Bức Thư Tình Mùa Hạ Rực Rỡ - Chương 2
3.
Ánh sáng cuối cùng của mặt trời cũng hoàn toàn biến mất.
Màn đêm giống như một tấm lưới lớn từ bốn phương tám hướng tụ lại mà đến.
Trong xe im ắng.
Tôi ngồi ở ghế lái phụ, không kêu một tiếng.
“Ngay cả một câu cũng không muốn nói với tôi?”
Tần Hà ngồi ở ghế lái giọng điệu mang theo vẻ trào phúng.
“Tôi sẽ mau chóng rời đi, chỉ cần lấy được tiền.”
Tần Hà phát ra một tiếng cười nhạo không nhẹ không nặng.
“Nhiều năm như vậy, cô vẫn không thay đổi.”
Một tờ chi phiếu nhẹ nhàng rơi xuống đùi tôi, trống trơn còn chưa điền.
Thấy tôi sững sờ, Tần Hà lạnh lùng nói: “Hiện tại cô lấy được tiền, không đi chẳng lẽ còn đợi tôi một lần nữa ngồi một chuyến tàu lượn siêu tốc, cho cô đùa giỡn?”
Lúc trước, tôi từng nói với hắn chỉ cần hắn lên tàu lượn siêu tốc, tôi sẽ không chia tay.
Hắn mắc chứng sợ độ cao cắn răng liền lên.
Mà tôi xoay người rời đi.
Tần Hà mấy năm nay liên tiếp mở rộng sản nghiệp ra nước ngoài.
Thủ đoạn tàn nhẫn.
Dùng mọi thủ đoạn cũng muốn tìm ra tôi.
Sau đó hắn đột nhiên dừng tay.
Bên cạnh lại xuất hiện một người phụ nữ.
Tần Hà bảo vệ cô ấy rất tốt, tất cả ảnh chụp và scandal đều xử lý không còn một tấm.
Đến nay không ai biết người kia là ai.
Cho đến khi tôi nhìn thấy Hà Nhã Quân liền hiểu được.
Người kia chính là Hà Nhã Quân.
Tôi mím môi: “Anh Tần, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn lấy số tiền có trong buổi đấu giá…”
“Có gì khác nhau sao?”
Hắn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ tay lái: “Cô ký giấy tự nguyện từ bỏ, số tiền này tôi trả gấp đôi cho cô. Ngày mai có thể rời đi.”
Nói đến nước này tôi đã hiểu được ý của hắn.
Hắn hẳn là sợ Hà Nhàn Quân hiểu lầm liền muốn nhanh chóng đuổi tôi đi.
Ra giá gấp đôi đủ để tôi báo cáo kết quả công tác.
“Cảm ơn anh.”
Tôi đặt vé máy bay trở về châu Âu vào ngày hôm sau, sau đó trở lại khách sạn thu dọn đồ đạc.
Trên tivi đang phát tin tức tình cảm của Tần Hà.
Thân phận của Hà Nhã Quân lần đầu tiên bị bại lộ, truyền thông đều khen ngợi:
“Trời sinh một cặp.”
Bạn thân ở trong điện thoại hỏi:
“Đây chính là sợi dây chuyền kết hôn cậu thiết kế cho cậu, cứ vậy bán đi à?”
“Tần Hà rất thích cô ấy. Chỉ là dây chuyền mà thôi, ai đeo cũng giống nhau.”
“Coi như…”
Tôi nhẹ nhàng thở ra: “Chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc đi. Tôi cũng không phải chỉ có một tác phẩm, liên lạc với khách hàng khác là được rồi…”
Cô ấy nghe ra được tâm tình tôi không tốt cũng không biết nói ra lời an ủi gì.
Năm đó tôi mới đến Châu Âu, nghèo rớt mồng tơi, dựa vào bản thiết kế của sợi dây chuyền này, cuộc đời mới bước sang một trang mới.
