Bốn Mùa Chờ Anh - Chương 5
10.
Trước khi về nhà, tôi đã từng tưởng tượng ra đủ loại cảnh tượng khi giải thích với mẹ, nhưng tôi không ngờ sẽ… trịnh trọng như vậy.
Tôi và Tống Chiết ngồi đối diện nhau, bên cạnh là bố của Tống Chiết và mẹ tôi, hai họ vừa bình thản đánh cờ vừa ung dung thưởng trà.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, tôi kéo kín áo khoác trên người, buồn bực chán nản nhớ đến Giang Thán, chắc lúc này anh đã nấu xong cơm chờ tôi ở nhà.
“Cờ hay.” Cha Tống đột nhiên nở nụ cười, mỗi một nếp nhăn trên mặt đều chứng tỏ rõ sự cáo già của ông ta.
Mẹ tôi cười nhưng không nói gì, chỉ vân vê chén trà xanh.
“Tiểu Ôn lớn rồi, có suy nghĩ của bản thân mình.” Ánh mắt thâm thúy của cha Tống chuyển về phía tôi: “Nhưng chuyện hôn ước này cũng không phải trò đùa.”
Tôi vuốt tóc, dựa lưng vào ghế, ánh mắt hạ xuống nhìn bàn cờ, khí thế của mẹ tôi mạnh mẽ, thắng là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhìn thấy cảnh này, tôi không nhịn được mà cong khóe môi.
“Đúng là không phải trò đùa.” Mẹ tôi đặt chén trà xuống, đáy chén chạm vào bàn phát ra âm thanh lanh lảnh: “Cho nên cũng khó trách trong vở kịch này chỉ có mình con gái tôi móc tim móc phổi ra trao cho người ta.”
Cha Tống cười giả tạo: “Con trai mà, trưởng thành muộn.”
Tôi nhịn không nổi nữa, chân thành hỏi lại ông ta: “Xin hỏi là muộn đến mức nào ạ? Năm tám mươi tuổi sao?”
Quả nhiên cha Tống còn chưa lên tiếng thì Tống Chiết đã giận dữ đứng dậy: “Ôn Nghê! Cô điên rồi à?”
Chỉ có ít người nhưng hắn cũng không nhịn được việc lốp xe dự phòng từ trước đến giờ nói gì nghe nấy của mình đột nhiên trở nên ngỗ nghịch như vậy.
Tôi hơi nghiêng người về phía mẹ mà bĩu môi, ra hiệu cho bà nhìn thằng chó này mà xem.
Ánh mắt mẹ tôi lạnh xuống, bà hừ lạnh một tiếng. Sắc mặt cha Tống cũng đen lại, ông ta trách móc nói hắn mau ngồi xuống.
Tống Chiết nhịn rồi lại nhịn, không cam tâm tình nguyện ngồi xuống.
“Tính con bé hơi trẻ con, mong mọi người đừng để ý.”
Mẹ tôi lườm tôi một cái, tôi nắm tay lại, chống trước miệng che nụ cười đang cố nén lại của mình.
“Hai đứa chúng nó đều là những đứa trẻ ngoan.” Cha Tống miệng cười nhưng lòng không cười: “Cũng vì còn nhỏ nên không hiểu chuyện, hôn ước hủy rồi thì hủy đi.”
“Đúng ạ, cháu đúng là rất còn nhỏ.” Tôi đau lòng nhức óc ăn năn: “Lớn hơn chút thì chắc ánh mắt cũng không tệ như thế này đâu bác.”
Cha Tống: “…”
Tống Chiết: “Ôn Nghê!”
Mẹ tôi bật cười, hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, không giống bình thường mà học theo lời ban nãy của ông ta: “Con bé còn nhỏ, đừng để ý.”
Hai người đối diện: “…”
Hừ, quả là mẹ tôi.
…
Hai lão hồ ly nói còn có việc cần làm nên để Tống Chiết tiễn tôi về, mặc dù chúng tôi đều thể hiện rõ sự bất mãn của mình với chuyện này nhưng đều bị phản đối.
