướng chỉ của cậu ấy và nhìn thấy ba chữ [Giang Chi Chi] hiển thị rõ ràng ở hạng 120 của khối.
Tôi thực sự đã … vào được lớp trọng điểm.
Tô Khả nhếch mày cười: “Tớ đứng đầu danh sách, còn cậu ở cuối danh sách đỏ, cũng có thể coi chúng ta là đầu cuối tương trợ.”
Tôi tiến lên một bước, đưa tay chạm vào cái tên đó, những giọt nước mắt không tự chủ được mà tràn qua viền mắt rơi xuống.
Đây là thành quả của sự nỗ lực trong suốt thời gian qua. Đó cũng là bước khởi đầu cho sự thay đổi cuộc đời tôi.
Tôi ngước mắt lên nhìn Tô Khả: “Tớ sẽ không bám đuôi mãi đâu. Phải, tớ sẽ cố gắng hết sức để theo kịp cậu.”
Tô Khả nhướng một bên lông mày: “Được, tớ sẽ đợi!”
Hôm nay bố về nhà rất sớm, không kịp thay giày đã hỏi tôi: “Chi Chi, thành tích thi lần này của con thế nào?”
“Con làm bài kiểm tra xếp thứ 120, đã được vào lớp trọng điểm rồi.”
Bố mở miệng, nhưng ông ấy phấn khích đến mức phải rất lâu mới nói được điều gì đó, giọng run run: “Con thật sự được vào lớp trọng điểm à?”
Ông ấy chạy tới vỗ mạnh vào vai tôi: “Làm tốt lắm, làm tốt lắm. Nếu mẹ con biết thì không biết cô ấy sẽ vui đến thế nào.”
Mẹ kế từ trong bếp đi ra, cau mày: “Thay giày, thay giày, sàn nhà vừa mới lau xong!”
“Đứng cuối cùng ở lớp trọng điểm mà cũng vui vẻ thành dạng này.”
Tôi cười lớn, liếc nhìn Tưởng Chiêu: “Tôi đương nhiên vui vẻ, cho dù đứng cuối cũng là vào lớp trọng điểm.”
“Ừ !” Bố quay lại và thay giày rồi hỏi: “Đúng rồi, vậy Tiểu Chiêu được xếp vào lớp 1 hay lớp 2?”
Mẹ kế vội vàng hỏi: “Đúng vậy, đừng to vẻ thần bí nữa, mẹ đã hỏi đi hỏi lại con nhiều lần mà không chịu nói cho mẹ biết.”
“Con so với Chi Chi hẳn phải làm bài kiểm tra tốt hơn một chút.”
Sắc mặt Tưởng Chiêu đỏ bừng, vành mắt đỏ hoe căm tức nhìn mẹ kế: “Con thi hạng 145, được phân vào lớp 3 khoa học tự nhiên, mẹ hài lòng chưa!”
Vừa nói cô ta vừa lao vào phòng, đóng sầm cửa lại. Mẹ kế bối rối.
Vài giây sau lấy lại tinh thần, bà ta lập tức gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, sau đó toàn bộ ban công vang vọng tiếng gào thét mất khống chế của bà ta.
“Có phải các người nhầm rồi không? Điểm số của con bé luôn rất ổn định. Sao đột nhiên lại tụt hạng nhanh như vậy?“
…
Dây dưa một hồi lâu, điện thoại mới cúp.
Bà ta bước vào phòng khách với vẻ mặt u ám rồi chạy lại gõ cửa phòng Tưởng Chiêu: “Mở cửa ra và cho mẹ biết chuyện quái gì đang xảy ra!”
“Con không mở, mẹ để con yên đi! Con có thể ở một mình một lúc được không?”
Hai mẹ con cãi nhau. Hừ, tôi giả vờ an ủi mẹ kế, nhưng thực ra là đang giăng bẫy:
“Có thể giáo viên đã nhầm.“
“Việc mắc lỗi khi chấm điểm là điều bình thường.”
Tôi quay sang bố tôi lần nữa, nói: “Con cuối cùng đã được vào lớp trọng điểm. Cuối tuần này chúng ta hãy đi xem nhà đi“
Bố tôi gật đầu lia lịa: “Được!”
Lúc này mẹ kế không để ý việc cãi nhau nữa, tâm sự nặng nề ngồi trở lại bàn ăn cơm.
Sau khi phân ban, việc học của tôi trở nên căng thẳng. Trong kỳ nghỉ đông cũng phải học thêm.
Ngày hôm sau giữa giờ, lúc tôi đi toilet, phát hiện bên ngoài phòng làm việc của chủ nhiệm lớp có rất nhiều người xem náo nhiệt.
