Bữa Cơm Hàng Xóm - Chương 4
13.
Khi sắp đến cuối tháng, Quý Triều lại có cuộc gặp gỡ xã giao.
Tôi biết qua Lý Bồi rằng người Anh cũng thích rượu như người Trung Quốc, chỉ cần là cuộc gặp gỡ xã giao thì không thể không uống.
Tôi có chút lo lắng, đi dặn dò Quý Triều.
“Ông chủ, dạ dày anh không tốt, nhớ uống ít một chút.”
Quý Triều “Ừ” một tiếng.
Tôi còn nói: “Tối nay tôi ở nhà chờ anh, sẽ hâm nóng sữa cho anh trước.”
Quý Triều dừng lại một chút khi đang mặc áo ngoài, rồi nói: “Được.”
Không hiểu sao, tôi cảm thấy giọng nói của hắn lúc này có vẻ mềm mại hơn nhiều.
Nhìn Quý Triều rời đi, Lý Bồi mới nói.
“Tôi và Quý tổng là bạn học, tôi thấy cậu ấy từng bước đi đến hiện tại, thực sự rất không dễ dàng.”
Tôi nhìn về phía Lý Bồi.
Lý Bồi lại thở dài.
“Mặc dù gia cảnh của Quý tổng cũng không tệ lắm, nhưng cha mẹ cậu ấy thiên vị anh trai hơn, ném cậu ấy một mình đến đây. Cậu ấy ở đây nhiều năm như vậy, nhưng điện thoại từ nhà không có mấy cuộc gọi, tiền cũng không gửi cho cậu ấy nửa xu.”
“Lúc cậu ấy đi học vẫn luôn làm thêm để kiếm tiền, sau khi tốt nghiệp gây dựng sự nghiệp cũng vô cùng gian nan, ngay từ đầu cậu ấy là dựa vào liên tục xã giao mới chen chân vào thị trường bên Anh, cái giá phải trả là uống nhiều đến mức tổn hại cơ thể và dạ dày.”
“Hiện giờ tình hình công ty đã tốt hơn, nhưng cậu ấy vẫn mắc phải căn bệnh cũ, thỉnh thoảng lại bị đau dạ dày, mà cậu ấy lại có thói quen chịu đựng, luôn im lặng, nhiều khi tôi không phát hiện ra cậu ấy không khỏe.”
“Cô biết tại sao mèo của cậu ấy lại tên là Đoan Ngọ và Tiểu Niên không?”
“Bởi vì mỗi khi đến Tết và các ngày lễ, người khác đều sum vầy bên gia đình, chỉ có mình cậu ấy đơn độc. Cậu ấy không muốn đối mặt với sự lạnh lẽo ở nhà, nên ra ngoài nhìn đèn đuốc khắp nơi. Vào ngày Đoan Ngọ, cậu ấy đã nhặt được một chú mèo lạc, đặt tên là Đoan Ngọ, và vào ngày Tiểu Niên, cậu ấy đã nhặt được một chú mèo bị bỏ rơi, đặt tên là Tiểu Niên…”
Thấy tôi xúc động, Lý Bồi lại lau khóe mắt.
“Quý tổng của tôi thật sự quá đáng thương, lại không có người quan tâm bên cạnh…”
“Đúng là đáng thương.”
“Huhu, ông chủ của tôi!”
Tối hôm đó, khi Quý Triều về đến nhà, vừa mở cửa ra đã thấy tôi đang rưng rưng nước mắt.
“Ông chủ……”
Quý Triều giật mình một chút.
“Làm sao vậy?”
Tôi hít mũi một cái, đưa sữa cho hắn.
“Uống bao nhiêu rượu, có đau dạ dày không?”
Quý Triều uống một ngụm sữa, đưa ly cho tôi.
“Không có, cô nói tôi uống ít một chút, tôi cũng chỉ uống một chén, dạ dày không có khó chịu.”
Thật sự rất nghe lời.
Tôi cảm thấy rất yên lòng.
