Bức Thư Tình Mùa Hạ Rực Rỡ - Chương 4
6.
Tiếng ồn ào của bữa tiệc lập tức biến mất.
Phía sau là tiếng Tần Tử An ngã xuống đất.
Tôi không biết chính mình dùng bao nhiêu sức lực, cũng không biết trên người hắn màu đỏ sậm là rượu đỏ hay là máu.
Tôi run rẩy mở cửa phòng bếp.
Chất lỏng rượu đỏ tươi men theo nửa phần trên của bình rượu đỏ, từng giọt từng giọt rơi xuống thảm lông cừu đắt tiền.
Tôi bước chân trần ra khỏi bếp.
Bắp chân bị thủy tinh đâm, máu theo bắp chân chảy xuống.
Mọi người lặng ngắt như tờ nhìn chằm chằm tôi chật vật lại dữ tợn.
Đột nhiên có người nhìn thấy Tần Tử An ngã ở phía sau hét lên một tiếng, “Giết người!”
Cục diện trong nháy mắt hỗn loạn hẳn lên.
Tôi bị đẩy sang bên cạnh dì Sáng phát ra tiếng thét chói tai, điên cuồng chạy về phía Tần Tử An.
“Mau gọi 120, con trai tôi không thể xảy ra chuyện được!”
Sắc mặt tôi trắng bệch, mất hết can đảm.
Bởi vì tôi nhìn thấy một vũng máu từ trên đầu Tần Tử An chảy ra.
Tần Tử An chết rồi cuộc đời tôi cũng kết thúc.
Ánh đèn lấp lánh chiếu đến choáng váng trước mắt.
Ánh mắt tôi trống rỗng nhìn về phía Tần Hà.
Hắn cùng Hà Nhã Quân đứng chung một chỗ.
Trong tay cầm một bản thỏa thuận đã ố vàng.
Góc dưới bên phải là chữ ký của tôi và dì Sáng.
Để Tần Hà mất đi quyền thừa kế tài sản, dì Sáng muốn tôi yêu đương với Tần Hà.
Khi tất cả cổ đông của Tần thị đều không tán thành hắn, Tần Hà liền mất đi tư cách.
Ngay từ đầu mục đích tôi tới gần Tần Hà đã không đơn thuần.
Cho dù cuối cùng thực sự thích hắn.
Chuyện này chính là không vượt qua được hố sâu.
Tần Hà bình tĩnh đưa hợp đồng cho tôi: “Là cô ký sao?”
“Đúng.” Tôi lau mái tóc ướt sũng trên mặt: “Xin lỗi.”
Tần Hà cười một tiếng trong mắt tràn đầy thất vọng giống như đang cười sự ngu xuẩn và ngây thơ của mình.
Hắn lấy điện thoại ra bấm số giọng nói lạnh như băng.
“110 sao?”
“Tôi muốn báo cảnh sát.” Tôi đứng ở trong góc, quần áo ướt đẫm bị điều hòa thổi qua khiến cho người tôi rùng mình.
Dì Sáng tê tâm liệt phế kêu lên, kêu gào để cho tôi đẹp mắt.
Tôi lẻ loi chịu đựng tất cả mọi người nhìn chăm chú trầm mặc không nói gì.
Hà Nhã Quân thêm mắm dặm muối nói: “Tôi đã nói với cô rồi, cầm tiền liền cụp đuôi đi, đừng giương oai trước mặt tôi.”
Dì Sáng cầm lấy đèn bàn hung hăng ném về phía tôi.
Tần Hà đột nhiên giơ tay ngăn lại, sau đó hắn ý thức được mình đã làm gì sắc mặt trầm xuống, túm lấy cánh tay tôi kéo vào một gian phòng trống.
“Bùm!”
Cửa hung hăng đóng lại.
Tần Hà nới lỏng cà vạt giọng nói lạnh lùng: “Tự cô giải thích đi.”
Hắn từ trước đến nay không phải là người có kiên nhẫn nghe người ta giải thích, cũng hiếm khi bộc lộ tính tình với người khác.
Tôi giật giật môi ngữ khí rất nhẹ: “Chính là như anh đã thấy.”
