Bức Thư Tình Mùa Hạ Rực Rỡ - Chương 3
5.
Đó là một chiếc sườn xám màu mực.
Cắt thủ công nên không xinh đẹp như lễ phục kiểu Tây, ngược lại có vẻ dịu dàng nhu hòa.
Tần Hà dựa vào tường chậm rãi đeo đồng hồ lên ánh mắt đen kịt nhìn chằm chằm sau lưng tôi.
Nam nữ trong gương chiều cao chênh lệch vừa phải.
Hắn mặc một bộ âu phục màu đen khiêm tốn xa hoa.
Đứng cùng một chỗ với tôi mặc sườn xám, có vẻ đẹp kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây.
Tôi mím môi: “Có áo khoác không?”
Sườn xám cắt xẻ quá mức, ôm sát đường cong thân thể, ánh mắt của hắn dừng ở trên người tôi không thể che giấu ánh mắt nóng bỏng.
“Không có.” Tần Hà ánh mắt đảo qua lưng tôi, thuận miệng nói, “Rất đẹp.”
Tôi trăm triệu lần không nghĩ tới, Tần Hà mang tôi tới là bữa tiệc gia đình.
Ngôi biệt thự quen thuộc kia cho dù trải qua mười năm vẫn đứng sừng sững ở nơi đó.
Nơi này tôi gạt Tần Hà không chỉ một lần.
Thậm chí tất cả những ký ức tồi tệ đều xảy ra ở đây.
Tần Hà mở cửa xe chờ tôi: “Em trai tôi và mẹ kế chắc cô chưa từng gặp qua.”
Tôi khẩn trương đến lòng bàn tay đổ mồ hôi
“Vì sao muốn dẫn tôi tới nơi này?”
Tần Hà kéo khóe môi khom lưng vươn cánh tay về phía tôi
“Không muốn gặp phụ huynh?”
Hắn đứng trong bóng tối ánh mắt hiếm khi lộ ra một tia ôn nhu.
“……”
Hắn đem sự e ngại của tôi trở thành khẩn trương kéo tay tôi: “Chỉ là gặp người nhà mà thôi.”
Trong biệt thự sáng đèn xuyên qua một vườn hoa nhỏ đi tới trước cửa lớn.
Tiếng ồn ào xuyên qua khe cửa, người hình như rất đông.
Thỉnh thoảng xen lẫn giọng nói hàn huyên của một người phụ nữ: “Hôn sự của Tần Hà tôi sao có thể làm chủ được, dù sao cũng không phải mẹ ruột…”
Sau nhiều năm lần nữa nghe thấy thanh âm này tôi vẫn không ngừng phát run.
“Anh, anh đã trở lại.”
Một chùm ánh sáng xuyên qua cánh cửa, chiếu sáng tấm thảm dưới chân.
Hắn đứng ngược ánh sáng không thấy rõ mặt, tôi lại mất tự nhiên trốn sau lưng Tần Hà.
Hắn là em trai cùng cha khác mẹ của Tần Hà – Tần Tử An.
Tần Hà lạnh nhạt ừ một tiếng dắt tôi đi vào cửa.
Cùng Tần Tử An sát vai mà đi qua, tôi không cẩn thận ngẩng đầu cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Hắn trong nháy mắt liền nhận ra tôi, trong ánh mắt tối tăm lộ ra một tia nghiền ngẫm tựa như năm đó hắn mắng tôi là loại hàng đàn bà thối nát.
“Anh, anh còn thích nhai lại cỏ cũ à.”
Hắn đi theo phía sau tôi, cánh tay như có như không xoa lưng tôi.
Tôi nắm chặt Tần Hà cố gắng kéo dài khoảng cách với hắn.
Tần Hà nhận ra sự khác thường của tôi lạnh lùng liếc Tần Tử An: “Cút xa một chút.”
Tần Tử An liếc tôi một cái xoay người rời đi.
Dọc theo đường đi không ngừng có người cùng Tần Hà chào hỏi.
“Tần tổng, đã lâu không gặp.”
Tần Hà nhàn nhạt gật đầu với người khác.
Ánh mắt xung quanh rơi trên người tôi, đưa mắt nhìn chúng tôi đi vào phòng khách.
Giữa đám người, người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia chính là mẹ kế của Tần Hà — dì Sáng.
Hà Nhã Quân đứng bên cạnh dì Sáng, trong nháy mắt nhìn thấy tôi nhẹ nhàng chạm vào cánh tay dì Sáng.
Mọi người dừng đề tài quay đầu lại vẻ mặt khác nhau.
Dì Sáng lộ ra vẻ mặt giống Tần Tử An nhẹ nhàng nhướng mày biết rõ còn cố hỏi: “Đây là ai?”
Mấy người phụ nữ xung quanh xấp xỉ tuổi dì Sáng hỏi: “Tiểu Hà, Nhã Quân còn đang ở đây, cậu tìm một người phụ nữ khác đến đây là sao vậy?”
Tay Tần Hà dán sau lưng tôi, thản nhiên giải thích:
“Đổi người rồi.”
“Con không còn nhỏ, sao vẫn tùy hứng như vậy?”
Dì Sáng mặt lộ vẻ không vui, “Đối phương là ai con còn không rõ?”
Những lời này có ý ám chỉ tôi.
Tôi không chút hoài nghi, những chuyện cũ kia dì Sáng đã nói cho mọi người biết.
Người chẳng hay biết gì chỉ có một mình Tần Hà.