Tôi che kín áo khoác, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Giang Thán.
“Cô đúng là thủ đoạn, lúc trước là tôi xem thường cô rồi.” Người bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Tống Chiết.” Tôi thở dài, chân thành nói: “Cho dù tôi có rất nhiều thủ đoạn thì cũng không dùng cho anh đâu.”
Hắn cười nhạo một tiếng, còn chưa kịp trả lời đã bị tôi ngắt lời.
“Vì anh không xứng.”
Nhìn thôi cũng đã thấy sắc mặt Tống Chiết đang chuyển từ vui thành giận, vẻ mặt hắn đen đến mức có thể mài được mực.
“Cô cho rằng dùng anh ta để chọc tức tôi thì cô sẽ được lợi gì sao?” Tống Chiết tiến lên một bước nắm lấy cổ tay tôi, hắn cướp lấy điện thoại tôi gằn giọng.
“Chọc tức anh? Anh tức rồi sẽ nôn vàng ra cho tôi sao? Hay là có thể khiến Syria ngừng chiến tranh giữ vững hòa bình thế giới?” Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, tức giật dành lấy điện thoại rồi nói: “Thức tỉnh đi anh trai! Anh tức giận cũng không mang thai được đâu (1).”
(1) chơi chữ, tức giận (生气) phiên âm Hán Việt là sinh khí, sinh ở đây cũng có thể hiểu là sinh con á mọi người
“Ôn Nghê, cô cố ý.” Hắn nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô giả vờ ngoan ngoãn nghe lời tôi, sau đó lại đối xử với tôi như thế này, tôi làm gì có lỗi với cô sao Ôn Nghê?”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt vì quá tức giận mà đỏ hồng lên của hắn, đột nhiên bật cười, thản nhiên nói: “Đúng, tôi cố ý đấy, tôi đã sớm biết anh là người coi thường những gì tự động đưa đến nên tôi mới làm như vậy, vì từ đầu người tôi thích cũng không phải anh. Nếu không phải vì nhà họ Giang đưa Giang Thán ra nước ngoài, hơn nữa vì an toàn mà giấu toàn bộ thông tin của anh ấy thì anh cho rằng tôi sẽ dây dưa với anh sao?”
Càng nói tôi càng thấy thoải mái, lúc nói xong lời cuối, tôi cảm thấy những uất ức mà mình phải chịu mấy năm nay cuối cùng cũng có chỗ trút.
Hai mắt Tống Chiết đỏ bừng, gân xanh trên trán lấp ló xuất hiện: “Cô cho rằng cô là ai vậy Ôn Nghê? Tôi cũng không hề thích cô! Ôn Nghê! Trước nay chưa từng thích!”
Nói như thế này về người này nhỉ, có thể vì từ nhỏ đã thiếu sự yêu thương cộng với phương thức giáo dục sai lệch nên Tống Chiết có hai đặc điểm vô cùng rõ ràng, một là thích cướp đồ của người khác, hai chính là mạnh miệng.
Hắn như một thằng nhóc vậy, rõ ràng tất cả nên hạ màn kết thúc nhưng vẫn muốn nhảy dựng lên hét mình không chịu thua.
Mấy năm nay, mỗi khi nghĩ đến điều này, tôi sẽ thở dài rồi tự nhủ: Quên đi.
Dù sao hắn cũng giống Giang Thán.
Dù chỉ có đúng một vết sẹo giống anh nhưng cũng đủ để an ủi tình cảm cô độc vô vọng của tôi.
Nhưng bây giờ, tôi nhìn Tống Chiết mãi vẫn không trưởng thành này, đột nhiên cảm thấy rất uất ức, tôi thật sự, nhịn quá lâu rồi.
“Tôi là ai?” Vẻ mặt tôi không thay đổi, tôi cười lạnh: “Tôi nhớ mấy năm trước anh đã từng hỏi tôi câu này, trong kho hàng đó anh còn nói anh muốn báo đáp tôi đấy.”