Hắn tức cười: “Tôi nhìn thấy cái gì?”
“Rất nhiều năm trước, cha tôi nằm trên giường bệnh, một ngày tiêu hết năm sáu vạn, dì Sáng nói, bà ấy có thể cho tôi một công việc, chỉ cần tôi ở bên cạnh anh, cha tôi có thể tiếp tục sống.”
“Cho nên ngay từ đầu, cô đồng ý yêu đương với tôi, chính là diễn trò?”
Vẻ mặt Tần Hà lạnh đến đáng sợ dường như giây tiếp theo sẽ xé nát tôi.
Tôi ngăn chặn nghẹn ngào trong cổ họng
“Đúng.”
“Ba tôi xảy ra sự cố ở công trường, mỗi ngày tôi phải đối mặt với sự bắt nạt trong trường, sau khi tan học phải kiêm mấy công việc, họ hàng đòi nợ xếp thành hàng trước cửa nhà.”
Khoảng thời gian đen tối đó bởi vì có Tần Hà làm bạn tôi cắn răng sống sót.
Nhưng chung quy vẫn là tôi lừa hắn.
“Tần Hà, tôi… từng thích anh. ”
Giọng tôi nghẹn ngào: “Sau khi tôi biết nếu tôi làm như vậy sẽ khiến anh mất đi quyền thừa kế, tôi liền từ bỏ.”
“Đủ rồi.”
Ngữ khí hắn nhàn nhạt, trong ánh mắt mang theo chán nản thoái chí: “Lê Nguyện, thật sự đủ rồi.”
Đau đớn từ đáy lòng truyền đến.
“Năm đó tôi giống như một kẻ đào ngũ, cho rằng rời đi là có thể tránh thoát sự việc hôm nay.”
“Nhưng ngày này vẫn tới.”
“Không đáng.”
“Cô không sai, là tôi mắt mù.”
Tần Hà xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Tôi đã bị cảnh sát bắt.
Tần Tử An không chết.
Ở trong phòng bệnh gào thét muốn tống tôi vào tù.
May mắn là đêm đó tôi mang theo một cây bút ghi âm ghi lại chứng cứ Tần Tử An có mưu đồ bất chính.
Tôi đưa bằng chứng cho cảnh sát và mời luật sư.
Lúc luật sư đến bên cạnh còn có một người.
Tuổi trẻ nho nhã phong độ nhẹ nhàng.
Là một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng có phẩm chất.
“Cô Lê, xin chào, tôi họ Tô, là luật sư anh Tần mời cho cô.”
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn luật sư bên cạnh: “Tôi đề nghị cô giao vụ án này cho tôi xử lý. Nói về kinh nghiệm, tôi tự tin giỏi hơn bất cứ ai.”
Tôi ở cục cảnh sát cả đêm sức cùng lực kiệt: “Tôi đã trả lại tiền cho dì Sáng rồi, nếu muốn truy cứu chuyện tôi lừa gạt, tôi nguyện ý bồi thường…”
“Cô hẳn là hiểu lầm. ” Hắn thuần thục ngồi xuống, “Anh Tần gọi điện thoại cho tôi không nói là vụ án gì nhưng bảo tôi cần phải giúp đỡ một người.”
Hắn nhìn tài liệu lộ ra một nụ cười: “Tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng biện hộ cho tội cố ý giết người, nhưng hiện tại xem ra xác suất cô bị phán quyết phòng vệ chính đáng rất lớn. Không cần lo lắng.”
Tôi cúi đầu trong lòng nói không nên lời là ý vị gì.
“Nếu anh ấy không tin tôi, tại sao còn muốn giúp tôi?”
Luật sư đẩy mắt kính: “Xin lỗi, cái này không nằm trong phạm vi giải đáp của tôi. cô Lê, cô được bảo lãnh.”
Lúc ra khỏi đồn cảnh sát trời đổ mưa nhỏ.
Trên đường cái người đến người đi vội vã.
Trên màn hình lớn cách đó không xa là một tin tức mới nhất.
