Bốn Mùa Chờ Anh - Chương 3
6.
Cuối tháng tám, thời tiết trong thành phố vẫn nóng đến mức khiến người ta cảm thấy bực bội, dưới tầng là tiếng la hét ầm ĩ và những tiếng cười nói rôm rả, ồn ào đến nỗi tôi cảm thấy phiền lòng.
“Nghê Nghê tốt của mình! Mình trông cậy hết vào cậu đó!”
Tôi đặt điện thoại xuống thở dài một hơi, tân sinh viên nhập học, bạn ở cùng phòng còn chưa quay lại, chỉ có tôi về trường sớm là bị kéo đi làm lao động không công.
Nhưng vẫn may, tôi phóng to tấm ảnh bí thư trường gửi đến, trên danh sách sinh viên tham gia cuộc thi thiết kế nội thất của trường A, tên tôi bất ngờ xuất hiện.
Việc này cũng giảm cho tôi rất nhiều phiền toái, mặc dù tôi đã lấy được mẫu đơn dự thi nhưng những việc như chuẩn bị vật liệu rồi chạy đông chạy tây để kiếm đủ cũng rất mệt người.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, tôi nhận mệnh, đeo khẩu trang rồi đi ra ngoài.
Không biết có phải do thời tiết quá nóng nên người ta càng thích ăn dưa không, tôi vừa ra khỏi ký túc đã cảm nhận được ánh mắt lén lút của rất nhiều người nhìn mình, tôi không có cảm giác gì nhiều, dù sao “nhân vật nổi tiếng” như tôi từ trước đến nay đều nhận được rất nhiều “sự chú ý”.
Tôi làm như không cảm nhận được, bước nhanh đến địa điểm đã hẹn. Lúc sắp đến nơi điện thoại lại rung lên, tôi mở màn hình, là WeChat của bí thư, nói tối nay tôi lại đến, ngữ điệu khác thường, vô cùng khả nghi.
Tôi trả lời nói mình đã đến, bên kia im lặng không trả lời.
Có biến rồi, trong lòng tôi lờ mờ đoán được là chuyện gì, có khi phải đúng đến chín phần.
Quả nhiên, tôi vừa ngẩng đầu đã thấy một nam một nữa dưới gốc cây hòe cách đó không xa, bầu không khí vô cùng hoàn thuận, khung cảnh cũng rất đẹp.
Là Tống Chiết và một đàn em xinh đẹp khóa dưới đang kéo hành lý.
Chậc chậc chậc.
Tôi làm như không thấy gì, xoay người đi về hướng khác, nhưng lại bị bí thư lúc cần xuất hiện thì không xuất hiện gọi lại: “Ôn Nghê.”
Ha, lúc này thì lại gọi đầy đủ tên tôi đấy.
Tôi không thể làm gì khác ngoài cười thảo mai quay lại, bí thư này vừa gọi xong, mấy người đang ở xung quanh cũng thuận thế nhìn sang.
“Nghê Nghê.” Bí thư nhiệt tình khoác tay tôi, trừng mắt nhìn mấy người xung quanh rồi nhỏ giọng nói: “Sao cậu đến nhanh vậy?”
Tôi mỉm cười: “Cũng chỉ cách có mấy bước chân mà thôi, tôi đang thuận đường nên đến luôn.”
Bí thư còn chưa nói gì đã bị Tống Chiết ngắt lời: “Ôn Nghê.”
Lúc này tôi mới ngẩng đầu nhìn hắn, cho dù sắc mặt không chút thay đổi thì đôi mắt đào hoa này của Tống Chiết vẫn luôn dịu dàng trìu mến.
Người xung quanh nhìn như có vẻ đang bận chuyện riêng của mình, thật ra người nào cũng đang thả chậm tốc độ việc đang làm, tai dựng lên nghe chuyện ồn ào bên này.
Tình cảnh có hơi xấu hổ, nhưng từ trước đến nay tôi không phải là người dễ ngại ngùng như vậy.
Vậy nên tôi tủm tỉm cười nói: “Haiz.”
