Bữa Cơm Hàng Xóm - Phiên ngoại
1.
Tôi chưa bao giờ thấy một cô gái nào khóc nhiều như Tô Hạ Hạ.
Chỉ vì nhìn thấy tôi đổ thức ăn thừa, cô ấy liền khóc nức nở.
Tôi liền nghĩ, cô ấy thật sự là rất đói khổ.
Thực phẩm ở Anh đúng là khó ăn, nếu không phải vì quá khó nuốt, tôi cũng sẽ không bắt đầu học nấu ăn.
Nhìn cô ấy khóc thảm như vậy, thật sự là có chút đáng thương.
Vì thế tôi đã nấu mì cho cô ấy.
Cơ thể nhỏ bé, mà dạ dày lại lớn, cô ấy ăn một mạch ba bát mì.
Vì bệnh dạ dày, tôi luôn không có cảm giác thèm ăn, nhìn thấy cô ấy giống như ăn được món ăn thượng hạng gì đó há to miệng ăn đồ ăn tôi làm, thật đúng là có một chút cảm giác thành tựu.
Cô ấy nói muốn mỗi ngày đều được ăn món tôi nấu, và sẽ đổi bằng cách giúp tôi cho mèo ăn.
Thực ra dù cô ấy không nói như vậy, tôi cũng sẽ đồng ý.
Ăn một mình lâu ngày, sẽ mất đi sự hứng thú với việc ăn uống.
Ăn chỉ để sống.
Nhưng khi thấy Tô Hạ Hạ ăn ngon miệng như vậy, sẽ làm tôi cảm thấy muốn ăn một chút.
Hằng ngày nấu ăn theo sở thích của cô ấy, rồi cùng cô ấy ăn cơm, đã trở thành một việc rất thú vị.
Tôi tưởng mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ là hàng xóm.
Cho đến một ngày, tôi phát hiện cô ấy trong hồ sơ ứng viên chất đống như núi.
Thực ra tôi hầu như không tham gia trực tiếp vào các cuộc phỏng vấn.
Nhưng bởi vì là cô ấy, tôi bỗng nhiên cảm thấy có hứng thú.
Tô Hạ Hạ khi thấy tôi, miệng mở rộng đến mức có thể nhét một quả trứng vào.
Hồ sơ của cô ấy rất xuất sắc, các tác phẩm cũng rất tốt, bất kỳ ai phỏng vấn cô ấy cũng sẽ dễ dàng qua.
Vì vậy việc nhận cô ấy vào làm không phải là vì tôi có ý định riêng.
Lúc trước, thái độ của Tô Hạ Hạ đối với tôi vẫn rất tùy ý, nhưng khi phát hiện tôi trở thành sếp của cô ấy, sự tùy ý đó ngay lập tức trở thành sự ngượng ngùng.
Tôi đột nhiên có chút muốn kéo gần mối quan hệ với cô ấy.
Tôi tiện đường đưa cô ấy về, làm cho cô ấy món ăn cô ấy muốn ăn.
Nhìn thấy cô ấy ăn vui vẻ, không hiểu sao tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Lúc đó tôi không biết đó là loại cảm xúc gì.
Cho đến khi Lý Bồi nhìn tôi với vẻ thất vọng.
“Cậu thích cô gái đó, sao không đi theo đuổi cô ấy đi!”
Tôi có thích Tô Hạ Hạ không?
Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra cảm xúc của mình.
Tối hôm đó, tôi đi tiếp khách, uống nhiều rượu hơn một chút, bệnh dạ dày của tôi tái phát.
Dạ dày đau như thể có mười mấy cái kim đâm vào, nhưng vì đã quen nên tôi có thể giữ bình tĩnh, thậm chí không biểu lộ cảm xúc.
Nhưng Tô Hạ Hạ vẫn phát hiện ra.
Rõ ràng cô ấy không biết chăm sóc người khác, vội vàng đi search Google, luống cuống tay chân hâm nóng sữa cho tôi, đắp khăn lông nóng lên bụng tôi.
Thật khó để diễn tả cảm giác của tôi lúc đó.
Một mình ở nơi đất khách, tôi đã chịu đủ mọi khổ cực và tội lỗi, tôi đã quen với việc một mình chịu đựng tất cả.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy mình không còn đơn độc nữa.
Đêm đó tôi ngủ rất sâu.