Sau nhiều năm, với phần niệm tưởng này, lấy phương thức này, trở về cố hương, kỳ thật là tìm lại công đạo đối với quá khứ của tôi.
“A Nguyện, kỳ thật…… Loại người thượng đẳng như bọn họ, có duyên không phận cũng là một loại may mắn. Cậu ở bên hắn hoạ rơi vào đầu cậu còn chưa nhớ sao.”
Tôi vùi đầu tiếp tục gấp quần áo, tự nghĩ: “Lúc còn trẻ tính tình cố chấp, kỳ thật con người phải thực tế một chút mới sống tốt hơn được …”
Cốc cốc……
Ai đó đang gõ cửa.
Bạn thân hỏi: “Đã trễ thế này rồi, ai vậy?”
Tôi đứng lên: “Mình gọi phục vụ tận phòng.”
Mở cửa ra.
Lại là Tần Hà.
Trên người hắn là mùi rượu nhàn nhạt, một tay dựa ở khung cửa.
“Sao anh lại tới đây?”
Tôi đang định đóng cửa lại bị hắn ngăn lại.
“Tôi không thể tới sao?”
Tần Hà cau mày khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ say xỉn.
Cà vạt cẩn thận tỉ mỉ thắt cũng nới lỏng ra một chút.
Nghe thấy thanh âm của tôi, hắn nâng mí mắt lên, ngũ quan thâm thúy ở trong ánh đèn cùng bóng tối phá lệ mê người.
“Không phải, ý tôi là, giữa chúng ta, tiền hai bên đã thỏa thuận rồi…”
“Tiền hai bên thỏa thuận rồi?”
Thanh âm Tần Hà bởi vì say rượu nhiễm chút lười nhác mơ hồ.
Hắn cúi đầu cười nhạo một tiếng: “Tiền của cô, hai bên thỏa thuận.”
Tôi nắm chặt tay nắm cửa, ủ rũ nói: “Anh say rồi, để tôi liên lạc với thư ký của anh…”
Đột nhiên hắn nắm lấy cổ tay tôi, lực tay thật lớn.
“Anh sẽ ngồi tàu lượn siêu tốc lần nữa, em có thể ở lại được không?”
Những lời đường đột này nói ra.
Tôi trong nháy mắt sững sờ.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay gần như bốc cháy.
Tôi rút cổ tay ra thở dài.
“Chúng ta không còn là trẻ con nữa, Tần Hà.”
Tôi không ý thức được, lúc nói câu này đều là đang trái ngược với nội tâm.
Tần Hà ngước mắt lên, ánh mắt u ám nhìn tôi chằm chằm, hắn thô bạo kéo cà vạt của mình xuống.
Lộ ra cổ trắng nõn, hai xương quai xanh.
“Vậy dùng phương thức giải quyết của người trưởng thành đi.”
Hắn cầm tay tôi và đặt nó lên ngực hắn.
Ngữ khí gượng gạo:
“Ngủ với anh.”
“Lê Nguyện, em ngủ với anh, tất cả của anh đều là của em.”
Lòng bàn tay truyền đến nhịp tim mạnh mẽ, tôi như bị bỏng, dùng sức rút về.
“Tần Hà, sẽ bị người ta nhìn thấy…”
Tần Hà không thuận theo: “Có thấy cũng là em bỏ rơi anh.”
Đột nhiên có tiếng bước chân ở góc hành lang.
Tôi sững sờ, không chú ý liền bị hắn lợi dụng sơ hở.
Đẩy vào trong phòng.
Cửa đóng rồi.
Đèn tắt Tần Hà chống tôi lên tường.
Trong đêm tối chỉ còn tiếng hô hấp.
Không ai trong chúng tôi nói chuyện trước.
Hắn chậm rãi tới gần tôi, môi sắp dán lên môi tôi, tôi đột nhiên nghiêng đầu.
Cánh môi lướt qua gương mặt, tim tôi đập nhanh hơn.