Tống Chiết lên tiếng trước lúc này lại hơi ngẩn ra, hắn muốn nói gì đó rồi lại thôi, miệng hơi hé ra.
“Có chuyện gì không? Nếu như không có việc gì thì tôi đi trước.” Ánh mắt trời ngày càng chói mắt, tôi có chút không kiên nhẫn nói.
“Cô!” Sắc mặt Tống Chiết đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có phải cô lấy được mẫu đơn của trường A không?”
Tôi hơi nheo mắt lại nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ừm.”
“Đưa mẫu đơn đấy cho Thất Thất.”
Đương nhiên là hắn vênh mặt hất hàm sai khiến.
Tôi thu ý cười lại, lạnh giọng nói: “Người phía sau anh?”
Đàn em xinh đẹp lúc đầu trốn sau lưng hắn bây giờ lại đỏ mặt đi ra, mềm giọng nói: “Đàn chị, chị đừng hiểu lầm, đàn anh chỉ muốn giúp em thôi, không có ý gì khác đâu…”
“Giúp cô một chút? Còn không có ý gì khác?” Tôi mở to mắt: “Sao tôi không thấy anh ta đi giúp người khác nhỉ? Bác bảo vệ ngoài cổng càng cần anh ta giúp nhiều hơn đấy, tôi cũng đâu thấy anh ta giúp đâu.”
Mặt đàn em càng đỏ hơn, rưng rưng nước mắt trốn lại sau lưng Tống Chiết, nhỏ giọng nói: “Có phải chị không thích em không…”
Tống Chiết hơi giãn lông mày, không an ủi đàn em mà ngược lại còn cười khẽ một tiếng: “Được rồi, dù sao cô cũng đã có tên trong danh sách, giữ mẫu đơn lại cũng vô dụng, không bằng cho Thất Thất một cơ hội đi.”
Tôi tức đến bật cười.
Nói thật, nhiều năm nay, tôi cho rằng trình độ tha thứ cho Tống Chiết của bản thân đã đến một mức độ nào đó, nhưng không ngờ, dù đến mức độ nào thì cũng không thể tiếp tục được nữa.
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, xoay người định rời đi nhưng lại bị một cánh tay giữa lại, quay đầu, là Tống Chiết có vẻ không vui, hắn cau mày nói: “Đừng làm loạn.”
“…”
Tôi thật sự không nhịn được nữa mà cười lạnh, hất tay hắn ta, lại lấy mẫu đơn tốn bao nhiêu công sức mới lấy được ra.
Ánh mắt đàn em kia sáng lên, cô ta đưa tay muốn lấy, tôi lùi lại một bước, giọng nói đau khổ, khẽ nói: “Tống Chiết, tôi muốn anh cầu xin tôi thì tôi mới đưa cho cô ta.”
Tống Chiết “ha” một tiếng, càng thêm không kiên nhẫn: “Ôn Nghê!”
Tôi nắm chặt mẫu đơn, lần nữa nhấn mạnh: “Xin tôi!”
Xung quanh xì xào bàn tán, tôi không cần nghe cũng biết họ đang nói gì, đơn giản là đang nói khối keo 502 tôi đây đến chết cũng không thay đổi, dáng vẻ khó coi này nọ.
Từ trước tôi đã không quan tâm đến chuyện này, bây giờ lại càng không quan tâm.
Khác với tôi, Tống Chiết là một người rất sĩ diện, sắc mặt hắn không ngừng thay đổi, cuối cùng đáng thương nhìn tôi, dịu giọng nói: “Được, Nghê Nghê, anh xin em.”
Tôi cắn chặt môi, từ từ nâng mẫu đơn lên, khi tay đàn em vươn ra để nhận, tôi đột nhiên lùi về sau một bước dài, nhanh chóng đưa tay “xoẹt” một tiếng.
Động tác cũng tôi quá nhanh lại còn hành động bất ngờ, mọi người xung quanh hít vào một hơi, nét mặt của đàn em và Tống Chiết đồng thời cứng lại.