Khi tỉnh dậy, dạ dày tôi không còn đau nữa, sữa nóng Tô Hạ Hạ nấu hiệu quả hơn cả thuốc giảm đau.
Điều khiến tôi bất ngờ là cô ấy đã nấu cháo cho tôi.
Rõ ràng là cô ấy không biết nấu ăn, thậm chí chưa bao giờ đụng vào bếp.
Nhưng cô ấy sẵn sàng bỏ ra nhiều tâm sức vì tôi.
Nói không cảm động là giả.
Tôi không muốn phụ lòng cô ấy.
Cô ấy nói làm không ngon, bảo tôi không nên ăn.
Nhưng trong mắt tôi, cô ấy thật sự làm rất tốt.
Đây là điều mà tôi sẽ nhớ cả đời.
Từ ngày đó, tôi quyết định sẽ ở bên cô ấy mãi mãi.
Nhưng tôi không nghĩ tới, công ty sẽ có người bắt nạt cô ấy.
Tô Hạ Hạ mà tôi biết, vẫn luôn rất hay khóc.
Nhưng trong những chuyện khác ngoài việc ăn, cô ấy lại rất kiên cường.
Dù bị người ta bắt nạt quá đáng như vậy, cô ấy vẫn không bận tâm, cô ấy nói mình đã phản công, nhưng chỉ là… một trò đùa như bỏ một con thiêu thân vào cốc cà phê.
Thật sự là đáng yêu muốn chết.
Ngay sau đó, tôi đã sa thải Phoebe.
Không ai có thể bắt nạt Tô Hạ Hạ, đặc biệt là dưới sự giám sát của tôi.
Ngày hôm đó, Lý Bồi đến thông báo với tôi rằng trường của Tô Hạ Hạ có buổi dạ hội cuối kỳ, nếu tôi không nhanh tay, có thể Tô Hạ Hạ sẽ bị người khác cướp mất.
Dù sao thì, ở những nơi như dạ hội, đầy rẫy những thanh niên ưu tú, hiếm có cô gái nào không bị rung động.
Tôi quyết định phải nhanh chóng hành động.
Lý Bồi chủ động lấy ra số đo của Tô Hạ Hạ, tôi lập tức đi liên hệ với nhà thiết kế lễ phục và trang sức.
Trước buổi khiêu vũ, tôi đã hoàn thành món quà muốn tặng cô ấy.
Cô ấy rất thích.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc váy, đôi mắt cô sáng ngời như những vì sao.
Tôi quyết định sẽ thổ lộ với cô ấy vào đêm nay.
Tôi rất lo lắng, sợ rằng cô ấy sẽ không đồng ý.
Nhưng may thay, Tô Hạ Hạ cũng có tình cảm với tôi.
Khoảnh khắc cô ấy nắm lấy tay tôi và nói rằng tôi là bạn trai cô ấy, tôi không biết mình đã hạnh phúc đến mức nào.
Đêm đó, tôi về nhà với cô ấy.
Ngoài cửa sổ xe là những tòa nhà và ánh đèn nhanh chóng lướt qua.
Tô Hạ Hạ nói: “Thật tốt, em cũng có bạn trai rồi.”
Tôi cười “Ừ” một tiếng.
Thật ra, tôi nghĩ rằng.
Trong thành phố London rộng lớn này với muôn vàn ánh đèn.
Từ hôm nay, cuối cùng cũng có một ngọn đèn sẽ sáng lên vì tôi.
Năm Hạ Hạ tốt nghiệp, cô ấy dẫn tôi đi gặp cha mẹ cô ấy.
Tôi nghĩ mình đã quen với việc đối mặt với đủ loại người trong lĩnh vực kinh doanh, dù gặp bất kỳ ai tôi cũng có thể bình tĩnh và tự tin.
Nhưng khi đặt chân đến thành phố của cô ấy, tôi lại cảm thấy hồi hộp và lo lắng.
Nếu…… Nếu chú dì không thích tôi thì sao?
Nếu họ không cho Hạ Hạ lấy tôi thì sao?
Nếu……
Hạ Hạ nắm chặt tay tôi.
“Đừng lo lắng, cha mẹ em đều rất dễ gần. Anh tốt như vậy, họ nhất định sẽ thích anh.”
Sự an ủi của cô ấy khiến tôi thư giãn một chút.
Nhưng tâm trạng vẫn có chút căng thẳng.