Giọng nói chói tai của mẹ kế vang lên từ văn phòng.
11.
“Tại sao tất cả bài kiểm tra của bọn trẻ đều ở đây, chỉ có bài của Tiêu Chiêu nhà tôi là biến mất?”
“Có phải có việc gì mờ ám ở đây đúng không? Có vấn đề gì không thể cho ai biết hay sao? Tôi sẽ đến Phòng Giáo dục báo cáo các người.”
“Thành tích Tiểu Chiêu nhà tôi luôn rất tốt, vậy mà ngay cả Giang Chi Chi còn có thể vào được lớp trọng điểm, tại sao Tiểu Chiêu nhà tôi lại không thể vào?…”
Chủ nhiệm và giáo viên thay phiên nhau ra trận, đều không thể áp được lửa giận của mẹ kế.
Thực ra nếu như tôi không thể vào lớp trọng điểm thì có lẽ mẹ kế cũng sẽ không giận dữ như vậy.
Nếu có thể chứng minh thành tích của Tưởng Chiêu bị chấm nhầm, cô ta lọt được vào top 120 thì người đứng cuối cùng như tôi chắc chắn sẽ bị đẩy ra ngoài.
Nhà cũng không cần phải mua nữa, tiết kiệm được hàng trăm ngàn, có thể không vội được sao.
Tưởng Chiêu rất nhanh đã nhận được tin tức, vội vàng chạy tới, đỏ bừng mặt thuyết phục mẹ kế: “Mẹ ơi, sau này con vẫn còn cơ hội thi được vào lớp trọng điểm mà. Trước tiên mẹ hãy về nhà đi được không? Con xin mẹ đấy.”
Tôi cũng bước tới nói: “Đúng vậy, dì ơi, chẳng phải bố con muốn dì giúp con đi xem nhà sao…”
Tưởng Chiêu kéo mẹ kế ra ngoài: “Mẹ, trước tiên mẹ cứ về trước đi.”
Mẹ kế tức giận đến mức bốc hỏa lên đầu, giơ tay lên t//át Tưởng Chiêu một cái: “Mày là đồ thất bại, tao làm tất cả đều là vì mày.”
Gương mặt Tưởng Chiêu nhanh chóng sưng lên, tôi kéo cô ta ra sau, tức giận trừng mắt: “Dì ơi, Tiểu Chiêu cũng rất nỗ lực rồi, chỉ là một lần không phát huy được năng lực thôi. Dì là mẹ chị ấy, không an ủi thì thôi đi, sao còn đánh chị ấy nữa chứ!”
“Dì làm thế trước mặt cả lớp, là muốn chị ấy mất mặt hay sao?”
Các bạn học xung quanh đều đang xôn xao nghị luận, Tưởng Chiêu vô cùng nhục nhã!
Cô ta nhìn mẹ kế với ánh mắt căm thù rồi bỏ chạy. Lúc này, giáo viên từ phòng lưu trữ vội vàng đi tới: “Tìm thấy bài kiểm tra của bạn học Tưởng Chiêu rồi.”
Tất cả thầy cô đều theo mẹ kế kiểm tra lại bài thi. Kết quả thật buồn cười.
Không những không phải bị mất điểm mà còn chấm sai một câu, cộng nhầm thêm hai điểm.
Tưởng Chiêu bây giờ đã trở thành trò cười cho toàn trường. Đi đến đâu cũng bị người ta xì xào:
“Là cô ta đấy, mẹ cô ta đến trường phát đ//iên. Tính ra nhầm cho cô ta hai điểm.”
“Trời ơi, như thế cũng thật là mất mặt, tìm đâu ra một bà mẹ cực phẩm như vậy?”
…
Cũng có một số phụ huynh cũng nhắc con mình: “Đừng giao du với con bé Tưởng Chiêu đó. Đầu óc mẹ nó không được bình thường, đừng để lúc lún sâu vào, không thể thoát thân được.”
Sau khi bình tĩnh lại, mẹ kế cũng nhận ra mình đã đi quá xa.
Bà ta cố gắng giải thích với Tưởng Chiêu, nhưng lần nào về nhà Tưởng Chiêu cũng đóng chặt cửa, thậm chí còn mang cả cơm vào phòng ăn.
Còn tôi đã nhanh chóng lựa chọn được một căn nhà, mẹ kế dài mặt: “Hai sảnh, bốn phòng ngủ, con chỉ là một cô bé, cần gì một ngôi nhà lớn như vậy.”
12.
Tôi cười ngọt ngào: “Đương nhiên là cần rồi, sau này dì, bố con và Tưởng Chiêu đến chơi thì đều cần phòng ở.”
Bố tôi lại tập trung vào cái khác: “Căn phòng này hơi xa, cơ sở vật chất, tiện ích xung quanh cũng chưa phát triển.”