“Ôi chao.” Tôi cười vừa vô tội vừa xấu xa: “Hỏng rồi nha.”
Vẻ mặt Tống Chiết khó nhìn đến cực điểm.
“Ôn Nghê!” Hắn không kìm chế được nữa, gầm nhẹ một tiếng: “Cô đang làm cái gì vậy!”
“Đương nhiên là, đang lừa anh đó.” Tôi thu nụ cười của mình lại: “Tống Chiết, lúc tôi muốn chơi thì nên chơi cho vui vào, bây giờ tôi không muốn chơi…”
Giọng tôi dần lạnh đi: “Anh cho rằng, anh là cái thứ gì chứ?”
7.
Tôi không phải là người thích dây dưa dài dòng, cho nên sau khi tìm thấy Giang Thán, ngày hôm sau tôi đã gửi WeChat cho mẹ, nói rõ suy nghĩ “từ hôn” giữa tôi và Tống Chiết cho mẹ nghe.
Quả nhiên, một trận mắng chửi, cũng yêu cầu tôi lập tức quay về nhà một chuyến giải thích rõ ràng cho bà nghe.
Nhiều năm như vậy, tôi không để ý đến ánh nhìn khinh thường của người khác, không quan tâm đến sự phản đối của người nhà mà đi theo Tống Chiết, mẹ tôi rất ít khi nói gì về chuyện này.
Bà nói với tôi, nếu như một người có thể kiên quyết không thay đổi đi đến cuối con đường thì cũng coi như có bản lĩnh.
Cho nên dù con đường này của tôi là sai, nhưng tôi đã lựa chọn, bà cũng nguyện ý chấp thuận.
Nhưng bây giờ tôi từ bỏ quá tùy tiện và đột nhiên, bà khó mà chấp nhận được.
Nói thật, tình cảm của tôi và Giang Thán quá sâu đậm, nhiều năm như vậy cũng không giảm, liên đới đến việc tôi đối với Tống Chiết cũng có một chút tình cảm không rõ ràng, dường như nhìn qua hắn tôi có thể thấy được thiếu niên đứng chắn trước người tôi để liều mạng với bọn buôn người.
Hai bàn tay của anh cản lưỡi dao đâm về phía người tôi.
Từ đấy trở đi, sự sùng bái và tình yêu của tôi bắt đầu nảy nở, sau bao năm tháng mài giũa, mưa gió thấm dần, sự bình tĩnh bao trùm lấy nỗi nhớ, cùng đó là sự lừa dối bản thân của tôi.
Tôi tự lừa gạt bản thân, tôi đối xử với Tống Chiết tốt chính là vì muốn tiến thêm một bước về phía Giang Thán, vậy nên tôi mới vui vẻ chịu đựng.
Nhưng tôi sợ rằng, sẽ có một ngày, sự lừa gạt này sẽ che mắt chính bản thân, vậy nên tôi vẫn im lặng như cũ, không nói cho ai biết, người năm đó cứu Tống Chiết không phải Lục Tư Kỳ, mà là tôi.
Cái tên Tống Chiết nghe được trước khi ngất xỉu không phải là “Kỳ Kỳ” mà là “Nghê Nghê”.
Tất cả đều như tôi mong muốn, Kỳ Kỳ xem Tống Chiết là thiếu niên nhiều năm trước đó, mà Tống Chiết thì cho rằng cô ấy là ân nhân cứu mạng mình.
Tất cả đều diễn ra rất đúng thời điểm, hai người họ chưa từng gặp nhau vì Kỳ Kỳ đột nhiên di dân, còn tôi cứ như vậy giấu kín tình yêu của mình, ngóng trông thiếu niên trong lòng từ mùa đông giá rét cho đến mùa hè nóng bức, cuối cùng cũng chờ được mùa hè này.
Mùa hè đúng nghĩa trong cuộc sống dài đằng đẵng của tôi, cuối cùng cũng bắt đầu.
Tương lai đang mịt mờ bỗng trở nên sáng rõ.