Bốn Mùa Chờ Anh - Chương 6
12.
Cơn mưa thu đến khiến thời tiết trở lạnh, hơn nữa gần đây còn bị ảnh hưởng từ bão, nhìn dự báo thời tiết nửa tháng tới đều mưa, tôi thở dài một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại lần thứ sáu của Tống Chiết, tôi bực bội chặn số hắn. Kết quả mười phút sau, bạn cùng phòng tôi đi lên tầng như mới gặp quỷ, cô ấy nói Tống Chiết đang ở dưới tầng chờ tôi, không gặp tôi thì sẽ không về.
“Cậu lừa tiền của anh ta à?”
Tôi lắc đầu, đắn đo nói: “Khả năng… có lẽ… là muốn khôi phục hôn ước.”
Vẻ mặt bạn cùng phòng không thể tin được, cô ấy cảm thấy tôi điên rồi. Tôi nhíu mày kéo số hắn ra khỏi danh sách chặn, quả nhiên, một giây sau điện thoại lập tức kêu.
Tôi nhận cuộc gọi trước mặt bạn cùng phòng: “Alo, có việc gì?”
“Anh có lời muốn nói với em.”
“Chuyện gì?”
“Em xuống tầng đi, chúng ta nói chuyện trực tiếp.”
“Anh nói trước là liên quan đến chuyện gì đi rồi tôi sẽ quyết định có xuống hay không.”
“Liên quan đến… khôi phục hôn ước.”
Quả nhiên, tôi trợn trắng mắt rồi cúp điện thoại.
Bạn cùng phòng kính nể nói: “Nghê Nghê, cậu mở lớp đi, mình là người đầu tiên đăng ký học!”
“Được rồi được rồi.” Tôi khiêm tốn xua tay: “Ngoài xinh đẹp ra thì mình cũng hết cách.”
Bạn cùng phòng: “…”
Mây mù ngoài cửa sổ ngày càng dày, gió mang theo hơi ẩm thổi vào cửa sổ.
Cuối cùng tôi vẫn xuống tầng.
Khi thấy tôi xuống, ánh mắt Tống Chiết sáng lên, hắn mặc áo thun trắng như bình thường, trên trán dính nước mưa, đứng đó nhìn tôi như một chú chó trắng nhỏ.
Tôi che ô lên đỉnh đầu hắn, kinh ngạc khi thấy vết thương trên mặt hắn: “Anh đánh nhau?”
Hắn gật đầu, nhỏ giọng “ừ” một tiếng.
Khi còn nhỏ Tống Chiết là một đứa trẻ nghịch ngợm, đánh nhau là chuyện thường xuyên, có thể đánh hắn thành thế này cũng không phải là người bình thường, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến tôi.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Tống Chiết, chúng ta không có khả năng khôi phục hôn ước.”
“…Nghê Nghê.” Ánh sáng trong mắt hắn tối đi, hắn khó khăn nói: “Anh biết anh sai rồi, anh không nên đối xử với em như vậy, anh sẽ sửa, em tha thứ cho anh một lần đi được khôn?”
Tôi lắc đầu: “Tống Chiết, anh chỉ không cam tâm mà thôi, không cam tâm tôi đột nhiên buông tay, nếu nói thích thì còn chưa đủ đâu, cho nên chuyện này là không cần thiết, thật đấy, chúng ta mỗi người một đường đi.”
“Nghê Nghê, thật xin lỗi, anh thật…” Hắn hít một hơi rồi tiếp tục nói: “Thật xin lỗi, trước đó anh suy nghĩ không rõ ràng, anh yêu em, anh không nên từ chối em, anh sai rồi, em quay về đi, trở về bên cạnh anh đi, được không?”
“Tống Chiết.” Tôi dừng lại chút, chân thành nói: “Tôi cũng không cảm thấy anh có lỗi khi từ chối hoặc không yêu tôi, cho đến bây giờ, chuyện khiến tôi thật sự nản lòng, cảm thấy chán ghét là anh luôn chà đạp ý tốt của tôi, không phải anh đã thay đổi, không phải anh không nghĩ rõ ràng, mà là thói xấu của anh nhiều hơn cái gọi là tình yêu.”
“Nghê Nghê…”
“Con người thường rất khó bỏ thói xấu của mình, tôi sợ bản thân thật sự thích anh, nhưng lúc đó tôi đúng là đang cho anh cơ hội, nếu như từ lúc bắt đầu anh cũng đáp lại tôi bằng cách cho tôi cảm giác an toàn thì ít nhất bây giờ chúng ta sẽ không khó xử như vậy.”
