Bốn Mùa Chờ Anh - Chương 4
8.
Khi tôi lại lần nữa đứng dưới nhà Giang Thán, trời đang mưa phùn. Tôi quên mang ô, mặc dù là mưa phùn nhưng tôi sợ hỏng mất lớp trang điểm nên đành phải chạy vào trong khu chung cư.
Bác bảo vệ của khu chung cư không biết tôi, không ngừng nói tôi gọi điện thoại cho chủ căn hộ Giang Thán mà tôi vẫn luôn miệng nói.
Điện thoại không còn pin, mở kiểu gì cũng không được, tôi bình tĩnh giải thích với bác, ánh mắt bác bảo vệ càng trở nên đề phòng hơn: “Cô gái nhỏ, nhìn cháu cũng xinh xắn mà sao cứ muốn làm khó lão già như bác vậy.”
Tôi tức giận bám vào thành cửa sổ phòng an ninh: “Bác! Bác nhìn cháu mà xem, cháu yếu ớt như thế này thì có thể làm được gì chứ! Điện thoại của cháu thật sự hết pin rồi!”
“Vậy cháu đọc số đi, bác gọi điện thoại cho cháu.”
Tôi cũng hết cách, đành phải đọc ra một dãy số.
Bác bảo vệ nửa tin nửa ngờ, sau khi gọi đến số điện thoại được mấy giây, đằng sau lưng tôi đột nhiên xuất hiện tiếng chuông điện thoại.
Tôi hơi ngạc nhiên, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Giang Thán mặc quần áo thể thao, trên tay còn xách một túi đồ ăn, điện thoại trong tay không ngừng rung nhưng anh lại làm như không biết, môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt đen thẳm kia nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt phức tạp.
Lúc đi đến bên cạnh tôi, cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng nói êm ái như một nhạc cụ quý giá, vừa đẹp vừa từ tính, là một thứ gì đó rất khó hình dung, anh dịu dàng nhưng cũng lạnh nhạt nói: “Nhớ rõ như vậy sao?”
Tôi nuốt nước bọt, có chút không dám nhìn vào đôi mắt lộ rõ sự xâm lược của anh, gật đầu loạn xạ: “Ừm.”
“Vậy sau này cũng đừng quên.”
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt anh vừa nghiêm túc vừa bình thản, không giống với đang trêu chọc.
Anh không giống Tống Chiết, anh không nói những lời không nghiêm túc kia, lúc nào anh cũng vừa nghiêm túc vừa đứng đắn mà gợi nên ham muốn trêu chọc của người khác.
Trong lòng tôi hơi rung động, nhẹ giọng hỏi anh: “Vậy nếu quên thì sao?”
Giang Thán nhìn tôi một lúc lâu, anh bỗng nhiên cúi người xuống rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi, tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của mình đang phả lên khuôn mặt dễ nhìn kia.
Anh thấp giọng cười: “Thử xem?”
Giọng nói khàn khàn, ngữ khí dịu dàng lướt qua trái tim tôi, khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy, đầu cũng choáng váng.
“Đi thôi.” Anh đứng thẳng dậy, vượt qua tôi quét thẻ ra vào.
Tôi bị nụ cười vừa rồi của anh làm cho ngây ngốc, phản xạ có điều kiện nói: “Đi đâu?”
Lời vừa dứt tôi đã hận không thể cắn đứt lưỡi mình, còn có thể đi đâu nữa?
Giang Thán nhíu mày: “Nhà của đàn ông lạ mặt.”
Anh đổi tay cầm đồ ăn, hứng thú nói tiếp: “Sợ sao?”
Tôi tươi cười, chạy chậm đuổi theo sau rồi gật đầu: “Sợ chết mất, sợ đến mức phải ăn một bữa cơm anh Giang Thán nấu mới hết được.”
Giang Thán không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.
Anh đi rất chậm, tôi có thể đuổi theo dễ dàng không chút tốn sức.
Tôi nhìn bóng lưng trước mắt, bỗng nhiên thấy bóng lưng này đang dần trùng lên với bóng lưng thon gầy nhiều năm về trước.
Giang Thán thời thiếu niên đi rất nhanh, trên tay vẫn đang chảy máu, bước chân không ngừng lại một giây nào, tôi ở phía sau vừa chạy theo đuổi anh vừa cố nén khóc lau nước mắt.
Khi đến đầu ngõ, tôi bị ngã một cái rất đau, đau đến nỗi không thể nhịn được mà kêu lên, Giang Thán vội vàng quay đầu, dùng bàn tay không bị thương kéo tôi lên.
Giây phút đó sau lưng anh là ánh nắng chói chang, tôi ngẩng đầu nhìn anh, ánh nắng dát lên người anh một lớp ánh sáng vàng, vừa thiêng liêng vừa tươi đẹp.
Một ngày của một năm nào đó, thiếu niên tay nhuốm máu xoay người kéo tín đồ vừa thành kính vừa chật vật của mình dậy.
Thời gian như thoi đưa, gió dài tựa giấc mộng, mặt trăng đã nghe hết tất cả lời cầu nguyện thành khẩn của tôi, ngôi sao đã đọc hết những bức thư dài chứa đựng tình yêu thầm kín mà tôi hằng che giấu.
Thời gian cứ thế trôi đi, ngày này tháng khác, tình yêu đó chưa từng giảm, tôi và vị thần cô đơn giống mình, đã một lần nữa gặp lại nhau.
9.
“Ăn thật ngon.”
Tôi xúc một thìa cà chua trứng trộn lẫn vào với cơm, thơm đến mức tôi không kiềm chế được mà gật gù.