Đến khi vào khu dân cư của cô ấy, từ xa tôi đã thấy một cặp vợ chồng trung niên đang đứng vẫy tay.
Là cha mẹ của Hạ Hạ.
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh và chào họ.
Chú Tô ôm tôi, dùng sức vỗ lưng tôi hai cái.
“Không tồi, không tồi, chàng trai thật sự không tồi! Con gái tôi cũng có mắt nhìn rất tốt!”
“Tiểu Quý à, Hạ Hạ nói cháu uống rượu sẽ bị đau dạ dày, một lát nữa chúng ta sẽ uống trà và ăn món ăn gia đình, cháu thấy thế nào?”
Dì thì có vẻ thanh nhã hơn, nhưng cũng kéo tôi hỏi đông hỏi tây.
“Chuyến đi chắc vất vả lắm nhỉ? Tôi biết con gái tôi, con bé khiến người khác không yên tâm, cháu ở bên con bé chắc chắn phải hao tâm tổn trí.”
Sự nhiệt tình của chú và dì khiến tôi thư giãn một chút.
Tôi mỉm cười và trả lời lịch sự.
Lúc đó tôi nghe thấy Tô Hạ Hạ không hài lòng hét lên từ phía sau.
“Cha! Mẹ! Con mới là con ruột! Sao hai người không ai tới hỏi thăm con vậy!”
Dì liếc cô ấy một cái.
“Người ta nói nước Anh là sa mạc ẩm thực, nhưng mẹ thấy con ăn uống khá tốt đấy, chắc đã tăng ít nhất mười cân rồi nhỉ?”
「…..」
Hạ Hạ nhéo nhéo thịt trên bụng, “Hừ” một tiếng.
“Mỗi một cân thịt đều là Quý Triều cho ăn, mẹ muốn trách thì trách anh ấy đi.”
Ánh mắt dì nhìn tôi nhất thời càng thêm hiền lành.
Nhà Hạ Hạ cũng không lớn, nhưng có sự ấm áp mà tôi rất thích cũng rất muốn hướng tới.
Không phải như nơi tôi ở Anh, chỉ là sự ấm áp giả tạo được tạo ra bằng trang trí theo kiểu mềm mại, mà là một sự ấm áp thật sự, đầy tình yêu và không khí nhộn nhịp của đời sống.
Chú và dì đã chuẩn bị sẵn bữa ăn, có lẽ đã hỏi Tô Hạ Hạ về sở thích của tôi, đều là những món tôi thích ăn, còn nấu một nồi canh khoai môn và ngô rất tốt cho dạ dày.
Khoảng cách giữa người với người thường có thể được rút ngắn nhanh chóng trên bàn ăn.
Nói xong, mắt của chú và dì bỗng nhiên đỏ lên.
“Chúng ta đã nghe Hạ Hạ nói về một số chuyện của cháu.”
“Cháu một mình ở Anh lâu như vậy, thật là khổ cho cháu.”
Các ngón tay của tôi vô thức co lại một chút.
Suốt thời gian qua, dù gặp bất kỳ chuyện gì, tôi luôn là người một mình gánh vác.
Trước đây không cảm thấy quá khổ.
Nhưng lúc này, lồng ngực tôi bỗng cảm thấy căng đầy.
Giọng tôi không tự chủ được trở nên khàn.
“Tất cả đều là chuyện đã qua rồi.”
Chú vỗ vai tôi.
“Đúng vậy, đều đã qua, về sau con chính là con của cha.”
“Con phải nhớ, sau này, nơi này cũng là nhà của con, vĩnh viễn là nhà của con.”
Hôm đó rõ ràng tôi không uống rượu.
Nhưng lại có cảm giác như bị say.
Ban đêm Tô Hạ Hạ vào phòng tôi.
Cô ấy vùi đầu vào trong lòng tôi, trông có vẻ như đang làm nũng, nhưng lại nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
“Cảm giác về nhà như thế nào?”
“Rất tốt. ” Tôi nói: ” Hạ Hạ, cảm ơn em.”
“Cảm ơn em đã chấp nhận anh như vậy.”
“Cảm ơn em đã đến với cuộc sống của anh.”
Trong tiếng cười dịu dàng của Tô Hạ Hạ, tôi cúi xuống hôn cô ấy.
Nụ hôn này chứa đựng tất cả tình yêu của tôi.
Mùa hè này nóng bức và dài dằng dặc.
Giống như tình yêu mà cô ấy mang đến cho tôi.