“…Là anh sai rồi.”
“Tống Chiết, tôi không phải đang truy cứu ai đúng ai sai, rất rõ ràng, tôi cũng không phải người tốt gì, tôi cũng sẽ có những suy nghĩ mà bản thân không hiểu nổi, cũng làm sai rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ nói những điều này cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Tôi chỉ muốn nói, giữa chúng ta đã không còn gì nữa.”
“Không phải đâu Nghê Nghê, vẫn còn, em thích anh, em không thể ở bên cạnh anh ta được, chỉ có hai chúng ta, hai chúng ta mới là phù hợp với nhau.”
Tôi thở dài, nén sự phiền não và cạn lời trong lòng mình xuống, đang muốn tiếp tục giải thích thì thấy một người rất cao trong cơn mưa đang nhỏ dần, là bóng dáng mà tôi quen thuộc đang đứng cách đó không xa.
Dưới chiếc ô đen, anh hơi cau mày, môi hơi mím lại, có thể thấy được vết bầm mơ hồ trên mặt.
Tôi hơi ngẩn người, sau khi kịp phản ứng lại, khó tin nói: “Người anh đánh là anh ấy?”
“Đúng, nhưng anh ta cũng không chịu thiệt, anh ta còn…”
“Anh có điên không vậy?” Tâm trạng tôi lập tức thay đổi, tôi cao giọng nói: “Dựa vào cái gì mà anh lại đánh anh ấy?”
“Ôn Nghê!” Giọng Tống Chiết khàn đi, vành mắt đỏ bừng, gằn từng chữ một: “Em không công bằng.”
“Anh Tống, người khác không biết nhưng chắc trong lòng anh biết rõ, từ trước đến nay tôi là một người rất bao che cho người nhà.”
Ánh mắt Tống Chiết tối đi, hắn không nói gì.
“Đừng nói là Giang Thán đánh anh.” Tôi kiềm chế cơn giận, khinh thường cười, đuôi mắt hơi cong lên, nụ cười dần lạnh đi: “Cho dù hôm nay anh ấy có đánh chết anh đi chăng nữa, tôi cũng sẽ chỉ vội vàng đi tìm luật sư tốt nhất để biện hộ cho anh ấy chứ không phải đi đám ma của anh đâu.”
“…”
Tôi nhét ô vào trong tay hắn, nhịn mãi nhịn mãi, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: “Tống Chiết, sau này tự mình che ô đi, tôi có ô của mình rồi.”
Nói xong cũng không nghe hắn nói thêm gì nữa mà lao vào màn mưa.
Giang Thán thấy vậy bước nhanh lên đón tôi, tôi nhào vào ngực anh, cẩn thận hôn lên vết bầm trên mặt anh, đau lòng nói: “Anh có đau không?”
Giang Thán cười khẽ một tiếng: “Không sao.”
Tôi nhận ô rồi leo lên lưng anh, anh thuần thục đỡ được tôi, sải bước ra ngoài.
“Ôn Nghê!”
Giọng nói điên cuồng vang lên trong cơn mưa, tôi theo phản xạ quay lại nhìn, không biết Tống Chiết đã ném ô đi từ lúc nào, bây giờ hắn đang đứng trong mưa.
“Người này có phải bị điên rồi không, trời mưa cũng không biết đường trú.”
“…”
Giang Thán hơi dừng lại, thấp giọng nói: “Nghê Nghê, nếu em chọn anh ta, anh cũng không…”
“Anh cũng bệnh à?” Tôi sợ hãi: “Ai sẽ yêu đương với người trời mưa cũng không biết đi trú chứ?”
“…”
13.
Sau lần mắc mưa đó, tôi bị bệnh một thời gian, mãi đến đêm trước ngày đính hôn mới đỡ hơn.
Kỳ Kỳ gấp gáp trở về từ nước ngoài tham gia lễ đính hôn của tôi.
“Ồ, người này cũng không tệ lắm.”
Tôi quay đầu: “Cậu nói Giang Thán sao?”
“Chứ còn ai?” Lục Tư Kỳ trừng mắt nhìn tôi, ngạc nhiên nói: “Còn có thể nói ai nữa? Chẳng lẽ hôm nay bố mình cưới vợ hai sao?”