Tần Hà cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Qua bên kia lấy cho tôi chút đồ ăn, lát nữa tôi đi tìm cô.”
Ánh mắt dì Sáng khiến tôi đứng ngồi không yên, tôi gật gật đầu bước nhanh rời đi.
Bàn bánh ngọt ở vị trí gần nhà bếp không có ai.
Đi vòng qua góc đột nhiên tôi bị bắt và kéo vào bếp.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Mùi nước hoa gay gắt bay vào khoang mũi.
“Lại đi quyến rũ anh trai tôi?”
Tần Tử An cười ác ý: “Lê Nguyện, cô quên lúc trước bị chơi thành cái dạng gì rồi à?”
Tôi nổi da gà cả người rét run: “Buông tôi ra!”
Tần Tử An chống tôi lên tường nắm cằm tôi
“Nhìn xem, đẹp hơn rồi này …”
Miệng hắn kề sát đến nỗi tôi có thể ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá.
“Cô thật may mắn, đêm nay các lão bằng hữu đều ở đây, nếu không chúng ta lại làm chuyện đó?”
Tôi quay đầu đi giọng điệu cứng nhắc: “Tần Tử An, các người là đang phạm pháp đó…”
Hắn hung hăng nắm chặt tóc tôi, ấn lên vách tường giống như năm đó ấn tôi vào bồn cầu nhà vệ sinh.
“Một đứa nghèo kiết xác, dám nói pháp luật với tôi?”
“Năm đó cô có nhớ không?”
“Hà Nhã Quân hẳn là vẫn còn giữ ảnh của cô chứ? Hửm? Có muốn bị phơi bày ra ngoài không?”
Những ký ức thống khổ kia trở lại, tôi kịch liệt giãy dụa: “Tần Tử An, anh đi chết đi!”
Tần Tử An lại càng hưng phấn: “Tốt, Lê Nguyện, có nguyện ý đánh cược toàn bộ tài sản của cô hay không, liều mạng với tôi, chúng ta xem ai chết trước.”
“Một người rẻ tiền do mẹ tôi thuê tới để quyến rũ Tần Hà, cô cảm thấy Tần Hà sau khi biết chuyện còn có muốn bảo vệ cô?”
Nói xong hắn liền bắt đầu cởi quần.
Tôi tuyệt vọng giãy dụa khóe mắt chảy ra nước mắt.
Ký ức trong quá khứ ùn ùn kéo đến.
Một ngày trước khi nghỉ hè, tôi đến xin nghỉ việc với dì Sáng.
Trong tay bà ta kẹp xì gà cao ngạo ngẩng đầu: “Nhận tiền xong thì muốn chạy?”
Tôi trả lại thẻ ngân hàng cho bà ta: “Chuyện này tôi không làm được, xin lỗi.”
Bà ta cười ra tiếng: “Cho rằng như vậy cô và Tần Hà có thể đi đến cuối cùng sao?”
“Nằm mơ.”
Hôm đó Hà Nhã Quân dẫn người chặn tôi trong toilet.
Họ lột sạch quần áo của tôi một cách dễ dàng.
“Cô chính là đồ đê tiện dì Sáng thuê tới phải không?”
Hà Nhã Quân khoanh tay đứng ở giữa ngữ khí châm chọc: “Hẳn là không ngại tôi chụp mấy tấm ảnh chứ?”
Phản kháng của tôi dưới sự vây hãm của bọn họ có vẻ không đáng kể.
Năm mười tám tuổi, giữa trưa hè ve kêu to, tôn nghiêm của tôi vỡ nát trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp.
Nước bẩn thấm vào sự kiêu ngạo của tôi.
Những lời ô uế ăn mòn linh hồn tôi.
Cuối cùng, Tần Tử An dùng phương thức sỉ nhục người khác nhất làm bẩn mặt tôi.
Thanh âm tôi khàn khàn mình đầy thương tích: “Tôi muốn báo cảnh sát…”
Tần Tử An cười nắm tóc tôi: “Chỉ là làm bẩn mặt cô, tính là cưỡng gian gì chứ. Chỉ cần cô không giết chết tôi, tôi sẽ giết chết cô.”
Chuyện kia, cuối cùng không có chứng cứ liền chìm xuống.
Bên ngoài phòng bếp, tiếng người huyên náo.
Tần Tử An uống say đã kéo sườn xám của tôi lên tới lưng.
Hai tay của tôi bị hắn hung hăng khóa ở phía sau, tiếng kêu cứu bị nhấn chìm trong sự ồn ào.
“Cút…… Cút ……”
Tôi gào khóc.
Cắn mạnh vào vai hắn.
Tần Tử An bị đau, kêu thảm một tiếng buông ra.
Tôi chạy nhanh ra ngoài cửa.
Hắn phản ứng cực nhanh túm tóc tôi kéo về.
Cảm giác đau đớn kịch liệt làm cho tầm nhìn của tôi trắng bệch.
Có một thanh âm ở trong lòng tôi kêu gào.
Ghét?
Tôi đã làm gì sai để bị tổn thương hết lần này đến lần khác?
Tại sao có người sinh ra đã là quỷ?
Trong lúc hỗn loạn, tôi túm lấy chai rượu vang đỏ trên bàn ăn.
“Đồ thối tha, chết đi?”
Tôi rưng rưng xoay người, giơ chai rượu lên thật cao, nhắm ngay đầu hắn dùng sức đập xuống.
Cùng với tiếng vỡ vụn.
Thế giới trở nên yên tĩnh.