Bụi Và Mây - Chương 3
7.
Bố lại gần, nhẹ nhàng ôm tôi: “Không, con là là con của bố, con sẽ luôn có một ngôi nhà để trở về.”
Sau khi về nhà, bố tôi nói với mẹ kế rằng ông muốn mua cho tôi một căn nhà.
Mẹ kế sửng sốt: “Con bé còn chưa thành niên, còn không biết đỗ đại học ở thành phố nào. Mua nhà bây giờ không phải là quá sớm sao.”
“Không sớm! Giá nhà sẽ nhanh chóng tăng cao thôi!”
Bố tôi rất kiên quyết: “Căn nhà chúng ta đang ở, vốn dĩ có một nửa là của mẹ Chi Chi. Căn nhà này nhất định phải mua!”
Mẹ kế trợn mắt, nhẹ giọng nói: “Anh tùy tiện mua nhà như vậy, chỉ sợ con bé sẽ không trân trọng tâm ý của anh. Không bằng như thế này, nếu trong kỳ thi học kỳ con bé có thể vào được lớp trọng điểm, anh hãy mua cho con bé một căn nhà coi như là phần thưởng. Nếu không vượt qua kì thi, số tiền đó sẽ được cho vào sổ tiết kiệm.”
Trường trung học của tôi có quy định căn cứ vào điểm thi cuối học kỳ 1 năm thứ 2 trung học, sẽ xếp học sinh vào lớp trọng điểm, top 120 học sinh điểm cao nhất sẽ được vào lớp trọng điểm.
Bố tôi suy nghĩ một lúc, mẹ kế tung con át chủ bài của mình ra: “Cái này cũng có thể kích thích tinh thần học tập của Chi Chi!”
Bố bị thuyết phục và gật đầu: “Được, cứ làm như thế đi. Chi Chi muốn có nhà thì bản thân con phải nỗ lực!”
Không thể không nói mẹ kế của tôi đúng là có năng lực, có thủ đoạn, nhưng tôi không đời nào để bà ta thành công.
Nếu tôi thực sự để số tiền ấy trong sổ tiết kiệm, tương lai nếu muốn lấy ra sẽ là thiên khó vạn khổ mà.
Tôi dành toàn bộ sức lực của mình cho việc học. Tưởng Chiêu thường xuyên làm tôi mất tập trung.
“Chi Chi, tớ mới mượn được một cuốn tiểu thuyết rất hay.”
Ôi, chính là một cuốn tiểu thuyết cổ đại ngược thân, ngược tâm, tam quan bất chính.
“Chi Chi, tớ mới phát hiện ra một ca sĩ bảo bối.”
Ồ, chính là đỉnh lưu ẩn hôn vài năm sau bị phát hiện.
“Chi Chi, sân băng mới mở đẹp quá. Tớ có vé rồi.”
Ồ chính là sân băng ác mộng khiến tôi bị g//ãy chân, nằm trên giường suốt hai tháng.
Sự phản công của tôi đơn giản là dứt khoát từ chối tất cả lời mời gọi.
Không quên đào cho mẹ kế một cái hố: “Dì đối với tôi thật tốt, một căn nhà trị giá mấy trăm nghìn, dì lại sẵn sàng dùng nó để động viên tôi cố gắng học tập. Hàng ngày đều chuẩn bị những món tôi thích nhất, hàng tuần còn cho tớ 300 tệ tiền tiêu vặt, chị nhất định là được cho nhiều hơn thế đúng không?”
Vẻ mặt của Tưởng Chiêu tối sầm lại. Đêm đó tôi nghe thấy hai người họ cãi nhau to ở luống hoa dưới tầng.
Khi Tưởng Chiêu trở lại, đôi mắt cô ta đỏ hồng, đẫm lệ. Cuộc cãi vã này khiến mẹ kế không thể kiềm chế được.
Bà ta ra một chiêu lớn. Mua cho tôi một vé ngồi hàng đầu đi xem buổi hòa nhạc của thần tượng với giá 1.000 tệ: “Buổi hòa nhạc này diễn ra ở Hải Thành, cũng không xa lắm, hiếm khó có cơ hội này, dì vất vả lắm mới giành được cái vé này cho con.”
8.
Tôi vô cùng xúc động. Tôi đã bán tấm vé ấy trên trang trực tuyến và mua một vé tham dự buổi họp mặt người hâm mộ vào ngày sinh nhật của Lý Mộ.
Tôi kiếm được thêm năm trăm nhân dân tệ. Thật sảng khoái!
Tưởng Chiêu đã giả vờ cô ta cũng thích Phùng máy may (Thần tượng cũ của nữ 9) trong hai năm qua, nhưng thực tế thần tượng cô ta thực sự thích là Lý Mộ.
Nhiều năm sau, khi phòng của Lý Mộ sập, cô ta say khướt trong quán bar và đăng trên vòng bạn bè ở WeChat: “Tình yêu mười năm đến ngày hôm nay triệt để chấm dứt rồi.”
Tôi đã đưa riêng vé tham dự fanmeeting cho Tưởng Chiêu.