Sẽ phát triển nhanh thôi, trong vòng 5 năm nữa, cách nơi này 500m sẽ có bến tàu điện ngầm, các trường học danh tiếng trong phạm vi 1 km, bệnh viện trong phạm vi 2 km, và ga đường sắt cách đây 3 km.
Không gian phát triển rất lớn. Cuối cùng bố cũng nhượng bộ: “Bố sẽ mua cho con căn nhà này, con thích là được rồi.”
Căn nhà 150 mét vuông, thanh toán đầy đủ là 800.000 tệ. Làm sao mẹ kế tôi có thể nguyện ý được đây, lợi ích cốt lõi của bà ta bị ảnh hưởng, lần này bà ta cũng không giả vờ được nữa.
Tôi đang bàn luận với bố về không gian ngoài phòng khách.
“Căn nhà vị trí thì xa, tiện ích xung quanh lại không nhiều, hơn nữa Chi Chi thì vẫn chưa thành niên, căn bản không cần phải vội mua nhà, hay là chúng ta cứ lấy tiền này đi đầu tư, kiếm thêm một chút trước đã…”
Bà ta cứ bla bla đưa ra một loạt lý do.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Có phải dì không muốn bố mua nhà cho con phải không?”
“Dì không muốn bố chi nhiều tiền như vậy cho con phải không?”
Ánh mắt dò xét của bố đổ dồn vào người mẹ kế, nói từng chữ: “Nhà này bắt buộc phải mua, bố nói lời nhất định sẽ giữ lời.”
Tôi nhanh chóng đáp lại: “Đúng vậy, với lại tất cả tiền bạc trong gia đình đều do bố làm ra, dì dựa vào đâu mà không đồng ý?”
Mẹ kế lập tức nổi giận: “Là 800 nghìn chứ không phải 80 nghìn. Tiền anh kiếm được không phải là tài sản chung của vợ chồng chúng ta sao, em là vợ anh, em chính là không đồng ý!”
Tôi giận dữ cao giọng: “Vậy thì lẽ ra ban đầu dì không nên lấy chuyện này ra cá cược. Một người lớn tại sao nói lời lại không giữ lời như vậy chứ?”
Nghe tôi nói vậy, mẹ kế buột miệng: “Ai biết được đồ não lợn như mày lại thực sự có thể vào được lớp trọng điểm chứ…”
Giây phút này, sắc mặt bố thay đổi, đôi mắt ông mất dần đi sự ấm áp.
Mẹ kế tỉnh táo lại, cúi đầu giả vờ đáng thương:
“Lão Giang, em gả cho anh cũng là muốn tìm một người có thể nương cả suốt đời, em vì gia đình này toàn tâm toàn lực… ”
Bố khịt mũi nhẹ nhàng: “Nên như thế, phần của em, anh cũng không quên!”
“Mua nhà cho Chi Chi là dùng tài sản trước hôn nhân của anh, ngay từ đầu anh đã không cần đến sự đồng ý của em.”
Tôi suýt nữa khuỵu gối trước mặt bố. Bố ơi! Bố là bố duy nhất của con.
Số tiền mua nhà được bố trả hết một lần bằng tiền mặt và tôi đã sớm nhận được giấy chứng nhận bất động sản.
Khi ăn tối, tôi cố tình để cuốn sổ màu xanh đặt trên bàn, để lộ sơ đồ nhà bên trong: “Bố, từ giờ trở đi bố sẽ sống trong phòng ngủ chính, còn con sẽ sống ở phòng thứ hai, đây sẽ là phòng làm việc… ”
Bố ngắt lời tôi: “Đây là nhà của con , nên đương nhiên là con sống trong phòng ngủ chính.”
Tôi mỉm cười đóng sổ phòng lại và mỉm cười nhìn mẹ kế: “Dì ơi, từ giờ trở đi dì có thể thường xuyên đến thăm nhà con nhé!”
Mẹ kế tức giận đến mặt xanh mét, có lẽ tim gan bà ta cũng chuyển sang màu xanh rồi.
Qua chuyện mua nhà này, thái độ của bố tôi đối với mẹ kế đã trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.
Rõ ràng chiêu thổi tai bên gối của bà ta đã không còn tác dụng như trước nữa.
Dù sao thì tôi cũng đã xé mặt với bà ta, giờ tôi quang minh chính đại chống đối lại bà ta.
Ngay cả khi tôi cãi nhau với bà ta mấy câu, bố tôi cũng không vì thế mà trách mắng tôi.
Tôi nhân cơ hội đề nghị với bố: “Dì cũng không phải là người thành thật, không bằng bố ly hôn đi.”