“Xem ra ông chủ không cần tôi chăm sóc, vậy tôi về trước đây.”
“Chờ một chút……”
Quý Triều hiếm khi gọi tôi lại.
Không biết có phải bởi vì uống rượu hay không, khuôn mặt đẹp trai của hắn có chút đỏ.
“Nghe nói mấy ngày nữa sẽ là vũ hội cuối kỳ của trường cô, cô đã chọn được bạn nhảy chưa?”
“Vẫn chưa…”
“Tôi sẽ làm bạn nhảy của cô, được không?”
Quý Triều đi tới trước mặt tôi.
“Trên mẫu đăng ký thêm mục ‘khách mời’, điền tên tôi vào.”
Thấy tôi ngẩn ra, hắn khẽ mím môi.
Biểu cảm có vẻ hơi bị tổn thương.
“Hay là cô muốn khiêu vũ với những chàng trai cùng lứa tuổi của cô…”
“Không không không, tôi vẫn thích anh hơn.”
Khi câu này được nói ra, cả hai chúng tôi đều ngẩn người.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy mặt có chút nóng.
“Vậy tôi…… Vậy tôi đi thêm tên đây, ông chủ đến lúc đó đừng đến muộn.”
Khi về nhà, tim tôi vẫn đập thình thịch.
Vừa rồi có phải tôi đã nói thích hắn không?
Tôi ôm mặt lăn qua lăn lại trên giường.
“Tô Hạ Hạ, sao mày lại không biết giữ ý tứ như vậy chứ!”
Ôi trời…
Chết tiệt……
14.
Một ngày trước vũ hội, Quý Triều đưa cho tôi một cái hộp.
Khi tôi mở ra, bên trong là một chiếc váy dạ hội cực kỳ tinh xảo và lộng lẫy.
Không chỉ vậy, còn có cả trang sức phối hợp đi kèm.
Tôi kinh ngạc mở to mắt và có phần không dám tin.
“Đây là… cho tôi sao?”
“Ừ, đi thử đi.”
Tôi ôm chiếc váy dạ hội vào phòng ngủ.
Lúc đi ra, Quý Triều dẫn tôi đến trước gương.
Màu sắc của chiếc váy dạ hội là sự chuyển màu từ xanh đêm đầy mơ mộng đến an bình như bầu trời đêm.
Thiết kế cổ chữ U hoàn hảo làm nổi bật đường cong vai và cổ, phần chân váy xòe ra với những chi tiết lấp lánh nhỏ.
Dây chuyền và vòng tay cũng lấp lánh rực rỡ.
Tôi nhìn một hồi lâu, bỗng dưng không kiềm chế được nước mắt.
“Ôi ôi ông chủ, đẹp quá đi, cái này giá bao nhiêu vậy? Chỉ là một buổi dạ hội cuối kỳ thôi, có cần phải thế này không…”
Quý Triều không nói lời nào.
Ánh mắt hắn không che giấu sự kinh ngạc.
Đột nhiên tôi nhận ra điều gì đó, nhìn hắn với đôi mắt còn rưng rưng.
“Chỉ là, ông chủ, chiếc váy này vừa khít với tôi, làm sao anh biết được kích cỡ của tôi?”
“Khi phòng nhân sự đặt may đồng phục cho cô, tôi đã ghi nhớ số đo và lấy luôn kích cỡ đó.”
“Ồ, ông chủ thật chu đáo!”
“Chiều mai có một cuộc họp mà tôi phải tham gia.” Quý Triều nói, “Họp xong, tôi sẽ đến trường của cô.”
Tôi vui vẻ gật đầu đồng ý.
Thật ra, tôi vốn không định tham gia vũ hội.
Loại sự kiện này không hấp dẫn tôi lắm.
Nhưng hiện tại, tôi bỗng nhiên cũng có chút mong chờ.
15.
Khi tôi bước vào đại sảnh buổi dạ hội trong bộ váy dạ hội mà Quý Triều tặng, tôi gần như thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.