Tống Chiết ngây người, ánh mắt nhanh chóng trở nên xám xịt, xen lẫn vào đó còn có cả sự khó tin và kinh ngạc, hắn động đậy môi một cách khó khăn: “Không, không phải…”
Tôi chưa từng cảm thấy thoải mái như bây giờ: “Đúng, người cứu anh không phải Lục Tư Kỳ mà là tôi, tôi lừa anh, vẫn luôn lừa anh, vì tôi không muốn anh thích tôi, vì anh, không xứng với tôi.”
“Ôn, Nghê!”
Tôi chưa từng thấy Tống Chiết như thế này, tức giận, đáng sợ và tuyệt vọng khó nói thành lời. Tôi bắt đầu mạnh mẽ giãy dụa, sức lực của hắn quá lớn, bàn tay đang nắm lấy cổ tay tôi không hề động đậy, tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận.
Ôi, biết thế không nên chọc hắn điên lên!
Đêm hôm khuya khoắt, đường không bóng người, quá nguy hiểm!
“Cô…”
“Buông tay.”
Một giọng nói cách đó không xa ngắt lời hắn, tôi theo phản xạ nhìn qua, người đó đứng dưới ánh đèn đường, dáng người cao lớn, có lẽ khoảng 1m9, vai rộng chân dài, vành mũ che khuất mặt anh, tôi chỉ có thể nhìn thấy đường cong hàm tinh xảo khỏe mạnh của anh.
Giang Thán.
11.
Bên cạnh anh có một người đi ra từ chỗ tối, người đó mặc một chiếc váy dài lệch vai màu tím nhạt để lộ da thịt trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo.
“Thật đúng lúc quá Nghê Nghê.”
Ồ, tôi biết người này.
“Tần Kỳ.” Tôi nhìn cô ta mấy lần, cười giả lả một tiếng: “Sao cô lại ở đây?”
Cô ta hơi nhíu mày rồi cười rộ lên để lộ hai cái răng mèo: “Đang định về nhà, trên đường gặp phải người quen, anh Giang tiễn tôi về.”
Tần Kỳ không phải là người quyến rũ xinh đẹp, ngược lại mới đúng, mắt cô ta rất tròn, làn da trắng nõn, ăn mặc đơn giản dịu dàng, cảm giác tiểu gia bích ngọc (1) lập tức bộc lộ.
(1) chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường
“Người quen sao…” Tôi ngừng cười, ánh mắt nhìn về phía Giang Thán.
“Ừm, bố tôi và bác Giang là bạn.” Tần Kỳ vẫn không biết điểm dừng như ngày xưa: “Nghê Nghê… cũng gặp người quen sao.”
Hai chữ “người quen” bị cô ta nhấn mạnh, cô ta còn sợ người khác không biết bên cạnh chính là vị hôn phu trẻ con trong truyền thuyết của tôi.
Tôi cười lạnh bĩu môi: “Không, đây là cướp, cô mau nói người quen của mình ra tay làm việc tốt, anh hùng cứu mỹ nhân đi.”
Tay Tống Chiết càng dùng lực hơn, tôi đau đến mức kêu lên một tiếng, đang định mở miệng mắng hắn, chợt nhớ ra Giang Thán vẫn còn bên cạnh nên đành phải giữ lời đang định nói lại.
“Tống Chiết anh thả…”
Tôi còn chưa nói xong Giang Thán đã bước nhanh đến, một tay nắm lấy cánh tay Tống Chiết khiến hắn phải thả tay tôi ra, ánh mắt hai người giao nhau, không ai chịu thua ai.
Tôi nhìn sắc mặt của hai người, đều đen như nhọ nồi, lại cúi đầu nhìn tay họ, nói đến cũng cảm thấy buồn cười, hai cánh tay này cũng đều là tay phải.
