Bốn Mùa Chờ Anh - Chương 2
Giữa cơn mơ màng, hình như Tống Chiết gọi tên tôi, tôi nghiêng nghiêng ngả ngả muốn quay đầu lại thì bị kéo vào một chiếc ôm xa lạ.
A, không phải Tống Chiết, vì tôi quay đầu đã thấy hắn đang đứng cách đó không xa, khuôn mặt hắn đen lại, ánh đèn nhấp nháy chiếu lên mặt hắn để lộ sắc mặt khó hiểu.
Tôi mỉm cười không hiểu vì sao, mượn rượu mà dựa vào lồng ngực phía sau.
Có lẽ vì rượu này quá say lòng người, trái tim tôi bắt đầu đập loạn, ý thức tỉnh táo hơn, ánh mắt tôi nhìn xuống bàn tay đang đỡ lấy mình.
Ồ, trắng trẻo, thon gầy, khớp xương rõ ràng, vừa dài vừa mạnh mẽ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt tôi mơ hồ, càng nhìn lại càng không thể nhìn rõ.
Một cảm giác đã mất từ lâu đột nhiên xuất hiện.
Dường như tất cả những sự giày vò và dây dưa nhiều năm cuối cùng cũng đã kết thúc.
“Ôn Nghê, lại đây.” Là giọng của Tống Chiết, giọng hắn vừa lạnh lùng vừa không vui.
Nhưng không hiểu sao tôi lại thấy hơi vui, có thể do tác dụng của cồn, cũng có thể được giải thoát sau nhiều năm nên mới vui vẻ.
Người phía sau không mang đến cảm giác cưỡng chế và uy hiếp như Tống Chiết mà ngược lại lại rất an toàn. Lần đầu tiên tôi không nghe theo lời Tống Chiết, tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có thể thấy được đường cong hàm dưới và yết hầu sắc sảo của người đàn ông.
Sạch sẽ, gọn gàng, an toàn.
“Giang Thán.” Tống Chiết lại thay đổi sắc mặt, hắn cười híp mắt nói, trong mắt lại không có chút ý cười nào: “Anh biết cô ấy sao?”
Tên là Giang Thán sao?
“Ừm.”
Quen tôi?
Tôi muốn quay lại nhìn mặt anh nhưng lại lung lay không đứng vững.
Tống Chiết cười một tiếng kì quái, tiếp tục nói: “Bảo sao gần đây cô lại mạnh miệng như vậy, hóa ra đã qua lại với người đàn ông khác.”
Bàn tay đang đỡ tôi hơi dùng sức, tôi không phản ứng lại câu nói thần kinh mê sảng kia của Tống Chiết, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên để nhìn thấy được mặt anh.
Đôi mắt hơi dài giống hồ ly nhưng ánh mắt lại ngang tàn hung ác giống sói đầu đàn trên đồng hoang vậy.
Anh không nhìn Tống Chiết mà cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt mờ ám, môi mỏng hơi nâng, tay trái nâng lên che tai tôi lại, giọng nói trầm khàn: “Đừng nghe.”
Lòng bàn tay Giang Thán khô ráo ấm áp, thậm chí tôi còn cảm thấy nhiệt độ từ lòng bàn tay anh làm khuôn mặt mình đỏ bừng.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nghe thấy anh từ từ lên tiếng: “Là tôi thích cô ấy, cũng là tôi đơn phương theo đuổi cô ấy.”
Xung quanh không một tiếng động, tôi cắn chặt môi, chống cự từng cơn choáng váng.
“Cho nên tôi phải cảm ơn anh mới đúng đấy anh Tống.” Ngoài miệng nói là cảm ơn, nhưng chỉ cần có mắt nhìn đều thấy được thái độ khinh thường và phách lối của Giang Thán.
Anh cười, tiếp tục nói: “Cho dù ánh mắt kém đến đáng thương hay là hành động buồn cười của anh không có chỗ nào đáng để tôi nói cảm ơn cả.”