Lelia gần như hét lên.
“Trời ơi! Tô! Váy của cậu đẹp quá! Cậu có phải là thiên thần không?”
Tôi được cô ấy khen trong lòng vui mừng khôn siết, Lelia bỗng nhiên ngập ngừng.
“Chỉ có điều… bạn nhảy của cậu đâu? Cậu không phải đến một mình chứ?”
“Làm sao có thể, anh ấy hơi bận, phải đợi một lát mới đến.”
“Nói mạnh miệng cái gì vậy?”
Người nói chuyện là một nữ sinh khác.
Cô ta trang điểm như một con công xanh đầy tự hào.
“Cậu ở trường còn chẳng có người đàn ông nào có thể nói chuyện, sao có thể có bạn nhảy được? Tôi đoán không có đàn ông nào muốn ở bên cậu đâu.”
Tôi chưa kịp đáp trả bằng những từ ngữ phù hợp, thì Lelia đã nổi giận.
“Lúc Tô được người khác chú ý, cậu còn mặt dày đi tìm kiếm bạn nhảy! Nếu ghen tị vì Tô hôm nay đẹp thì cứ nói thẳng ra đi!”
Lúc này, Abel cũng bước đến.
Đôi mắt quyến rũ của hắn lại bắt đầu nhìn về phía tôi.
“Tô, cậu có thể nhảy với tôi…”
“Không thể.”
Thanh âm trong trẻo dễ nghe vang ở phía sau tôi.
Đôi mắt Lelia mở to, và Abel cũng vậy.
Tôi mỉm cười và quay lại.
Ông chủ của tôi, cầm hoa tươi, vươn tay với tôi.
Đúng lúc đó, ánh đèn sân khấu chiếu sáng lên người hắn.
Hắn hơi mỉm cười, hỏi tôi bằng tiếng Trung.
“Tối nay tôi có thể làm bạn nhảy của cô không?”
Tôi trả lời với một nụ cười.
“Đương nhiên.”
“Ông chủ thân yêu của tôi.”
16
Ở tuổi thanh xuân mộng mơ, cô gái nào mà không mơ ước về một hoàng tử chứ?
Tôi thừa nhận.
Tôi mê trai, tôi là người thích vẻ bề ngoài, tôi nông cạn… Tôi chỉ thích những câu chuyện cổ tích mà các cô gái nhỏ hay xem và những tổng tài bá đạo đang thịnh hành trong nước.
Ít nhất tại thời điểm này, tôi nghĩ mình chính là công chúa.
Chỉ là bây giờ, có một vấn đề.
Công chúa không biết khiêu vũ…
Khi tôi giẫm lên chân Quý Triều lần thứ năm, tôi gần như khóc.
“Ông chủ, tôi xin lỗi, tôi quên mất chuyện tôi không biết khiêu vũ…”
Quý Triều từ trước đến nay thích mặt lạnh, hôm nay dường như tâm tình rất tốt, hoàn toàn không ngại chuyện tôi giẫm lên chân hắn.
Hắn còn khẽ cong môi.
“Không sao, tôi cũng không biết nhảy.”
Nói dối, rõ ràng hắn nhảy rất giỏi.
Một người thường xuyên tiệc tùng, tham gia các hoạt động xã hội, làm sao có thể không biết khiêu vũ chứ.
Sau khi kết thúc điệu nhảy, tôi cúi đầu nhìn đôi giày đầy dấu chân của hắn.
“Ngón chân anh có đau không?”
Lúc này Quý Triều cười ra tiếng.
“Không đau.”
Tôi thấy nhẹ nhõm.
Có vẻ như tôi đã đánh giá quá cao cân nặng của mình.
Đột nhiên, tôi tinh mắt nhìn thấy trong khay bên cạnh còn rất ít bánh nhỏ, lập tức nhanh tay lấy hết những chiếc bánh còn lại.
Để mặc váy cho đẹp, hôm nay tôi cả ngày không dám ăn cơm!