Tần Hà đang trả lời phỏng vấn của phóng viên.
“Anh Tần, có tin đồn anh và tập đoàn Hà thị gần đây có thể thành thông gia. Xin hỏi tin tức chính xác không?”
Đôi mắt lạnh lẽo của Tần Hà nhìn chằm chằm vào ống kính nói: “Không sai.”
Tôi thu hồi ánh mắt nói lời cảm ơn với người đàn ông: “Luật sư Tô, cảm ơn anh.”
“Có lẽ cô nên cảm tạ chính mình.”
Hắn cúi đầu cười híp mắt nhìn tôi: “Tôi chỉ có thể nói, cô làm tốt lắm.”
Hắn thấy sự chú ý của tôi dừng ở trên màn hình lớn.
Liền theo ánh mắt của tôi nhìn qua.
“Cô có lời muốn nói với anh Tần không?”
Tôi hỏi: “Bọn họ thật sự sẽ kết hôn sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Vậy thì không có.”
Tôi liếm liếm đôi môi khô khốc: “Cảm ơn.”
Luật sư Tô gật đầu, mở cây dù, biến mất trong màn mưa.
7.
Tôi gặp Hà Nhã Quân ở đại sảnh khách sạn.
Cô ta chờ đã lâu.
“Lê Nguyện, lá gan cô lớn hơn không ít.”
Cô ta vẫn là bộ dáng không ai bì nổi năm đó nói cười: “Tôi cùng Tần Hà cái gì cần làm cũng đã làm, tôi khuyên cô, nên cút xa ra.”
Tôi cụp mắt không nói gì.
Hà Nhã Quân tới gần tôi, cười khẽ ra tiếng: “Tôi đang nói chuyện, cô câm rồi sao?”
“Tôi đang suy nghĩ.”
Tôi nhẹ nhàng nói: “Bình hoa xa xa kia, hẳn là sẽ rất tiện tay.”
“Cái gì?”
Cô ta sửng sốt, đột nhiên bắt lấy cổ áo của tôi: “Lê Nguyện, cô đang đe dọa tôi?”
Không thể không nói, qua nhiều năm như vậy, thủ đoạn của cô ta vẫn rất vụng về.
Tôi cầm lấy ngón tay cô ta, tách từng ngón ra rất nghiêm túc nói: “Cô Hà, tôi không phải trẻ con. Cho dù giờ phút này cô lặp lại trò cũ, thậm chí…… Tìm người luân phiên tôi, tôi sẽ không sợ cô chút nào.”
Biểu tình Hà Nhã Quân khó coi như ăn phân: “Tiện nhân – -”
Tôi đột nhiên dùng sức bóp chặt cằm cô ta, nhẹ giọng nói: “Tôi dùng thời gian mười năm, suy nghĩ cẩn thận không phải tôi sai. Ảnh thân mật thì thế nào? Tôi có thể trần truồng đứng ở trước mặt người ta, giúp cho người ta chỉ điểm trước tòa, mà tâm vẫn bình tĩnh. Bởi vì lỗi sai không ở tôi.”
“Được, cô không sợ. ”
Hà Nhã Quân hung tợn nhìn tôi chằm chằm: “Cô không sợ thì đi nói với Tần Hà đi, để anh ấy tha thứ cho cô, cưới cô à? Cô xem anh ấy có nguyện ý cưới một đứa thối nát hay không!”
“Tần Hà vừa mới tuyên bố muốn đính hôn với cô.”
Tôi đẩy Hà Nhã Quân ra: “Tôi không có hứng thú cướp vị hôn phu của người khác, không lâu nữa tôi sẽ rời đi.”
“Tốt nhất cô nói được làm được!”
Hà Nhã Quân thở hồng hộc ngã ngồi trên sô pha ánh mắt âm lãnh.
Đối với tôi những ngày còn lại tôi chỉ cần xử lý tốt vụ kiện.
Bởi vì một khách hàng lớn mà tôi đã nói chuyện vài tháng trước đột nhiên đặt mua một lô trang sức từ tôi giúp tôi tránh khỏi việc bị sa thải.
Cuộc sống đã quay lại đúng quỹ đạo vốn có.