Tống Chiết tức đến phát điên, hắn nghiến răng: “Một người phụ nữ mà thôi, tôi tặng anh, người xinh đẹp hơn cô ta bên cạnh tôi không thiếu.”
“Phụ nữ không phải là đồ vật của anh, có bao nhiêu người bạn gái hư tình giả ý cũng không phải là chuyện đáng để khoe khoang.” Giọng nói dễ nghe của Giang Thán vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Trong lòng tôi, cô ấy chính là người tốt nhất, anh còn lâu mới xứng đôi với cô ấy.”
Lời nói khí phách, ngữ điệu nghiêm túc trầm ổn.
Tôi ngẩng đầu lên nhưng không thấy được rõ ánh mắt của anh.
Tống Chiết hoàn toàn bị chọc giận, hắn đánh mất lý trí của mình: “Tên họ Giang kia! Anh cho rằng anh là ai hả! Anh còn dám dạy đời tôi sao?”
Giang Thán như khinh thường hơn thua với hắn, anh kéo tay muốn đưa tôi đi, giọng Tống Chiết lại vang lên sau lưng: “Giang Thán anh…”
Tôi không nhịn được nữa: “Đủ rồi! Câm miệng lại đi!”
Tống Chiết bị tôi quát đến ngẩn người, ngu ngơ một lúc mới phản ứng được: “Ôn Nghê! Cô là vị hôn thê của tôi!”
Có lẽ là ảo giác của tôi, ngoài tức giận ra, hắn còn có chút không cam tâm và uất ức khi nói câu này.
Người xung quanh rõ ràng đã bị cảnh này dọa sợ, ai cũng không dám lên tiếng, tôi lắc đầu, nghiêm túc nhìn hắn, gằn rõ từng chữ: “Tống Chiết, tôi muốn giải trừ hôn ước với anh, như vậy tôi cũng không còn là vị hôn thê của anh nữa.”
Từ nhỏ đến lớn Tống Chiết đều được người nhà nuông chiều, tôi cũng ngoan ngoãn phục tùng hắn, đây là lần đầu tiên hắn gặp tình huống như thế này, hắn lại lần nữa gọi tên tôi:
“Sao… Ôn Nghê, cô là ai chứ? Cô thật sự muốn đi cùng tên khốn này sao? Ôn Nghê! Cô là cái thá gì chứ!”
Tôi thở ra một hơi, nắm chặt tay Giang Thán, mỉm cười, không chút yếu thế lên tiếng mỉa mai.
“Tôi là mẹ anh.”
5.
Tôi tỉnh dậy trong cơn đau đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, đây không phải là kiểu nội thất mà tôi quen thuộc.
Đơn giản, sạch sẽ, không có hơi ấm.
“Em tỉnh rồi.”
Một giọng nói hơi khàn vang lên từ phía sau, tôi vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt không cảm xúc của Giang Thán.
“Anh…” Tôi ngẩn người ra nhìn khuôn mặt đã lâu không gặp này, há miệng ra mới phát hiện giọng mình cũng rất khàn, không nhịn được mà mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh là ai vậy?”
“Giang Thán.”
Tôi nhíu mày, làm như vẫn còn say rượu, tiếp tục hỏi anh: “Giang Thán là ai vậy?”
Anh không nói gì, đôi mắt đen nặng nề nhìn tôi, có cảm giác rất ngột ngạt, hơn nữa người này rất cao, có lẽ là gần một mét chín, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh một lúc thôi đã thấy cần cổ đau nhức.
“Em cao quá đó em trai.” Tôi túm góc áo anh cười nói: “Em khom lưng xuống xíu đi.”
Giang Thán nhìn bàn tay trên áo một lúc lâu rồi mới chuyển ánh mắt về mặt tôi, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Cô Ôn, tỉnh rồi thì nên về nhà đi, vị hôn phu của cô sẽ lo lắng.”
Tôi lắc đầu: “Em nhớ tối qua em đã giải trừ hôn ước rồi.”