Tần Hà dừng lại, trán đặt trên vách tường hít sâu một hơi giọng nói khàn khàn.
“Tránh xa tôi một chút.”
Tôi hốt hoảng nhìn hắn, ánh mắt hắn đã khôi phục sự tỉnh táo.
Gió từ cửa sổ thổi vào trong phòng, thổi tan sự mập mờ như có như không.
Cánh tay của tôi chợt được buông ra, tôi một lần nữa lấy được tự do thoát khỏi sự giam cầm của hắn.
Tần Hà dừng tại chỗ, nhắm mắt lại.
Có lẽ là vì tỉnh rượu một ít khôi phục lý trí, hắn lại biến thành bộ dáng lạnh lùng kia.
Tôi cúi đầu, vội vàng cất quần áo vào vali, che giấu sự bối rối của mình.
Chỉ nghe hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Chi phiếu, hủy bỏ rồi.”
Động tác thu dọn đồ đạc của tôi dừng lại, ngẩng đầu mờ mịt nhìn lại Tần Hà.
Hắn đứng trong bóng tối: “Công ty xảy ra chút vấn đề, chi phiếu không dùng được.”
“Xin lỗi.”
Trên mặt hắn nhìn không ra bất kỳ biểu tình dư thừa nào.
Cho nên tôi cũng không chắc, hắn có phải đang nói dối hay không.
“Vậy……”
“Vé máy bay hủy bỏ đi, tiền tổn thất tôi trả lại cho cô.”
Tôi yên lặng đặt quần áo trở lại giường rồi đứng lên: “Được.”
Cuộc trò chuyện kết thúc và tôi vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Tần Hà nhướng mày: “Muốn tôi đi?”
“Ừm.”
“Hiện tại không được.”
Hắn chậm rãi nói: “Tôi bị người ta theo dõi, nhiếp ảnh gia ngoài cửa ước gì chụp được tin tức tình cảm của tôi. Lê Nguyện, hẳn là cô cũng không muốn ngày mai cùng tôi lên TV chứ?”
Nhưng tôi thật sự rất buồn ngủ.
Tôi ngồi ở bên giường yên lặng chờ hắn rời đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tần Hà vẫn đứng ở cửa không có động tác gì.
Cơn buồn ngủ dần dần nuốt chửng tôi.
Cuối cùng tôi nghiêng đầu ngã xuống gối mềm.
Theo tia ý thức cuối cùng tôi mơ hồ nghe được một câu:
“Ngủ ngon.”
4.
Kỳ thật giấc ngủ của tôi luôn luôn rất ngắn.
Tia sáng đầu tiên buổi sáng sớm chiếu lên mí mắt tôi, tôi giật giật cánh tay lại chạm vào một người.
Hơi thở quen thuộc dù qua mười năm vẫn là cảm nhận được.
Hắn tựa hồ đã bị tôi đánh thức, tay không kiêng nể gì mà kéo eo tôi, kéo gần về phía hắn.
Tôi bỗng nhiên mở mắt cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Tần Hà buồn ngủ mông lung, mơ hồ lẩm bẩm:
“Sớm…”
Tôi bịt mắt một lúc đứng dậy giơ gối lên đập vào hắn.
“Biến thái!!!”
Tần Hà bị đánh vài cái vẻ mặt cau có: “Lê Nguyện, cô có bản lĩnh rồi.”
“Anh không biết xấu hổ!”
Tôi hoảng hốt sờ cổ áo mình, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch.
Tần Hà híp híp mắt thích ứng với ánh mặt trời chiếu vào mặt, đứng dậy vòng qua đầu giường đi về phía tôi.
Áo sơ mi của hắn giống như bị người ta ném vào máy giặt quay qua.
Đều là nếp nhăn.
Lông mày hắn nhíu chặt, có chút không kiên nhẫn.
Tôi càng luống cuống: “Anh đừng như vậy…”
Tần Hà vén tóc tôi lên, tay trượt xuống, trượt đến cuối là một nút áo bị tóc quấn lấy.