Người đối diện mắt nhìn thẳng, chuyên tâm ăn cơm.
Tôi tiếp tục tự quyết định: “Anh Giang Thán, không phải là mấy năm nay anh đi học nấu ăn đấy chứ? Anh học gì thì học, đừng có khiến em tìm mãi không ra như vậy.”
Giang Thán dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tìm anh?”
“Đúng nha.” Tôi gật đầu: “Không tìm anh thì tìm ai, anh như bốc hơi vậy, ngay cả tên cũng không nói, không phải là anh không nhớ rõ em đấy chứ? Em đây, là cô bé ngày xưa anh cứu ở đầu ngõ ấy!”
Một lúc lâu sau anh cũng không nói gì, không khí quá trầm khiến tôi không biết nên làm thế nào, tôi nuốt cơm trong miệng xuống, dừng cười, cẩn thận nói: “Thật xin lỗi, em tạo gánh nặng cho anh rồi sao? Ý, ý em không phải như vậy, em chỉ là muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh…”
“Không có.”
Tôi nắm chặt thìa, nâng mắt nhìn vẻ mặt anh.
Ngón tay cầm đũa của Giang Thán dùng sức đến trắng bệch, dường như anh đang kiềm chế lại thứ gì đó.
“Thật xin lỗi.” Tôi càng lúng túng hơn, đồ ăn trong miệng đột nhiên cũng không còn ngon như ban nãy.
“Anh biết.” Anh gắp cho tôi một miếng bông cải xanh, giọng nói lạnh nhạt: “Tiện tay mà thôi, em không cần quá để ý, càng không cần… làm tâm trạng mình bối rối.”
“Hả? Tâm trạng gì?”
Giang Thán không ngẩng đầu, tiếp tục chuyên tâm ăn cơm, thản nhiên nói: “Sau khi biết người cứu em là anh, em cũng không cần đừng để cái gọi là ân cứu mạng làm ảnh hưởng đến tâm trạng mình, anh giải vây ở quán bar cho em cũng không phải vì muốn em cảm kích anh, chỉ là anh Tống kia không quá phù hợp với em mà thôi.”
Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều với tôi như vậy, sau khi vui vẻ đủ rồi, tôi lại càng thêm mơ màng.
“Nhưng em không phải là vì cảm kích anh nha, là em để ý đến anh đó.”
“Khụ khụ khụ…”
Giang Thán nuốt không trôi cơm, bị câu nói này của tôi làm cho sặc.
Tôi nhanh chóng đưa nước và giấy qua cho anh: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, em cảm kích, cảm kích, vô cùng cảm kích, thành tâm cảm kích lúc đấy anh ở đó…”
Giang Thán xua tay, tôi lập tức ngậm miệng, đứng dậy đi vòng qua bàn vỗ nhẹ lưng cho anh, cổ tay lại đột nhiên bị nắm lấy.
“Khá hơn chút nào không?” Tôi áy náy cười, lúng túng muốn rút tay về: “Em, em không chạm vào anh nữa.”
…
Rút không có được.
“Ôn Nghê.” Giang Thán cúi thấp đầu, thở dài một hơi rất nhỏ, sau đó cười khẽ một tiếng, vừa bất lực lại như hư ảo: “Anh còn tưởng rằng…”
Câu tiếp theo tôi không nghe rõ nên cúi người lại gần anh: “Tưởng rằng cái gì?”
Giang Thán thấp giọng cười một tiếng, giọng mũi rất gợi cảm, cười đến mức khiến lòng tôi rung rinh, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên, hơi nghiêng về phía tôi, khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, thậm chí tôi còn có thể thấy rõ hàng mi vừa dài vừa cong của anh, còn cả đôi mắt đen như bảo thạch mang theo sự xâm lược ngang bướng kia nữa.
Anh mang theo ý cười trả lời: “Tưởng rằng em bị tên giả mạo kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ngay cả anh là ai cũng không phân biệt được.”
Trái tim tôi đập mạnh như trống, hơi hé miệng nhưng lại không nói không ra lời, mặt cũng đỏ bừng, trực khiếp oan ức uất ức lắc đầu giải thích: “Không có, phân biệt được, nhưng tìm không thấy.”
Đường cong trên môi Giang Thán càng rõ hơn, anh đứng dậy, vây tôi lại giữa bàn ăn và bản thân, đồ ăn sau lưng bị anh đẩy sang một bên, tiếng đồ sứ va chạm vào nhau vang lên, tôi bị ép phải ngồi lên trên mặt bàn.
“Uất ức sao?” Anh đột nhiên khàn giọng hỏi, hô hấp nóng rực khiến tôi hít thở không thông.
Tôi vịn vào cánh tay anh, chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó từ từ gật đầu.
“Vậy… phải làm sao bây giờ? Cô Ôn, hửm?”
Âm cuối như dây leo quấn chặt lấy tim tôi, chặt đến mức hơi thở tôi trở nên hỗn loạn.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng để giọng nói mình không run rẩy, tay nắm chặt lấy cánh tay anh, nói nhỏ: “Anh Giang phải hôn một cái mới…”
Tôi còn chưa nói xong nụ hôn vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ của anh đã đè xuống cùng với hơi thở dồn dập.
Giang Thán ôm lấy eo tôi, tôi thuận thế vòng tay qua vai anh.
Đây mới là điều tôi muốn, tôi không muốn anh làm mặt trăng trên trời cao của tất cả mọi người, tôi muốn ở bên thần, muốn thần rơi xuống nhân gian với mình.