“Tô Khả cho tôi đấy, nhưng tôi không có hứng thú với anh ta, chị cảm thấy có bạn bè nào của chị thích không?”
Tưởng Chiêu ánh mắt sáng ngời, hai tay hưng phấn run lên, giả vờ nhẹ nhàng: “Để chị hỏi xem.”
Tôi lớn lên cùng Tô Khả, chú cô ấy làm việc trong giới giải trí. Cậu ấy cũng là học bá và luôn phản đối việc tôi theo đuổi giấc mơ minh tinh.
“Giới giải trí không hào nhoáng như cậu nghĩ đâu, cậu căn bản không thích hợp với nó.”
Khi đó chúng tôi cãi nhau lớn, Tưởng Chiêu nhân cơ hội này gieo rắc bất hòa, khiến mối quan hệ của tôi và cậu ấy đóng băng.
Sau đó, tôi bị tra nam lừa gạt, lâm bệnh nặng.
Lúc đó là Tô Khả, người vừa tốt nghiệp đại học, mới bắt đầu đi làm, đã giúp tôi thanh toán viện phí, không màng những bất hoà giữa chúng tôi trong quá khứ.
Hiện tại Tô Khả coi tôi như lãng tử quay đầu, rất sẵn lòng hợp tác với tôi. Cậu ấy còn tặng tôi rất nhiều merch (từ để chỉ chung những sản phẩm liên quan đến thần tượng như album, lightstick, poster, chữ ký, áo, móc khoá,…) của Lý Mộ.
“Trước đây tớ đã nói với cậu, chị kế của cậu không phải loại người tốt đẹp gì, hiện tại cậu cuối cùng cũng tỉnh táo lại.”
Tưởng Chiêu lấy được một bức ảnh có chữ ký của Lý Mộ, một chiếc quạt mà Lý Mộ từng dùng qua, trở thành trưởng fanclub nào đó.
Cô ta phấn khích đến mức suýt ngất, nhưng vẫn phải ngày ngày nhẫn nhịn, thật là khổ cho cô ta rồi.
Đôi khi tôi thức dậy lúc nửa đêm để đi vệ sinh, nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt trong phòng cô ta, tiếng gõ nhẹ vào bàn phím tinh tinh.
Có lẽ cô ta đang hoàn thành trách nhiệm của trưởng fanclub. Cô ta đã tham gia cuộc fanmeeting đó.
Cô ta nói dối mẹ kế rằng đến chơi ở nhà của một bạn học lớp 2, còn nhờ tôi che giấu giúp cô ta.
Tôi đương nhiên… vô cùng nguyện ý.
Thời gian này tôi học tập chăm chỉ cùng Tô Khả. Đi ngủ lúc mười một giờ rưỡi và thức dậy lúc năm giờ rưỡi.
Sau mùa thu, mặt trời mọc muộn. Khi tôi ghi nhớ từng chữ, bầu trời dần trở nên sáng hơn. Ánh sáng ban mai đỏ rực thắp sáng từng tầng trời phía đông.
Giống như một cây cọ vẽ lộng lẫy, cuộc đời nhợt nhạt của tôi được nhuộm bởi những lớp màu đỏ thẫm.
Có lần tôi thức dậy sau giờ nghỉ trưa và thấy mọi người xung quanh đang nhìn tôi và cười.
Tôi ngơ ngác, Tô Khả cười giải thích: “Vừa rồi cậu nói mớ, đang cố gắng giải một bài tập mà trước đây cậu không giải được.”
Tôi hỏi: “Giải đúng không?”
Tô Khả ánh mắt sáng ngời nhìn tôi: “Cậu nói đáp án là số bảy.”
Tôi vội vàng lật vở bài tập tra đáp án. Đúng rồi!
Nhưng làm thế nào tôi có thể giải nó trong giấc mơ, tôi lại quên mất rồi.
Kỳ thi này cực kỳ quan trọng.
Nó không chỉ liên quan đến việc tôi có được vào học lớp trọng điểm hay không mà còn ảnh hưởng đến việc tôi có thể giữ được ngôi nhà riêng cho mình hay không.
Đêm trước ngày thi, bố đã nói chuyện với tôi rất lâu: “Khoảng thời gian này, bố đã nhận thấy được sự nỗ lực của con, nhưng phàm là làm người, làm việc, quý nhất ở sự kiên trì. Nhất định đừng bỏ cuộc!”
Ngày hôm sau, ông ấy phải đi đón một khách hàng quan trọng nên đã rời đi trước khi trời sáng.
Mẹ kế rót cho tôi một ly sữa đậu nành: “Ăn nhanh đi, ăn xong hôm nay mẹ sẽ đưa các con đến trường.”
Khi tôi đưa tay sờ vào ly sữa, tôi cảm thấy nhiệt độ của ly không đúng. Tôi nhướng mày “Dì ơi, đây là sữa đậu nành lạnh à?”
9.
Tôi bị bệnh đường tiêu hóa, uống sữa đậu nành lạnh vào sáng sớm mùa đông như thế này, chắc chắn sẽ gây tiêu chảy, mẹ kế cười giả tạo cười nói: “Dì mới làm nóng quá, dì sợ con vội uống. Liền cho vào tủ lạnh để nguội bớt.”