Có lẽ thấy tôi thích ăn, Quý Triều đi sang phía khác rồi bưng thêm một đĩa đến.
Từ lần đầu tiên ăn cơm ở nhà hắn ta tôi đã biết.
Hắn rất thích nhìn tôi ăn.
Tôi đang ăn ngon lành thì Lelia đến chạm vào tôi.
“Tô, rốt cuộc cậu có bạn trai từ khi nào? Sao cậu không nói với mình chứ! Mình còn định giới thiệu Abel cho cậu nữa mà!”
Abel, người trước đó còn đầy tự tin, sau khi thấy Quý Triều, luôn tỏ vẻ như sắp vỡ vụn.
Tôi nói: “Anh ấy không phải bạn trai mình, anh ấy là…”
Nhưng hai chữ “ông chủ” không thể nói ra được.
Quý Triều ở bên cạnh tiếp lời.
“Tô Hạ Hạ, ngoài ăn ra thì trong đầu em còn có thứ gì khác không? Em không nhận ra là tôi đang theo đuổi em à?”
“….”
Không phải chứ? Người này thẳng thắn vậy sao?
“Thật ra tôi đã nhận ra rồi…”
Dù sao thì có ông chủ nào lại tặng nhân viên váy đẹp thế này và còn làm bạn nhảy cho cô ấy chứ!
“Vậy em có đồng ý không?”
Thanh âm Quý Triều đột nhiên nhẹ đi vài phần.
Ẩn chứa vài phần lo lắng.
Tôi quay đầu nhìn hắn một lúc, liền cảm thấy nếu tôi nói không đồng ý, người này có lẽ cũng sẽ vỡ vụn như Abel vậy.
Tôi nắm lấy tay hắn và cười với Lelia.
“Vừa rồi nói sai rồi, anh ấy chính là bạn trai mình.”
Lelia kích động suýt nữa nhảy dựng lên.
“Mình còn lo cậu sẽ độc thân suốt thời đại học, không ngờ chỉ mới một chút mà cậu đã cưa được một người cực phẩm thế này! Cô bạn! Cậu mới là cao thủ thực sự đấy!”
17.
Quý Triều từ sếp của tôi trở thành bạn trai của tôi.
Tôi cũng bỏ căn hộ nhỏ của mình và chuyển đến nhà anh ấy.
Có lẽ để chúc mừng cả hai chúng tôi đã thoát khỏi tình trạng độc thân, Quý Triều làm rất nhiều món ăn ngon, tôi cũng lấy rượu vang đỏ mà bạn bè tặng.
Bởi vì dạ dày anh không tốt, tôi không cho anh uống, nhưng tôi uống.
Sau đó, tôi liền, uống…… Say…… Rồi.
Tôi lần đầu tiên nhận ra rằng tôi có thói quen uống rượu không tốt.
Thật đấy.
Cô gái nhà ai uống say xong thì ôm đàn ông mà hôn hít, không cho ôm hôn thì khóc!
Cô gái nhà ai vừa lên đã xé áo đàn ông, còn liên tục nói muốn thực hành Kim Bình Mai!
Người luôn miệng châm lửa là tôi.
Cuối cùng lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, người bị làm cho khóc lại chính là tôi.
Tôi cầu xin anh dừng lại.
Nhưng lần đầu tiên Quý Triều người luôn làm theo yêu cầu của tôi, lại không nghe tôi.
Anh bóp eo tôi, nhẹ nhàng dùng sức, thì thầm vào tai tôi.
“Em ăn no rồi, còn anh thì chưa.”
“Cho anh ăn thêm một miếng nữa, ngoan.”
Tôi cảm thấy rất tuyệt vọng.
Dù sao tôi cũng ăn ké ở nhà anh nhiều bữa như vậy, đúng là không thể từ chối được rồi.
Tôi ấm ức rên rỉ.
“Vậy anh, vậy anh nhẹ tay một chút…”
Anh ấy cười và hôn tôi.
“Được.”