Giống nhau từ gân xanh mờ ảo trên mu bàn tay, đến vết sẹo nơi giao nhau giữa cổ tay và bàn tay, tôi đột nhiên không biết nói gì.
Tay Tống Chiết bị đẩy mạnh ra, sắc mặt hắn xanh xám, vẻ mặt Giang Thán không chút thay đổi, khi nói còn mang theo chút trào phúng.
“Thật xin lỗi, tôi không kiểm soát được sức lực của mình.”
Tống Chiết nhìn anh chằm chằm, khó khăn nói ra mấy chữ: “Không sao.”
“A Chiết, anh không sao chứ?” Tần Kỳ bị gạt sang một bên rất lâu cuối cùng cũng không nhịn được, cô ta chạy đến ra vẻ quan tâm.
Đáng tiếc đối phương không thèm để ý đến cô ta, thậm chí còn xua tay khiến cô ta lúng túng hơn.
Khác với tôi, rõ ràng cô ta không quen với tình huống này, nở nụ cười miễn cưỡng rồi lại đưa tay xoa xoa cánh tay của mình, thở dài nói với Giang Thán: “Lạnh quá, anh Giang, anh vẫn nên về nhà đi, tự tôi về cũng không sao.”
Tôi trừng mắt nhìn một cái, quay đầu đi không muốn nhìn cô ta.
Một chiếc mũ đột nhiên rơi xuống đầu tôi, sau đó trên bả vai cũng được khoác thêm một chiếc áo dày mang theo mùi hương quen thuộc khiến người khác cảm thấy an toàn.
Thậm chí một ánh mắt Giang Thán cũng lười cho cô ta, anh kéo tay tôi rời đi.
Tống Chiết không cam tâm gọi tôi: “Ôn Nghê!”
Người phía trước đột ngột dừng bước, tôi cho rằng anh muốn quay lại buông lời cay độc, không ngờ anh chỉ quay lại chỉnh mái tóc bị rối do đội mũ của tôi, ngón tay anh phủ lên tai tôi, dường như đang muốn che lại.
Anh nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, tôi thuận thế ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Không quen.” Đôi mắt thường có chút trầm lắng lúc này chỉ nhìn một mình tôi, anh nhấn mạnh: “Cô ta, anh không quen.”
Lời vừa dứt, tôi đã theo phản xạ quay đầu nhìn Tần Kỳ. Cuối cùng lớp mặt nạ dịu dàng hoàn mỹ tài trí của cô ta cũng xuất hiện vết rách, nụ cười trên môi cũng cứng lại, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập sự oán hận không chút che giấu.
Tôi thiếu chút nữa cười thành tiếng, cố nén cười nhìn anh nói: “Ừm, em cũng nghĩ thế.”
“Ôn Nghê!” Tống Chiết dường như bị kích thích đến mất tỉnh táo, hắn mất khống chế gầm thét: “Cô đi thì từ nay chúng ta mãi mãi vạch rõ giới hạn!”
Uy hiếp tôi?
Tôi nhíu người quay người, xác định hỏi: “Thật sao?”
Tống Chiết đỏ mắt gật đầu.
Tôi bật cười lùi về sau mấy bước, sau khi thấy niềm hi vọng dần hiện lên trong ánh mắt hắn, tôi nhấc váy xoay người chạy về phía người chỉ cần nói một câu cũng khiến tôi cảm thấy an toàn đang đứng trong đêm tối.
Giang Thán đưa tay ra ôm tôi, tôi nhẹ nhàng nhảy lên người anh, cả tay cả chân đều quấn lấy người anh như bạch tuộc.
“Vậy thì tôi phải chạy thôi!”
“Ôn Nghê!”
Đúng là tên quỷ ngây thơ chỉ biết gào tên người khác.
Tôi không nhìn hắn thêm lần nào, yên tâm vùi mặt vào bả vai Giang Thán.
Anh trao cho tôi cảm giác an toàn, tôi cũng nhất định phải trả lại tương tự.