Một tháng sau, tôi nhận được tiền đấu giá.
Vụ kiện cũng thắng.
Tần Tử An bởi vì thân phận của hắn, liền leo lên hot search, tiếng phỉ nhổ không dứt từ công chúng.
Thành phố bước vào mùa mưa.
Từng tràng mưa xuân nối gót tới.
Tôi ngồi trong xe taxi nhìn ra khung cảnh phía sau cửa sổ.
Nhớ lại mười năm trước cũng vào một ngày mưa, tôi giống như một con chó nhà có tang, chạy trốn khỏi thành phố khiến tôi đau đớn này.
Mười năm sau, ít nhất tôi đã không bị bắt nạt và có thể rời đi một cách đàng hoàng.
Tài xế đang nói chuyện phiếm với tôi: “Cô gái, cô đang ra nước ngoài du học?”
“Không phải, công việc của tôi ở nước ngoài.”
“À, rất tốt, chỉ là người nhà sẽ nhớ nhung.”
Tôi có chút tiếc nuối cười cười: “Tôi không có người nhà.”
Một ngày trước khi hẹn hò với Tần Hà ở khu vui chơi, ba tôi đột nhiên tỉnh lại từ trong hôn mê, tự tay rút ống dưỡng khí của mình ra.
Khi đó tôi bị Tần Tử An và Hà Nhã Quân ấn vào WC, chụp ảnh, vết thương chồng chất.
Tất cả bi kịch đều xảy ra trong cùng một ngày.
Cũng chính là ngày đó, tôi lựa chọn rời đi.
Tài xế tiếc nuối an ủi vài câu mở radio lên.
Tin tức lạnh như băng từ trong loa truyền đến.
“Chuỗi tài chính của tập đoàn Hà thị bị đứt đoạn, nửa giờ trước công ty tuyên bố phá sản. Phóng viên đang đợi ở cửa tập đoàn Tần thị, chuẩn bị phỏng vấn CEO mới của Tần thị, anh Tần Hà. Trước đó, Bà Sáng bị lộ ra vụ bê bối ăn ngầm công quỹ, lừa đảo thương mại, chúng tôi sẽ tiến thêm một bước điều tra…”
Tài xế chậc chậc hai tiếng: “Tôi đã nói người có tiền không tin được. Đám hỏi cái gì, chính là Tần tổng kia, đã để mắt tới miếng thịt ngon “Hà gia”.
Ngay sau đó trong tin tức truyền đến thanh âm hưng phấn của phóng viên.
“Anh Tần, xin hỏi anh có tham dự vào sự kiện lần này hay không? Hôn ước kia có phải là cố ý dàn xếp hay không?”
Tần Hà âm sắc từ trầm bình tĩnh: “Các ngươi là truyền hình trực tiếp trên mạng sao?”
“Đúng vậy, anh Tần.”
“Bất kể ai ở nơi nào, đều có thể nghe được?”
“Anh Tần, mặc dù không biết anh nói là ai, nhưng tôi tin tưởng chỉ cần bên cạnh cô ấy có thiết bị điện tử nhất định có thể nghe được.”
Đầu kia trầm mặc trong chốc lát giọng Tần Hà lạnh lùng vang lên: “A Nguyện, chúc em quãng đời còn lại đều thuận lợi.”
Tôi sửng sốt một chút, ước chừng nửa phút không nói ra bất cứ lời nào.
“Cô gái, cô gái, trên đường kẹt xe, cô còn kịp không?”
Giọng nói của tài xế kéo trở lại suy nghĩ của tôi, tôi lau mặt ướt sũng nước mắt.
“Không sao, vẫn còn sớm…”
Tài xế như đang xem náo nhiệt: “Cô nói xem người đàn ông vừa rồi có ý gì? Tỏ tình với người thương? A Nguyện, nghe rất thân mật.”
Tôi nhìn giọt mưa trên cửa kính nói: “Bác tài, phiền anh quay đầu lại.”
“Tôi muốn thử một lần cuối.”
“Đi đâu?”
“Khu vui chơi Tinh Hoa.”