Tôi cho sữa đậu nành đề nghị với Tưởng Chiêu:
“Tôi không uống được lạnh, chúng ta đổi cốc đi.”
Bỗng nhiên, mẹ kế vội giật lấy cốc sữa đậu nành lạnh: “Ôi, lạnh quá, để dì bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại cho con.”
Ăn sáng xong tôi đi vệ sinh. Kết quả không có giấy vệ sinh.
Khi tôi ra ngoài lấy giấy vệ sinh, tôi nghe thấy Tưởng Chiêu thì thầm: “Mẹ đừng lo lắng quá, não lợn của nó chắc chắn sẽ không được nhận vào lớp trọng điểm.”
“Mẹ cũng là không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, con có biết một ngôi nhà bây giờ đáng giá bao nhiêu không? Con là đồ ngốc à?”
Mẹ kế chở tôi và Tưởng Chiêu đến cổng trường.
Bà ta nhìn tôi cười nửa miệng: “Chi Chi, đừng quá áp lực. Hôm qua dì đã nói với bố con rồi, con vẫn chưa thành niên, khi nào con đủ 18 tuổi mua nhà vẫn kịp.”
Bà ta lại khiêu khích nữa rồi. Bà ta muốn tôi cảm thấy rằng bố tôi nói lời không giữ lời.
Tôi khẽ mỉm cười: “Dù thế nào đi nữa con cũng sẽ thi vào lớp trọng điểm.”
Mẹ kế nhếch khóe miệng, lén lút đảo mắt nhìn Tưởng Chiêu cũng nở nụ cười mỉa mai. Xong, khi tôi quay lại nhìn cô ta, cô ta lại giơ ngón tay cái lên nói: “Chi Chi, cậu có thể làm được.”
Trên đường vào phòng thi, chúng tôi gặp một số bạn cùng lớp. Tưởng Chiêu mỗi lần đều nóng lòng muốn nói cho mọi người biết.
“Gần đây Chi Chi đã học hành rất chăm chỉ. Cậu ấy nói rằng cậu ấy chắc chắn sẽ có thể thi đỗ lớp trọng điểm.”
Biểu cảm trên gương mặt các bạn học rất tinh tế, ngoại trừ những người đứng trong top ba mươi người đứng đầu lớp không ai dám lớn tiếng nói chuyện?
Tôi là người đứng thứ 200, coi là cái loại gì chứ? Tôi mỉm cười giải thích: “Phần tự tin này tớ đều học được từ Tiểu Chiêu đó! Chị ấy nói bản thân khẳng định có thể lọt top không vấn đề gì, tớ cũng nên tự tin vào bản thân.”
Tôi ôm chặt ôm lấy cánh tay Tưởng Chiêu “Đúng không, chị?”
Sắc mặt cô ta cứng ngắc, thật lâu cũng không thể nặn ra một nụ cười. Cứ để cô ta giả vờ, lên đài rồi không thể xuống được nữa.
Tô Khả và tôi thi cùng một phòng thi. Trước khi bắt đầu bài thi, cậu ấy đã kéo lấy đôi tai đỏ bừng của tôi nói: “Giang Chi Chi, cố lên nào, chúng ta cùng vào lớp trọng điểm nhé!”
Tôi cầm bút chì 2B viết nguệch ngoạc lên tờ đáp án, nhưng phát hiện cả hai chiếc bút đều bị gãy ngòi.
Buổi sáng trước khi ra ngoài tôi đã kiểm tra và nó vẫn bình thường.
Ôi! Vừa rồi trên xe, Tưởng Chiêu động chạm vào túi búi của tôi. Không phải là coi thường tôi sẽ không thể vượt qua kỳ thi sao.
Tại sao vẫn phải dùng thủ đoạn bẩn thỉu này? May mắn thay, tôi vẫn dự phòng mấy cái bút ở trong cặp, có bút chì cơ và bút mực nước.
Sau hai ngày thi, tôi như muốn tróc cả lớp da ra rồi.
Trong khối của chúng tôi tổng cộng có 600 học sinh, việc vượt quá hàng trăm người để leo lên top 120 quả không dễ dàng gì.
Tới cuối tuần, kết quả từng môn đều đã có. Tên của Tô Khả chễm chệ ở ví trí đầu đầu danh sách các môn học.
Tôi lần theo danh sách tiếp tục tìm xuống tận thứ hạng thứ 110 vẫn không nhìn thấy tên mình. Tim tôi đã như một phòng trống, bốn mặt lùa gió.
Lẽ nào sống lại một lần nữa, tôi vẫn thua trong tay mẹ kế hay sao? Lẽ nào tôi vẫn không thể có căn nhà thuộc về mình hay sao?
Tôi không dám nhìn xuống nữa, ôm chặt lấy cổ tay của Tô Khả: “Tớ, tớ hình như không thi được vào lớp trọng điểm rồi.”
“Trong top 110 người đứng đầu đều không thấy tên tớ, tớ….”
Giọng tôi hơi run run: “Cậu, cậu giúp tớ xem trong 10 người cuối cùng có tên tớ hay không…”