Anh không nói lời nào, tôi không thể làm gì hơn ngoài kéo góc áo của anh ra, dùng ngón tay chọc nhẹ lên bụng anh, nhỏ giọng nói: “Sao mà vẫn khó hiểu như thế chứ.”
Anh đột nhiên nắm lấy tay tôi, tôi còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã có cảm giác cơ thể anh đè xuống, một chân Giang Thán quỳ lên giường, cả người nghiêng về phía tôi.
Tôi lùi về sau theo phản xạ lại bị anh túm chân lôi về, gương mặt gần sát lại với nhau, gần đến mức tôi có thể thấy được hàng mi dài của anh, đôi mắt vừa đen vừa ngang tàng nhìn tôi chằm chằm trong khoảng cách gần, trêu chọc đến mức nhịp tim tôi tăng tốc.
“Ôn Nghê.” Tôi nghe thấy anh thấp giọng gọi tên mình, nghiêm túc rõ ràng từng chữ một, tông giọng khàn khàn mang theo chút lưu luyến dịu dàng, âm cuối vô cùng quyến rũ: “Tôi lớn hơn em.”
Nhiệt độ trên lòng bàn tay anh dường như đang thiêu đốt mắt cá chân tôi, hô hấp tôi trở nên rối loạn, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại trả lời anh: “Vậy em phải gọi anh là gì đây? Anh Giang Thán sao?”
Ha, lần này đến lượt hô hấp anh không ổn định.
“Em đối với ai cũng như vậy sao?”
Tôi vội vàng phủ nhận: “Chỉ với anh thôi.”
“Anh ta thì sao?”
Tôi biết người anh hỏi là anh, ý cười trên môi càng rõ ràng hơn: “Sao anh ta có thể so với anh được chứ?”
“Nói dối.” Giang Thán dừng lại một chút, từ chối cho ý kiến, anh đứng thẳng dậy: “Cô nam quả nữ không nên ở riêng với nhau, cô Ôn vẫn nên…”
Tôi nhíu mày đứng dậy muốn tranh luận với anh, không ngờ chân bước hụt, cả người lao về phía trước.
Giang Thán không tiếp tục nói nữa, anh ôm lấy tôi theo phản xạ, khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn, cuối cùng tôi cũng nắm được bàn tay kia.
Bàn tay ấm áp, khô ráo, thon dài, khớp xương rõ ràng, giữa bàn tay và cổ tay có một vết sẹo ngắn mờ từ thời niên thiếu.
Tôi cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu đến gần mặt anh hơn, chóp mũi gần như chạm vào cần cổ anh, nhẹ nhàng thở lên làn da anh khiến cả người anh cứng lại.
“Cô nam quả nữ không nên ở riêng với nhau…” Tôi cố ý bắt chước ngữ khí nghiêm túc vừa rồi của anh, nói được một nửa thì thấy yết hầu anh hơi động đậy, không nhịn được mà bật cười: “Nhưng mà anh ơi… anh thơm quá nha.”
Giang Thán đột nhiên buông tay, anh muốn gì đó rồi lại thôi, cuối cùng mang theo hai tai đỏ bừng đẩy cửa ra ngoài.
Tôi cười đến ngã xuống giường.
Đáng yêu chết mất.
Quả nhiên giả vẫn là giả, vĩnh viễn kém hơn thật.
Tống Chiết là thế thân chứa đựng tình cảm mấy năm nay của tôi, cũng là ảo ảnh mà bản thân tôi tự tạo ra.
Tôi xem hắn thành người khác, vì áy náy và sự không công bằng nên mới ngoan ngoãn nghe lời hắn, nhưng thời gian quá lâu, tôi thiếu chút nữa không phân biệt được đối tượng của tình cảm này là Giang Thán, hắn cũng chịu ảnh hưởng từ tôi nên ở một số khía cạnh nào đó, Tống Chiết càng lúc càng giống Giang Thán.
May mắn…. Giang Thán về rồi.
Anh đã giữ lấy tôi, để tôi không chìm vào vũng bùn kia thêm nữa.