“Ai thèm chạm vào cô…”
Mắt cũng không thèm ngước lên: “Cô bị mộng du còn chưa khỏi à?”
Tôi sửng sốt mới chú ý tới trên cổ áo Tần Hà thiếu một cái cúc áo.
Hắn một bên gỡ tóc, một bên cười lạnh ra tiếng: “Tối hôm qua tóc của cô vướng vào nút áo của tôi không gỡ được, cô muốn tôi làm sao bây giờ?”
Tôi nghẹn họng: “Vậy anh cắt tóc tôi không phải xong rồi sao?”
“Tôi dám cắt mới là lạ.”
Tần Hà ngược lại cực kỳ kiên nhẫn.
Rõ ràng chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái là có thể giải quyết chuyện này, hắn đứng ở bên cạnh tôi chậm rãi làm giống như giải câu đố.
Tôi đột nhiên nhớ tới rất lâu trước đây lúc tôi và Tần Hà ở bên nhau.
Hắn cắt một sợi tóc của tôi.
Tôi vừa khóc vừa đi, bỏ hắn lại phía sau.
Tần Hà đi theo sau dỗ dành: “A Nguyện, anh sai rồi, thật sai rồi, cả đời này cũng không dám cắt nữa, em cắt lại của anh cũng được, đừng khóc mà.”
Tôi nhìn bóng lưng Tần Hà cởi nút áo trong gương, hỏi: “Sức lực của tôi không lớn như vậy, nút áo làm sao đứt được?”
Tần Hà cuối cùng cũng giải cứu được cái nút áo đáng thương khom lưng chống hai bên hông nghiêm túc nhìn tôi một lát, nghiêm trang nói: “Tôi tự mình xé, sợ cô ngủ, bị tì đau sẽ tỉnh.”
Tim tôi đập thình thịch, đứng yên tại chỗ.
Hắn nói xong câu này, liền đi vào phòng tắm.
Tôi ngửi ngửi tóc, đều là mùi của Tần Hà.
Cũng không biết hắn dùng nước hoa gì…
Chuông điện thoại vang lên là bạn thân gọi tới: “A Nguyện, cậu lên máy bay chưa?”
Tôi mới nhớ tới quên nói cho cô ấy biết tạm thời thay đổi kế hoạch.
“Mình không về được, còn chưa lấy được tiền.”
“Vậy thì tốt quá, tổng bộ bảo cậu phải mời Tần Hà.”
Cô ấy thở dài: “Là mệnh lệnh.”
“Hắn sẽ không đồng ý…”
“Cũng phải thử xem.”
“Thử cái gì?”
Thanh âm Tần Hà đột ngột chen vào.
Bạn thân dừng một chút: “Cmn, cậu sẽ không…… Kích thích như vậy……”
Tôi vội vàng cúp điện thoại phát hiện Tần Hà đã mặc áo choàng tắm dựa vào cửa.
Ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm tôi như có điều suy nghĩ.
“Sao anh lại đi ra?”
Tần Hà dời mắt, lạnh lùng nói: “Cô muốn tôi tham gia cái gì?”
“Buổi dạ hội trang sức của chúng tôi…… Tháng sau ở Paris.”
Có lẽ là ánh mắt tôi ẩn chứa sự chờ đợi, Tần Hà nhếch khóe môi: “Chuyện tháng sau ai biết được, nói sau đi.”
Tôi đã nói rồi hắn làm sao có thể đồng ý được cơ chứ.
Có người gõ cửa, Tần Hà đi trước tôi một bước ra mở cửa ra.
Một lát sau, mang theo một cái túi giấy tới ném cho tôi.
“Thay đi.”
“Cái gì?”
“Quần áo.”
Hắn đứng đối diện gương đeo cà vạt: “Muốn tôi tham gia dạ hội của các người, cô phải giúp tôi một chút.”