“…”
Bố Lục Tư Kỳ chê cô ấy phiền cũng có nguyên nhân cả.
“Mình còn tưởng rằng cậu nói vị bên kia.”
“Ai cơ?”
Tôi hơi bĩu môi: “Haiz, đến rồi.”
Tống Chính đến một mình, cười giống hệt một con hồ ly gian xảo.
Chúng tôi còn chưa nói được mấy câu, Lục Tư Kỳ hừ lạnh một tiếng rồi giả vờ không may bị nghiêng người, nhân lúc Tống Chính đưa tay đỡ, cô ấy đổ rượu lên bả vai anh ta.
Tôi nhanh chóng nói lời xin lỗi anh ta rồi gọi phục vụ đến xử lý.
Mà kẻ cầm đầu lại không có chút áy náy nào, cô ấy nâng chân đi xa, tôi áy náy cười, ở lại xử lý tốt chuyện mà cô ấy vừa gây ra.
“Nghịch ngợm trẻ con mà thôi.” Nụ cười của Tống Chính lộ ra sự bất đắc dĩ, anh ta cởi áo khoác để lộ áo sơ mi trắng bên trong, sau khi đưa áo cho phục vụ lại xoay người rời đi.
Tôi hơi nhíu mày, không nói thêm gì.
Mới đứng một lúc đã có người tìm Giang Thán nói chuyện, anh nắm lấy tay tôi, ra hiệu anh chỉ đi một lúc rồi quay về.
Sau khi anh đi, tôi chỉnh sửa tốt váy vóc, đứng thẳng lưng, hai tay để trước người, đưa mắt nhìn về người đứng trong góc.
Tống Chiết lặng lẽ hơn so với lần gặp trước rất nhiều, sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn rất mệt mỏi.
Cách đó không xa, Tần Kỳ khoác tay Tống Chính, cố gắng quay lưng về phía hắn, dường như sợ bị người ta nhìn ra gì đó vậy.
Nhưng không ngờ Tống Chính lại mang cô ta đến nói chuyện với em trai, lúc hai người gặp mặt, tôi thấy được sự lúng túng của Tần Kỳ và ác ý như có như không của Tống Chính, trong lòng chỉ cảm thấy phức tạp.
Về phương diện thích cướp đồ người khác yêu thích, hai anh em bọn họ giống nhau đến kỳ lạ.
Sau khi hai người rời đi, ánh mắt Tống Chiết chuyển về phía tôi, chần chừ một lúc, cuối cùng hắn vẫn nâng chân lên đi về phía tôi.
Lúc thấy Giang Thán đang đi đến cạnh tôi, hắn đột nhiên dừng bước.
Hắn yên lặng nhìn tôi một lúc, sau đó cười một tiếng, đứng từ xa nâng ly rượu lên ra hiệu với tôi, dường như nháy mắt đã trưởng thành.
Cách đám người đang ăn uống linh đình, lại như cách một khoảng thời gian dài, nâng ly tạm biệt tôi.
Tôi cũng cười, đưa tay nâng ly để lên khay của phục vụ rời xoay người nói Giang Thán uống ít rượu thôi.
“Không nể mặt như vậy sao?” Anh cũng nhìn thấy, không khỏi cười nhẹ một tiếng.
Tôi chỉnh lại cà vạt cho anh, nghiêng đầu nói: “Đúng, em vẫn nhớ rõ chuyện anh ta đánh anh đấy.”
Giang Thán xoay người đưa một tay ra mời tôi nhảy điệu đầu tiên, tôi nhẹ nhàng để tay vào lòng bàn tay anh.
Lúc âm nhạc vang lên, anh nói nhỏ: “Nghê Nghê, ngày này hàng năm chúng ta đều nhảy một điệu nhé.”
“Chờ em đến tám mươi tuổi thì không nhảy nổi nữa rồi.”
“Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi dạo.”
“Cũng chưa chắc em đã sống được đến tám mươi tuổi đâu.”
Anh im lặng nhìn tôi một lúc lâu, tôi cho rằng anh thấy mấy lời này của tôi không tốt, vừa định đổi chủ đề đã nghe anh cười nói.
“Vậy lần này đổi thành anh tìm em.”
Trái tim lệch nhịp, tôi ngẩng đầu lên.
Giờ phút này trong ánh mắt anh chỉ có ý cười quyến luyến, bầu trời đầy sao.
Và tôi.
[Hết]